Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Ngọc Tình thực sự không quen với việc được một người dắt tay như thế này đi phía sau, cho dù người đó là một cậu bé mới có 9 tuổi. vì vậy Ngọc Tình bỏ tay Phong Nhã Trần ra, đi nhanh tiến lên phía trước cậu ta.

Giây phút mà Phong Nhã Trần bỏ tay cậu ra để ra vào trước, bàn tay cậu ta khẽ nắm vào, miệng cười cười, để lộ ra sự thất vọng, cô bé này có phải dù cậu có nỗ lực thế nào thì cũng không thể thấy được trái tim ấm nóng của cô? Có phải cô thật sự nhẫn tâm như thế không?

Ngọc Tình đi phía trước và bước chân hơi ngập ngừng, cô cảm nhận thấy sự thất vọng của Phong Nhã Trần, cô nghĩ rằng sự thất vọng và có chút man mác buồn đó không nên xuất hiện trên mặt một cậu bé như Phong Nhã Trần, cô dừng chân, quay đầu lại nhìn Phong Nhã Trần, nói như mắng mỏ: “Đang nghĩ linh tinh cái gì đấy? đi mau lên!”

Phong Nhã Trần chỉ cần nghe thấy tiếng nói của Ngọc Tình lập tức liền cười tươi như hoa, cậu ta nhanh bước tiến lên phía trước đi song song với Ngọc Tình, cậu ta đột nhiên cảm thấy cứ đi như thế này có thể đi tới mãi mãi được, đối với cô thì cậu ta luôn có gì đó đặc biệt.

Ngọc Tình không quan tâm xem Phong Nhã Trần đang nghĩ gì nữa, theo thói quen cô phát ra sức mạnh tinh thần bao phủ toàn bộ căn biệt thự, không thể không có thái độ đề phòng, không phải cô đang đề phong An Tiểu Mễ sẽ làm gì mà cô cảm thấy bất luận ở đâu và vào thời gian nào thì sự an toàn của bản thân mới là điều quan trọng nhất.

Hai người giơ thiệp mời sinh nhật ta sau đó đi vào căn biệt thự, hôm nay biệt thự An gia được trang hoàng giống như một cung điện bằng pha lê vậy, rực rỡ sắc màu, nhìn vào giống như là một lâu đài của công chúa vậy.

Đôi mắt Ngọc Tình liếc qua một lượt thăm dò căn biệt thự, cô khẽ bật cười, đúng là không nhìn ra An Tiểu Mễ hóa ra cũng là một thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng.


“Đẹp thật đấy!” lúc này phía sau truyền tới những tiếng kêu lên ngạc nhiên, Ngọc Tình nghe thấy chỉ khẽ cười, mỗi cô bé trong lòng đều đang có một câu truyện cổ tích và một giấc mơ công chúa cho riêng mình, hôm nay nhìn thấy một căn biệt thự được trang hoàng như cung điện thế này, tự nhiên sẽ cảm thấy đẹp như trong mơ! Nhưng đương nhiên là không bao gồm cô.

“Đẹp cái gì chứ!” từ phía sau Nhạc Nhân đi tới, nhìn tất cả những gì trước mắt, trong đôi mắt đó ánh lên sự ghen tỵ, cô ta lạnh lùng nói: “Trang trí thế này chẳng khác nào khoe quyền khoe của.”

“Chị!” lời Nhạc Nhân vừa dứt, liền nghe thấy bên cạnh cô ta một tiếng nói mềm mại uyển chuyển như tiếng nước trôi vang lên: “Chị, không thể mất lịch sự như vậy được! Chị quên mất là ba đã dạy chị có những lúc không thể nói thật quá như thế à!”

Ngọc Tình nghe thấy vậy liền bật cười, đúng là hay ho, cô quay người lại, nhìn bên cạnh Nhạc Nhân, ở đó đứng một bé gái mặc chiếc váy màu trắng, bên trên mặc một chiếc áo choàng màu lông chồn, mới bé tí nhưng đã cho thấy được sự quyến rũ.

Ngọc Tình liếc nhìn một lượt Nhạc Linh, Nhạc Linh cũng dùng ánh mắt đó với Ngọc Tình, cô bé vừa bước vào đã nhìn thấy Ngọc Tình và Phong Nhã Trần ở cạnh nhau, lại còn hòa hợp như vậy làm cho cô bé thấy thật u sầu.

Phải biết rằng! Cô ta mới là cháu dâu đã được chọn của Phong gia, Nhạc Linh sống chỉ vì để đợi lớn lên sẽ gả cho Phong Nhã Trần, bây giờ đến một lí do để bản thân mình tiếp tục sống cũng bị cướp đi, vậy thì sao cô ta có thể đứng yên mà nhìn chứ!


Ánh mắt ghen ghét của Nhạc Linh làm sao có thể lọt qua mắt của Ngọc Tình được, Ngọc Tình khẽ liếc mắt nhìn Phong Nhã Trần, cậu ta đáp lại cô bằng một nụ cười hạnh phúc.

“Vị này là tiểu như nhà nào vậy, ăn mặc đúng là....thanh tân thoát tục quá!” Nhạc Linh nhìn một lượt Ngọc Tình xong sau đó tiến lên phía trước vài bước, đang định nắm lấy hai tay Ngọc Tình. Ngọc Tình cười lạnh lùng, quay người né đi: “Xin lỗi, tôi không có thói quen tự nhiên mà thành thân thiết!”

Hôm nay Ngọc Tình mặc một chiếc áo gió màu trắng, một chiếc quần bò xanh, nhìn có vẻ hơi già. Kiểu ăn mặc như thế này tuyệt đối không phù hợp với kiểu đi dự yến tiệc, vì vậy Nhạc Linh đã nắm lấy điểm này để cười nhạo cô.

“Không sao!” Nhạc Linh hơi đơ người ra, về phần Ngọc Tình thì cô né đi như để tránh một thứ gì đó bẩn thỉu sắp chạm vào người, nhưng Nhạc Linh dường như cũng chẳng thèm để ý, Nhạc Linh với khuôn mặt thanh mảnh xinh xắn nở một nụ cười nhìn vào thì ai cũng khẳng định đó là một cô bé hết sức thuần khiết: “Vừa nãy nhìn, em thấy chị và anh Trần đứng cạnh nhau rất gần gũi, em cũng chỉ muốn thân thiện hơn với chị một chút thôi, hóa ra chị lại không thích ở cùng con gái à!”

Chỉ mấy câu ngắn ngủi, nghe thì có vẻ như đang xin lỗi, nhưng thực thế thì cô ta đang có ý gì khó mà đoán được, cố tình đẩy Ngọc Tình vào tình thế bất lợi. những cô bé có mặt ở đó nghe thấy vậy, trên mặt lướt qua sự khinh bỉ, đúng là con nhà bần hàn, thật làm mất mặt quá, như vậy thì Ngọc Tình lập tức bị rơi vào trạng thái lập.

Nhưng may, tất cả những điều đó Ngọc Tình đều không để ý tới, cô giả bộ bỗng nhiên nhận ra điều gì đó nói: “Hóa ra là cô vì thấy Phong Nhã Trần và tôi ở cạnh nhau nên mới muốn gần gũi với tôi à! tôi nói mà, tôi và cô có quen biết gì nhau đâu, làm gì mà tự nhiên như chị em lâu ngày không gặp vậy chứ!”


Nhạc Minh bị mấy câu nói hời hợt của Ngọc Tình đá lại, mặt bắt đầu hơi đỏ lên, hai mắt ướt lện nhìn Phong Nhã Trần: “Anh Trần, em....”

“Tình Tình!” Phong Nhã Trần đứng một bên nhìn toàn cảnh từ nãy tới giờ, thấy tình hình căng thẳng mà mình là nguyên nhân, vội vàng tiến lên phía trước hai bước, khoác tay vào tay Ngọc Tình: “Bạn này là ai vậy? tớ nhìn thấy quen lắm, Ngọc Tình biết bạn ấy à?”

Lời của Phong Nhã Trần làm Ngọc Tình đơ người ra, đột nhiên cô thấy đắc ý lắm. Cái tên Phong Nhã Trần này đúng là xấu tính, người có mắt đều nhìn ra được Nhạc Linh là nhằm vào cậu ta vậy mà còn vẫn cố giả vờ bộ dạng không biết gì, đúng là làm người ta tức giận mà!

Nhìn Nhạc Linh đơ người ra, mới đầu chỉ là nước mắt cá sấu chỉ giả vờ để được đồng cảm nhưng nghe thấy Phong Nhã Trần nói như vậy thì đã khóc thật rồi, Ngọc Tình khẽ cười, nhướn đôi long mày lên nói tỉnh bơ: “Hóa ra cậu cũng không quen à, tớ còn cứ tưởng con dâu nuôi từ bé của nhà cậu đấy!”

“Sao có thể như thế chứ!” Phong Nhã Trần tiếp tục lắc lư cánh tay của Ngọc Tình, nói giọng nhẹ nhàng: “Cậu mới là bạn gái của tớ!”

Chỉ mấy câu nói mà làm cho nước mắt của Nhạc Linh tuôn ra như mưa, cô ta nhìn Phong Nhã Trần lòa nhòa qua nước mắt, cô ta vẫn nhất quyết không chịu tin vào những gì vừa nghe thấy.

Ngọc Tình thấy bất lực, con gái bây giờ sao mà trưởng thành sớm quá vậy, mới bé tí đã bắt đầu biết tranh giành bạn trai rồi. Ngọc Tình lùi về phía sau một bước định buông tha cho Nhạc Linh, thực lòng thì cô chẳng tức giận làm gì với loại trẻ con chưa hiểu chuyện thế này.

“Các người làm cái gì ức hiếp em gái tôi thế hả!?” Nhạc Nhân nhìn thấy em gái mình khóc lập tức tiến lên phía trước một bước, hỏi giọng chất vấn.


“Cậu nói cái gì thế!” Ngọc Tình cười cười: “Mọi người ở đây đều nhìn thấy rồi nhé, tớ chẳng mắng cô ấy cũng chẳng đánh cô ấy, cậu chắc là em gái cậu cái này không có vấn đề chứ? Ngọc Tình vừa nói vừa chỉ tay lên đầu.”

Nhạc Linh thấy vậy càng khóc nức nở hơn, Ngọc Tình thấy vậy thở dài, cô bé đó có lớn trước tuổi bao nhiêu thì vẫn chỉ là một cô bé mà thôi! Mẹ cô ta là kẻ thứ ba giờ được lên ngôi, bây giờ xem ra một đứa con gái thì tứ chi phát triển không có đầu óc, một đứa thì lại đanh đá quá so với độ tuổi, bé tí mà đã biết châm chọc khiêu khích người khác. Sự trưởng thành của con cái nhất định là có mối quan hệ với giáo dục gia đình.

“Mọi người đang nói gì vậy?” mọi người đang xem kịch hay liền nghe thấy từ phía cầu thang vang lên tiếng nói nhẹ nhàng nhưng có chút tò mò.

Ngước mắt lên nhìn, chỉ nhìn thấy vị công chúa của tối này An Tiểu Mễ đang mặc lễ phục màu vàng, cô bé bước từng bước thanh lịch đi xuống cầu thang, cô bé nhìn như một tiểu thần tiên vậy.

Ngọc Tình nhìn một An Tiểu Mễ đáng yêu như vậy cô khẽ cười. An Tiểu Mễ tuy vẫn còn nhỏ nhưng đã có nét duyên dáng và thanh lịch của thiếu nữ, cô bé là mẫu người tiêu chuẩn cho người phụ nữ phương đông.

“Tình Tình, các cậu đang làm gì thế?” An Tiểu Mễ nhìn thấy Ngọc Tình, hai mắt sáng lên, đi lại gần khoác nốt cánh tay còn lại của Ngọc Tình.

Ngọc Tình cúi mặt nhìn hai cánh tay được hai người bạn ôm lấy rõ chặt, liếc mắt lần lượt sang hai bên vẻ mắng yêu: “Hai người làm thế này là định bắt cóc tớ đấy à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận