Hoàng đế nổi giận. Đám người Điệp Phong nào dám theo Tuyền Cơ cùng rời đi.
Tuyền Cơ cúi đầu ở giữa các phi tần đi qua.
Nàng là con gái Niên thừa tướng, phía trước danh vị lại cao, Chúng phi bởi vì thái độ của Thái hậu với nàng rất khinh mạn, hoàng thượng đem nàng cứu về, nàng mặc dù bị quỳ giữa ngàn người trên Kim loan điện, Nhưng đêm đó Hoàng thượng lại qua đến tẩm cung của nàng qua đêm, rõ ràng có ý trấn an. Bỏ qua hai vị Hoa Tuệ phi, các phi tần khác đối với nàng thực sự kính sợ.
Hiện tại hoàng thượng rõ ràng đang tức giận, mà vị phi tử kia thấy thế, hướng thái giám bên cạnh kín đáo đưa mắt, thái giám kia ngầm hiểu, lặng lẽ đưa chân ra ngoài.
Ba một tiếng, Tuyền Cơ ngã xuống đất.
Nhất thời mọi người cười vang, Long Phi Ly hơi hơi nheo hai mắt.
“ Muội muội, đi đường cẩn thận một chút, cũng là, không có hạ nhân ở bên cạnh đỡ” Hoa phi nhất thời mở miệng, ngữ khí như lơ đãng.
Toàn cơ cắn răng, cố nén khuất nhục đứng lên, lại thiếu chút nữa té ngã, mắt cá chân cực đau, như là đứt gân cốt.
Một đôi tay tiến đến trước mặt nàng.
“ Nương nương, không có việc gì, tựa vào trên người nô tỳ, nô tỳ đỡ người đúng lên.”
Âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng, tay như muốn đỡ nàng, trắng trẻo như bạch ngọc. Nàng kinh ngạc nhìn lại, ánh mắt cô gái điềm tĩnh, thân thiết nhìn nàng.
Như Ý! Nàng rõ ràng là người của Thái hậu, đã từng giúp đỡ nàng, hiện tại lại càng không để ý thái độ của Thái hậu đưa tay ra giúp nàng, vì sao?
Trong lòng nàng ấm áp, “Đa tạ”
“Ai cho ngươi đỡ nàng?”
Âm thanh lạnh lẽo theo sau lưng truyền đến, không giận đã uy.
Như ý hơi hơi nhíu mi.
Toàn cơ rút tay về nhẹ nhàng cười, ý bảo nàng buông tay.
Như ý tựa hồ do dự một chút, cuối cùng cũng không buông ra.
Hoàng đế cười lạnh nói: “Trẫm mặc kệ ngươi có phải là cung nhân Hoa âm cung hay không, nơi này chỉ có nên thưởng hay phạt nô tài.”
“Hoàng huynh!” Long Tử Cẩm cả kinh, bước lên phía trước, nhìn đến Hoàng thượng tuấn mâu tức giận, bước chân ngừng lại.
Khắp thính tử đều là im lặng. Cho dù muốn nói vài câu vui vẻ các phi tử cũng không dám mở miệng.
Khiêm Thụy Hoàng hậu nhớ, từ nhỏ số lần hoàng đế tức giận cũng không nhiều.
Rõ ràng nàng cùng hắn cũng chỉ là người xa lạ, lại giống như có cùng cái đinh thẳng đinh tiến tâm*. Toàn cơ cắn răng, dứt khoát đẩy Như ý ra, lảo đảo chạy ra ngoài.
Giống như người ngốc đi lạc trong hoàng cung, hắn thật thông minh, không có Điệp Phong các nàng, nàng ngay cả đường về tẩm cung của mình cũng không nhận thức được.
Khắp nơi có cấm vệ trông coi, ngẫu nhiên có thái giám cung nữ đi qua, xuyên qua trước mắt nhiều loại hoa, hồng tưỡng lục ngõa trung.
Nàng cười khổ, chẳng lẽ hỏi bọn họ đường trở về sao? Không! Nàng tuyệt không làm điều ấy.
Không biết đi bao lâu rồi, nàng đi đến ven hồ trước mặt, một bóng nam nhân áo trắng khoanh tay đứng đó.
Do dự một chút, nàng rốt cục tiến lên…Có lẽ hắn có thể…
Cũng không biết là, vì vài bước này, bắt đầu một hồi điên đảo…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...