Người đó sau khi cứu Ngọc Tình liền lạnh lùng liếc nhìn cô một cái rồi quay người biến mất trước mắt cô, biến mất cùng với anh ta còn có khối tà khí vừa nãy.
Ngọc Tình vừa được cứu đứng ngây người ra ở đó.
Thế này là thế nào? Cô đã làm gì anh ta à? không thích thì không cần cứu! Cứu xong rồi lại cái thái độ lạnh lùng thế cho ai xem chứ!
Hức, Ngọc Tình lạnh lùng hức một tiếng, cô xoay người rồi cơ thể biến mất khỏi căn biệt thự. Đối với Ngao Thánh, cô thực sự là cạn lời, anh cứu cô, cô biểu thị sự biết ơn, thế nhưng con người cũng không thể thế này chứ.
Anh không vui? Cô thì vui chắc?
Có điều, cái tên đó là ai, khối tà khí vừa nãy, chắc chắn là vô cùng mạnh, sự công kích mạnh mẽ đó đến cô cũng không có cách nào để né tránh, vậy mà anh ta chỉ một cái vung tay đã hóa giải được nó rồi!
Trời, lại có thể đơn giản như vậy sao?
Nếu nói đó là Ngao Thánh, trong lòng Ngọc Tình luôn có sự nghi hoặc. Người đàn ông này làm thế nào để bị nhốt lại trong không gian chiếc nhẫn. Tuy trí nhớ anh có chút mơ hồ nhưng thực lực thì cô không nhìn thấu được. Hơn nữa, điều chủ yếu nhất đó là người đàn ông này lại có chút giống với Phác Vũ, lẽ nào tất cả những điều này đều là trùng hợp?
Ngọc Tình nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra rốt cuộc là thế nào, vậy là cô cũng chẳng nghĩ nữa, cô còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Ngay sau đó, Ngọc Tình đã dễ dàng tới được tổng bộ của hội Phục Hưng. Hôm nay cô nhất định phải có được hội Phục Hưng.
Ngày hôm qua Ngọc Tình nhận được tin tức nói rằng, một hắc bang quốc tế có tên gọi Schulte đã liên lạc với hội Hưng Hòa, mục đích dường như chính là bang Chim ưng và cô. Vì thế cô bắt buộc phải có được hội Phục Hưng trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Chỉ có như vậy cô mới có thể đối kháng lại với hội Hưng Hòa, còn về phần sau khi có được hội Phục Hưng, có thể sẽ gặp phải vấn đề phản đối, Ngọc Tình đương nhiên là đã có sự nắm bắt và giải quyết.
“Người nào?” Ngọc Tình lặng lẽ bước đi trong tổng bộ của hội Phục Hưng, cô không hề rón rén, vì vậy tiếng bước chân của cô trong màn đêm nghe vô cùng rõ.
Ngọc Tình nghe thấy tiếng hét lên căng thẳng, bước chân cô hơi dừng lại, ngay đó lại bước những bước lớn đi về phía tiếng nói đó phát ra: “Đương nhiên là người có thể giúp được các người rồi.”
Lúc này những lãnh đạo cấp cao của hội Phục Hưng đều ở trong phòng họp, mặt mũi tỏ ra hết sức lo lắng. Lúc này đột nhiên thấy một cô gái xuất hiện trước mắt mình, bọn họ mới đầu đơ người ra sau đó lại liền nhìn cô cảnh giác, sau đó nữa là thái độ khinh thị.
“Giúp đỡ chúng tôi?” một người lạnh lùng hức một tiếng: “Cô dựa vào cái gì mà giúp chúng tôi, dựa vào cơ thể nhỏ bé của cô à?”
“Đúng thế.” Ngọc Tình chớp chớp mắt, thong dong bước vào trong, tới vị trí của Việt Thành từ từ ngồi xuống: “Các vị có thể không biết, chính cái thân hình nhỏ bé này đã vừa loại bỏ hội trưởng của các người.”
“Cô nói cái gì?” Ngọc Tình vừa nói dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đó đều đứng phắt dậy, ngây người ra nhìn Ngọc Tình: “Cô nói, cô loại bỏ hội trưởng của chúng tôi? Cô....”
Ngay lập tức, mắt của mọi người đỏ hết lên, nhìn cô phẫn nộ như không tin vào tai mình.
Nét biểu cảm phức tạp đó làm cho Ngọc Tình không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: “Đúng là những kẻ thuộc hạ có lòng! Không sao, Việt Thành đã chết rồi, nhưng các người không cần lo lắng căng thẳng làm gì, tôi sẽ không giết các vị đâu, tôi tới đây tìm các vị là muốn hợp tác.”
“Cô là ai?” bộ dạng nhỏ bé, đáng yêu của Ngọc Tình không làm cho mọi người ở đó bớt đi sự cảnh giác, cô gái này nếu không phải nói phét thì lâu như vậy tuyệt đối là có bản lĩnh giết bọn họ, dù gì so với Việt Thành thì những người ở đây chẳng là gì.
Còn, nếu là nói khoác, cô dựa vào cái gì mà không kinh động bất kì ai xuất hiện ở đây?
“Ồ, quên nói rồi.” Ngọc Tình khẽ liếc mắt lên, nói chậm rãi: “Tôi họ Ngọc, tên chỉ có một chữ là Tình, người của bang Chim ưng ở phương Bắc.”
“Ngọc Tình.” Ngọc Tình vừa dứt lời, mọi người đều nhìn cô như nhìn thấy quỷ vậy. Luôn nghe nói rằng đường chủ của Lôi Hổ Đường của bang Chim ưng phương Bắc là một bé gái, nhưng mọi người đều không coi là thật. Bây giờ bang Chim ưng có thể phát triển đến mức độ này thì không thể thiếu công lao của Ngọc Tình, một cô gái với tuổi đời còn nhỏ nhưng đã có thành tựu lớn như vậy rõ ràng là không thể.
Vì thế mọi người đều cho rằng về tuổi của Ngọc Tình, chẳng qua là bang Chim ưng tung hỏa mù thôi, còn Ngọc Tình nhất định phải là một người phụ nữ tầm hơn 30 tuổi.
Suy nghĩ như vậy đã ăn sâu bám rễ vào trong suy nghĩ của họ rồi, bây giờ đột nhiên có người đến nói với bọn họ điều đó không phải là thật, mà sự thật đó chính là như lời đồn đại họ nghe thấy – Ngọc Tình là một cô gái mới có 15 tuổi, như vậy bọn họ đương nhiên là vô cùng ngạc nhiên rồi.
“Rất ngạc nhiên đúng không?”Ngọc Tình thấy vậy liền cười khểnh: “Tôi cho rằng chẳng có gì mà phải ngạc nhiên, dù gì thì tuổi của tôi mọi người cũng đều biết cả.”
Ngọc Tình nói rồi, hai tay cho lên mặt bàn đặt lên nhau, lặng lẽ nhìn mọi người rất bình tĩnh.
“Tôi nghĩ các vị không cần phải có cái thái độ này, tôi tới đây không phải để giải thích sự nghi hoặc cho các vị, cũng không phải tới để thương lượng, tôi tới chỉ muốn nói với các vị một sự thực.” ánh mắt Ngọc Tình đảo qua nhìn tất cả mọi người, ngay sau đó cô thu về nụ cười, khuôn mặt rất nghiêm túc và nghiêm khắc, cô nói: “Hội Phục Hưng, tôi phải có nó, sau này có chỉ có một cái tên – đó là bang Chim ưng.”
Ngọc Tình nói dứt lời, mọi người ào ào bàn tán: “Cái gì mà cô phải có hội Phục Hưng, dựa vào cái gì chứ?”
“Bây giờ chúng tôi không biết Hội trưởng có phải thực sự đã chết trong tay cô không, cho dù có chết trong tay cô thì cô làm thế này là bắt nạt hội Phục Hưng chũng tôi không có người nữa à?”
“Tiểu cô nương có những lời nói nghe không được vào tai lắm, đối với cô và đối với người khác chẳng có lợi lộc gì! Cô phải nghĩ cho kĩ đấy!”
...........
Dưới ánh mắt và nụ cười khẽ mỉm của Ngọc Tình, mọi người có mặt ở đó đều đứng lên, nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình. Giọng nói nghe như đang dạy bảo con cháu trong nhà vậy.
Ngọc Tình ngồi im lặng lắng nghe, mãi cho tới khi những câu nói đó yếu dần bên tai cô cô mới từ từ mở miệng.
“Tôi đã nói rồi, tôi đến không phải để hỏi ý kiến của các vị, các vị cũng không cần trừng mắt lên mà nhìn tôi như thế.” Ngọc Tình khẽ cười: “CÒn về phần các vị, nếu các vị thành tâm quy thuận, vậy thì tôi đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi các vị, còn nếu....”
Ngọc Tình nói rồi ánh mắt cô lại đảo một lượt: “Bây giờ muốn đi, tôi cũng sẽ không ngăn, nhưng nếu có ai muốn cảm trở tôi vậy thì xin lỗi nhé, có thể người đó sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu.”
Ngọc Tình vừa nói xong liền lập tức có người mở miện muốn phản bác.
“Ồ, các vị tốt nhất thì không nên nghi ngờ lời tôi nói, bằng không phải trả giá thế nào, tôi sợ các vị trả không nổi đâu!”
“Cô?”
“Tôi?” người đó vừa nói được một từ liền được Ngọc Tình tiếp lời ngay: “Hôm nay tôi tới vẫn còn có một tin tức muốn chia sẻ với mọi người, đó chính là có một hắc bang quốc tế với tên gọi Schulte đã liên lạc với hội Hưng Hòa, tôi nghĩ hội Hưng Hòa sau khi có được sự giúp đỡ, đối tượng mà bọn họ muốn loại bỏ đầu tiên e rằng không phải bàn Chim ưng vẫn còn chưa đứng vững ở đây của tôi, dù gì thì các vị mới là những người có mối hận thù lâu đời với bọn họ.”
Ngọc Tình nói xong liền nhẹ nhàng đứng lên: “Được rồi, lời hôm nay tôi muốn nói cũng đã nói hết rồi, các vị có thái độ thế nào!”
Lúc này hai bàn tay của Ngọc Tình đã nắm thành nắm đấm đặt trên bàn, hai mắt lặng lẽ nhìn mọi người, miệng khẽ cười mỉm, khuôn mặt thanh tú của cô dưới ánh đèn vang nhìn rõ ràng là rất xinh đẹp.
Mọi người chỉ nhìn nhau, cả căn phòng họp là một sự im lặng.
Ngọc Tình cũng không thúc giục, cô lại ngồi xuống. Trong lòng cô đã có câu trả lời cho sự việc này, cô tin mọi người ở đây cũng vậy, đồng ý chẳng qua chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Sau cùng ai cũng đều biết lựa chọn, hội Phục Hưng và bang Chim ưng không có mâu thuẫn gì lớn, vì vậy nếu quy hàng bang Chim ưng, vậy thì chỉ cần bọn họ biểu hiện tốt thì vẫn có thể giống như bây giờ, an nhàn hưởng phú quý. Còn nếu bọn họ không quy hàng, ngược lại bị bang Chim ưng đánh, vậy thì cục diện sẽ rất khác. Hoặc nữa, bang Chim ưng không ra tay với bọn họ mà bọn họ được hội Hưng Hòa dùng thì, ồ, được, bọn họ mãi mãi sẽ chỉ là kẻ hạ đẳng, những ngày tiếp theo sẽ sống tạm bợ dưới tay của đối thủ.
Vì thế, đưa ra quyết định là không hề khó.
Đúng lúc này, thuộc hạ của Việt Thành ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình: “việc của hội Hưng Hòa là thật sao?”
“Các vị thời gian gần đây chắc là chỉ để ý đề phòng tôi, e rằng không có nhiều tâm trí mà chú ý tới đối thủ cũ của mình, có phải thật hay không, mọi người có thể điều tra. Hỏi tôi, tô nói, anh có tin không?” Ngọc Tình từ từ ngước mắt lên, nhìn người đó rồi thu ánh mắt về.
Nếu nói cô nói mà bọn họ tin thì sao còn hỏi như vậy? Đúng là nực cười.
“Được.” người đó gật đầu, cầm điện thoại ấn một dãy số rồi nói: “Điều tra cho tôi động tĩnh hội Hưng Hòa gần đây.”
“Vâng.”
Người ở đầu dây bên kia trả lời một tiếng rồi cúp máy, một lúc sau liền có điện thoại gọi đến.
“Gần đây hội Hưng Hòa đang tiến hành giao thiệp với một bang phái lạ, hai bên bàn bạc dường như rất vui vẻ, có lẽ sự hợp tác là chắc chắn!” điện thoại gọi tới, người đó lập tức bắt máy, sau khi nghe thấy lời báo cáo như vậy, anh ta từ từ tắt máy đi rồi ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình.
“Cô vừa nói, đó là một bang phái lớn, vậy thì chúng ta hợp tác, ồ không, là chúng tôi quy hàng cô, cô có thể đối kháng với bọn họ không?” người đó cũng là một người đã ở hội Phục Hưng lâu năm, anh ta dường như vừa mở miệng đã nói đúng trọng tâm. (
“Ừm.” Ngọc Tình từ từ gật đầu: “bang phái lớn, bang Chim ưng chúng tôi cũng không phải bang nhỏ, vì thế về điểm này, không cần các vị phải lo lắng. Còn việc có thể đối kháng hay không, ồ, e rằng đây cũng không phải là vấn đề mà các vị nên lo lắng bây giờ. Ít nhất các vị sau khi theo tôi, thì đã có sức mạnh để đối kháng với hội Hưng Hòa, điều này là chắc chắn.”
Bang phái lớn? Đảng Hắc Thủ có được coi là lớn hay không? Đảng Hắc thủ Italia vốn dĩ đã được coi là rất khá rồi, thế nhưng Wiliam vì muốn lấy lòng cô, nhất định đã nuốt chửng đảng Hắc thủ của nước M, như vậy thì, thế lực của đảng Hắc Thủ cũng tương đối lớn, lại thêm với dòng máu gia tộc của Wiliam, với bối cảnh như vậy, thực lực như vậy, e rằng so với Scheltu thần bí đó cũng không kém là mấy.
Huống hồ, Ngọc Tình cô đâu có phải một kẻ kém cỏi.
“Được! tôi đồng ý!” người đó suy nghĩ một lát cuối cùng nhìn Ngọc Tình nói.
“Biết thời biết thế mới là anh hùng, hoang nghênh gia nhập bang Chim ưng.” Ngọc Tình khẽ gật đầu, thái độ khá hơn lúc trước một chút, ngay sau đó cô quay đầu nhìn những người khác: “Các vị thì sao?”
Vừa nãy người đó quyết định đi theo Ngọc Tình, bọn họ đều nhìn thấy và nghe thấy. vì vậy đối với tính chân thực mà Ngọc Tình nói, bọn họ cũng đã hiểu ra.
Sau khi suy nghĩ, bọn họ đều gật đầu nói: “Đồng ý!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...