“Nương nương, cẩn thận! “
Tiếng kêu thảm thiết từ Phượng Thứu Cung truyền ra. Tất cả thái giám cùng cung nữ không nói gì, nhìn chủ nhân của các nàng.
Đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, cô gái có chút bất đắc dĩ nói, “Nương nương, không được thì chúng ta không học nữa ?”
Nàng nói xong lại chạy nhanh đi lấy khăn giúp người con gái mang cung trang bên cạnh lau khô nước trên bàn tay. Trên mu bàn tay trắng noãn kia đã nổi lên một mảng hồng rực.
Người con gái lại lắc đầu, “Ta muốn học. Như Ý cô cô, chúng ta tiếp tục đi.”
Như Ý khẽ thở dài, đôi mi cụp xuống, che dấu mất ánh mắt phức tạp. Người con gái tuyệt mỹ đứng ở một bên nàng đột nhiên cười lạnh, phất tay áo liền bỏ đi.
“Cát Tường cô cô——” Người con gái kéo kéo Như Ý tay áo, thấp giọng hỏi, “Cát Tường cô cô làm sao vậy?”
“Niên Tần nương nương, thật ra phương pháp pha trà này là Cát Tường dạy nô tỳ .” Như Ý nhẹ giọng nói.
Người con gái mặc cung trang có chút suy nghĩ, nhìn bóng hình xinh đẹp bên ngoài sân kia liếc mắt một cái.
Người con gái mặc cung trang này đúng là Tuyền Cơ.
Nơi này là Phượng Thứu Cung. Nàng cùng hoàng đế thoát hiểm ở kỳ viên đã được mấy ngày. Nàng biết hoàng đế yêu thích uống trà Như Ý pha, liền tìm một cơ hội, cho Điệp Phong đi mời Như Ý lại đây dạy nàng, Cát Tường đang cùng Như Ý ở chung một chỗ, hai người liền cùng nhau đến đây .
Trong vài ngày ngắn ngủn này, đã xảy ra chút việc.
An Cẩn không có chuyển đến Phượng Thứu Cung. Nghe nói, hoàng đế sau này ra lệnh cho nữ quan trong cung điều tra rõ, thật ra là tỳ nữ của An Cẩn gây ra chuyện trước, An Cẩn tự xin giữ lại tần hiệu, vẫn ở lại Thu Huỳnh Hiên.
Trong đêm đó, hoàng đế ở lại Thu Huỳnh Hiên, nhưng đồng thời, tổng quản phủ nội vụ Từ Hi phụng ý chỉ của hoàng đế ban thưởng rất nhiều châu báu cho Niên tần Phượng Thứu cung.
Trong cung bên ngoài đối với Cẩn tần tất nhiên kính sợ, đối với Niên tần cũng không dám khinh thị. Dù sao cha nàng mang quyền cao chức trọng, hiện tại Thái Hậu tựa hồ cũng không dám làm chuyện khó dễ nào nữa. Đồn đại rằng nàng tính tình không tốt, mặc dù được hoàng đế cưng chiều, lại thường chọc hoàng đế tức giận , nhưng thánh ý khó dò, trong cung đối với Niên tần nương nương này cũng giống như “Thánh ý” kia giống nhau, không rõ ràng lắm — không dám rõ ràng, sợ đối xử không tốt, chọc giận hoàng đế.
Đêm đó, trong phần ban thưởng mang đến còn có một viên thuốc, đương nhiên, bí mật viên thuốc kia chỉ có Tuyền Cơ biết.
Thạch sùng sa của nàng hôm sau liền biến mất một cách thần bí.
Bớt đi một cái làm cho mình rơi vào tình thế nguy hiểm, nhưng vẫn còn một điều khiến Tuyền Cơ căm thù đến tận xương tuỷ là —— Tử Trữ Vương gia không có rời đi đế đô, bởi vì Ngọc Trí công chúa sắp hồi cung. Ngọc Trí công chúa là con gái duy nhất của em trai tiên hoàng. Vị Vương gia kia nhiều bệnh sớm đã qua đời, Vương phi tự vẫn theo chồng, đồng sinh cộng tử.
Tiên hoàng cùng với em trai cảm tình sâu đậm, đối với Ngọc Trí đặc biệt thương tiếc.
Ngọc Trí công chúa cũng được Thái Hậu thu nhận nuôi nấng, tiên hoàng đối với nàng coi như con mình sinh ra, so với mấy người con gái của chính mình càng yêu thương hơn nhiều, là cành vàng lá ngọc tối cao trong cung.
Đáng tiếc tiểu công chúa thân mình lại giống cha, trời sinh gầy yếu, mấy năm trước đã được đưa đến võ lâm thái sơn bắc đẩu Danh Kiếm sơn trang bái sư học nghệ, tập võ để tăng cường thể chất.
Chớp mắt nàng đi đã ba năm. Thái Hậu tự mình xin ý chỉ hoàng đế, nói Tử Trữ Vương gia cùng Ngọc Trí công chúa tình cảm thân thiết, hoàng đế hơi trầm ngâm, liền cho Tử Trữ Vương gia ở lâu thêm vài ngày, cùng công chúa gặp lại rồi đi cũng không muộn.
Mà quan ngoại cũng có cấp báo truyền đến, nói Hung Nô ở biên cương có hành động rục rịch. Biên quan ngoài cha và anh của Tuệ phi Dung tướng quân còn đang đóng quân , còn có hai viên đại tướng là em trai ruột của Thái Hậu Ôn Như Khải và con nuôi của Niên tướng đã bị hoàng đế cấp triệu hồi kinh.
******
Khói trà lượn lờ, Tuyền Cơ nhớ tới ngày đó ở kỳ viên ——
Nàng ở bên tai Long Phi Ly nói những lời này, cũng giống như bị nước mưa cuốn đi, không lưu lại dấu vết, hắn không có đáp lại, chỉ ở trên người nàng lưu lại dấu ấn.
Dây lưng bên hông nàng bị hắn dùng lực linh hoạt đẩy ra. Thời điểm nàng run run sắp ngất, hắn lại dừng lại.
Nàng trong vòng tay hắn nhìn thấy tình cảnh mà nàng thề này cả đời không nghĩ lại nhìn thấy lần thứ hai.
Dưới tàng cây hoa màu lam, vô số sói giống như thủy triều cùng nhau tụ tập. Ngàn vạn con sói, giơ nanh múa vuốt, gào thét, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào vị trí cây đại thụ nơi hai người đang đứng.
“Chúng nó muốn làm cái gì?” Nàng run run hỏi người con trai đang đem nàng ôm vào trong ngực.
Hắn thản nhiên nói, “Cúng bái.”
Giọng nói của hắn làm cho nàng yên tâm một chút, hắn vừa rồi có vẻ tức giận nhưng bất quá chỉ là ảo giác thoáng qua của nàng.
“Cúng bái người sao?”
Nàng phát hiện hắn đối với nàng tuy là có nhiều lạnh lùng, nhưng lời nói của nàng tựa hồ thường xuyên có thể làm hắn vui vẻ.
Hắn nhíu mày mà cười, một hồi lâu, mới nói, “Là cúng bái cây Tía Tô này.”
“Tía Tô ?”
Tuyền Cơ kỳ quái, hắn đang nói đến lam hoa này sao? Loại hoa nhỏ này nguyên lai tên là Tía Tô ?
“Tía Tô không phải như thế a!” Nàng thốt ra.
Tía Tô này tuyệt đối không phải Tía Tô mà nàng được biết ở hiện đại.
“Nàng đã từng gặp qua Tía Tô khác?” Long Phi Ly cười khẽ.
“Chính là một loại cây tương tự.” Nàng khẽ nói.
“Cây có điểm gì tương đồng?”
“… Hoàng Thượng, người coi như thần thiếp không nói gì hết.”
“Nàng dường như được biết không ít điều kỳ quái đó.”
“Phu tử của thần thiếp dạy.”
“Thế nào một ngày, trẫm cũng cho Niên tướng đem thầy nàng vào để gặp mặt, xem thử vị thầy thần bí này có thật không.” Long Phi Ly dường như có hứng thú.
Tuyền Cơ đen mặt —— chạy đi đâu tìm vị thầy giả dối này cho hắn xem, xem ra lần khác nàng phải tìm tới người cha quyền cao chức trọng lại không biết vì nguyên nhân gì lại đem con gái đặt nơi thâm cung không quan tâm mà nói chuyện rõ ràng vấn đề thầy dạy của Niên gia.
“Vẫn là không nên , Hoàng Thượng, thầy của thần thiếp có thể là người điên.”
“…”
“Người vừa rồi nói chúng nó là đang cúng bái cây này ?” Nàng kinh ngạc khó hiểu.
Long Phi Ly nói: “Nơi này nàng còn nhớ rõ không?”
Cây đại thụ này… Tuyền Cơ rùng mình, thất thanh nói: “Cây này —— lần trước chúng ta chính là ở trong đây cứu sói con .”
“Đây là cây Tía Tô vương .” Ánh mắt hắn nhìn về phía xa, mâu quang sâu xa xăm, tựa hồ xuyên qua trăm năm thời gian, “Phu tử của nàng có từng nói cho nàng, có một truyền thuyết như là, sói yêu Tía Tô ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...