Hắn làn da gầy gò rắn chắc, lại nóng hừng hực, tay nàng ở bên trong tới lui nắn vuốt, lại nghe tiếng thở thô ách tăng dần, nàng khẽ hiếu kỳ, mở mắt ra, thấy hắn hai mắt đen thẳm nhìn nàng, môi còn giao trên môi của nàng.
Thấy nàng hai mắt mơ hồ như sương mù, như khói như mưa nhìn hắn, Long Phi Ly khẽ chau mày, sợ nàng không thích, nhìn qua, đem hai người khoảng cách kéo ra chút ít.
Một người đang trước mắt ngươi, ngươi sao còn có thể nghĩ gì, đúng là, nàng xác thực nhớ hắn, có chút khó hiểu cùng oán giận vì hắn đột nhiên tách ra.
"A Ly." Chu Thất cúi đầu gọi, đưa tay ôm cổ của hắn, môi rời khỏi môi hắn, đầu lưỡi duỗi ra, lướt nhẹ qua cằm hắn, mút lấy, cắn nhẹ hầu kết hắn.
Tay đưa vào trong quần áo, dựa vào trí nhớ vuốt nhẹ vết sẹo những năm gần đây hắn vì nàng bị tổn thương, có nơi đã không còn dấu vết, có vết sẹo vẫn còn, còn có nơi mới bị tổn thương.
Thân thể hắn căng thẳng, cứng ngắc hơn, cảm giác được chỗ lửa nóng nóng hổi của hắn, nàng xấu hổ, quay đầu đi.
Nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp vô song trong ngực, chút lý trí còn sót lại thoáng chốc toàn bộ bay hết, Long Phi Ly quên mất tất cả cấm kỵ, tay áo phất một cái, hung hăng quạt tất cả mọi thứ trên bàn xuống.
Chu Thất chỉ nghe tiếng vật rơi không dứt, ánh mắt liếc qua, tấu chương, giấy tuyên, nghiên mực, vật bài trí hết thảy lăn xuống long tọa, bậc thang.
Đồng thời, hắn ôm nàng đặt lên bàn, áo khoác bị hắn dùng lực giật xuống, ném ở trên thềm, quần áo bị vén cao lên, nụ hôn của hắn triền miên, trằn trọc quanh cổ của nàng một đường xuống xương quai xanh, ngực, động tác lúc bắt đầu ôn nhu biến thành cuồng dã, môi của hắn xâm nhập đảo quanh trên rốn của nàng... Dưới bụng nóng như lửa đốt, Chu Thất thấp giọng thân ngâm, cảm giác mình sắp hóa thành nước trong lòng người nam nhân bá đạo này, tay chậm rãi duỗi ra cắm vào trong mái tóc đen nhánh, lục lọi tháo xuống cột tóc của hắn.
Váy rơi xuống, chân bị hắn tách ra. Thân thể này còn chưa thích ứng, Chu Thất có chút khẩn trương sợ hãi, lại nghĩ tới rất nhiều năm trước cùng hắn tại biệt viện đầu đêm, hắn thô bạo lại mãnh liệt, còn có... Long hậu miếu đêm hôm đó.
Nàng đột nhiên sợ hãi run lẩy bẩy, đem hai chân kẹp chặt.
Hắn nhanh chóng cởi xuống long bào bao lấy thân thể trắng muốt của nàng, bế nàng vào trong ngực, tay của hắn vỗ về nhè nhẹ trên lưng nàng, bên tai là âm thanh hắn trầm thấp tự trách, "Tiểu Thất, thực xin lỗi... Là ta nóng nảy, ta có thể đợi."
Hắn dừng lại thở dài, lấy tay lau qua mắt nàng. Chu Thất giật mình, mới thấy mắt mình đã ướt đẫm.
Nàng dán chặt trên người hắn, chỗ kề nhau, vật lửa nóng kia cứng rắn như sắt, nàng biết rõ hắn giờ phút này rất khó chịu, hắn lại chỉ nhìn nàng đăm đắm, không nhúc nhích, giống như sợ làm kinh hãi nàng, trong mắt hẹp dài là sâu đậm bức bách, ẩn nhẫn, nàng nhìn hắn thật sâu, đột nhiên hiểu tất cả cố kỵ của hắn.
Nàng từ trong ngực hắn thoát ra, đi đến đất trống bên cạnh long tọa, trước ánh mắt sâu thẳm của hắn đem quần áo còn sót lại trên người từng cái cởi ra, môi đỏ mọng hé mở, đối với vị vua bễ nghễ thiên hạ cũng là nam nhân của nàng hạ lệnh, "Long Phi Ly, ôm ta."
Chỉ có hắn ôm mới có thể làm cho nàng quên cơn ác mộng kia... Nhìn chằm chằm thân thể tuyết trắng xinh đẹp của nàng, Long Phi Ly đột nhiên đứng lên, sải bước hướng nàng, ôm nàng lên.
Trên bàn, bên cạnh long tọa, áo choàng minh hoàng bọc váy áo màu tím, bốn vách tường Kim Loan điện khẽ chập chờn trong ánh nến.
Ngoài Kim Loan điện, bông tuyết bay bay, bầu trời nhàn nhạt ánh sáng ban mai.
Nội thị nhỏ giọng hỏi, "Lục tổng quản, nô tài đi kính sự phòng ghi chép."
Lục Khải khoát khoát tay, "Không cần."
"Nhưng ngày sau làm sao tra cứu, nếu không ghi lại, chẳng phải rối loạn?" Một gã nội thị khác vội la lên.
Lục Khải khẽ mỉm cười, hắn hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế cũng đã lâu, cho tới bây giờ vẫn quy củ, đây là lần đầu cả gan thay Hoàng Thượng quyết định, hắn biết rõ đây cũng là ý tứ của Hoàng Đế.
Kết tóc phu thê, ân ái không nghi ngờ.
Khánh gia năm hai mươi hai, mùa xuân, Kim Loan điện.
Tan chầu, Long Phi Ly theo bách quan đi ra Kim Loan điện. Hắn không có lập tức đi, đứng ở dưới mái hiên, liếc về hướng xa xa.
Mỗi ngày, nàng thường tới đón hắn trở về, nàng thích ngủ, hắn để cho nàng ngủ thêm một lát, nàng lại không muốn, bướng bỉnh đi đón hắn. Hắn hiểu được nàng ngày đó cường ngạnh, lại thủy chung sầu lo thương thế của hắn, nàng quý trọng thời gian ở bên cạnh hắn.
Hắn đối với nàng hứa hẹn, tất làm được, nhưng do nàng, mỗi ngày hạ triều đều tìm thân ảnh của nàng, cũng thành thói quen của hắn.
Hôm nay nhưng không thấy bóng dáng nàng, hắn cảm giác kỳ quái, âm thanh Long Tử Cẩm trêu chọc ở bên tai vang lên, hắn để ý tới, chỉ là đưa mắt nhìn quanh.
Đám người Hạ Tang, Đoàn Ngọc Hoàn nhìn nhau cười, dừng bước, lại chợt thấy Long Phi Ly thay đổi sắc mặt, bước nhanh hướng bụi cây cách đó không xa chạy tới.
Mọi người cả kinh, chỉ thấy một thân ảnh màu tím vuốt bụng nằm trên đất.
Quan lại lên triều đang đi tứ tán cũng đều thất kinh.
...
Chu Thất khi tỉnh lại thấy Điệp Phong đang lau nước mắt, bên giường vây quanh một đám người, đều có vẻ mặt vui sướng hớn hở, người người khóe miệng đều là vui vẻ. Lúc hắn vừa vội vừa giận ôm nàng trở lại, nàng trong lúc nửa tỉnh nửa mê đã nghe y nữ nói với hắn.
Nàng cắn môi, cũng không nhịn được nhẹ nhàng cười tươi, Ngọc Trí ngồi bên cạnh, ôm cổ của nàng, cười hì hì trái cọ phải cọ, Hạ Tang thấp giọng trách mắng: "Ngọc nhi, đừng quấy rầy nương nương nghỉ ngơi."
Ngọc Trí quay đầu lại hướng vị hôn phu của mình nhát ma, bộ dáng ngây thơ, Hạ Tang ho nhẹ một tiếng, trong mắt là bất đắc dĩ cũng không giấu vẻ sủng ái.
Chu Thất nhìn về phía Nghê Thường bên cạnh, Nghê Thường khẽ cười gật gật đầu, "Nương nương, Nghê Thường lúc tới đã chẩn qua, tuyệt sẽ không sai."
"Chúc mừng Cửu tẩu." Long Tử Cẩm cười vái chào, đưa tay ôm Nghê Thường, Nghê Thường sắc mặt ửng hồng, tránh ra.
Chu Thất buồn cười, lại lập tức thấy kỳ quái - - tất cả mọi người ở chỗ này, người kia đâu?
Tinh Oánh biết tâm ý nàng, thoát vòng tay ôm của trượng phu, đến gần nàng, cười nhẹ nói: "Nương nương, bệ hạ ở trong sân."
Lúc nàng đi ra, thấy Long Phi Ly ngồi yên lặng trên ghế đá, giữa nắng gay gắt buổi trưa, trên trán hắn mồ hôi một vòng nhưng vẫn ngồi không nhúc nhích.
Nàng đưa tay lau mồ hôi cho hắn, "Sao không vào?"
Long Phi Ly kéo tay của nàng, dùng lực đem nàng vòng vào trong ngực, thật lâu mới nói: "Ta rất ít sợ bất cứ gì, nhưng vừa rồi vẫn thấy sợ, sợ đây chỉ là giấc mộng Nam Kha, tại thời điểm ta vui vẻ nhất, sẽ phá mộng tỉnh lại."
Chu Thất giật mình, trong lòng đau nhói, trách hắn: "Ngốc tử!"
Nàng tựa trên vai hắn, đem tay của hắn vòng quanh bụng mình, ôn nhu nói"Ta cùng con của ngươi trong bụng ta sẽ nói cho ngươi biết, đây có phải mộng hay không."
Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên lại cả kinh nói: "Khoan đã, Long Phi Ly, thân phận của ngươi bây giờ không giống ngày xưa, trong bụng ta có phải là một quả trứng? Lúc ngươi là Long Hạo, có phải từ vỏ trứng chui ra a?"
Long Phi Ly ngẩn ra, sau lưng, ngoài cửa thư phòng mọi người sớm bật cười, hắn nhíu mi đem vợ của hắn ôm lấy, thẳng bước đi nhanh ra ngoài điện.
Chu Thất cười mắng, "Muốn đi đâu?"
"Ừ, mang ngươi đi xem vỏ trứng." Nam nhân thản nhiên.
Chu Thất sợ hết hồn, "Thật sự là trứng?"
Thấy nam nhân đã thay long bào, một thân bạch ngọc lưu ly, sáng chói dưới ánh mặt trời, dung nhan khuynh thành, ánh mắt hài hước ranh mãnh, nàng tức giận, giơ tay nhéo tai của hắn, Long Phi Ly làm sao cho nàng với tới, thuận thế nắm tay của nàng, kéo nàng vào trong ngực hắn.
Chu Thất giả vờ giận, nói: "Tốt, khi dễ ta, ta gọi Phật Đà đem ngươi đi."
"Oh, chỉ bằng hắn?" Hắn cong môi khẽ cười, nhanh chóng nghiêm mặt nói: "Ta mới vừa tự nói với mình, bất kể là ai, nếu hắn dám nói với ta, đây chỉ là một màn hoa trong gương, trăng trong nước, ta liền đem hắn hủy diệt, cho đến khi hắn đem bọn ngươi trả ta."
Chu Thất giật mình, hàm chứa giận cười mắng, "Ngươi tên bạo quân!"
Bên ngoài Trữ Tú Điện, trong ngực hắn, nàng thấy cung nhân bốn phía mỉm cười tránh đi, bên cạnh là tất cả bằng hữu, phía trước bao quanh muôn hoa nở rộ, cách đó không xa hồ nước sóng nhẹ lăn tăn thật yên bình xinh đẹp, thỉnh thoảng có vài chú chim từ lùm cây bay quanh mặt hồ, làm xao động cảnh trí, mặt nước nhanh chóng yên tĩnh đem cung điện, hoa, cây, người lần nữa như vẽ lên bức họa.
Mặc dù có gì tác động đến cũng khó làm tổn hại khung cảnh đẹp đẽ này.
Trên môi nụ cười còn vương, Chu Thất nhắm mắt lại... Ngọc Hoàn, đại ca, Lưu Cảnh, ta rất khỏe, bởi vì trên người ta ràng buộc hạnh phúc bốn người. Có một ngày, ta nhất định có cách lại gặp các ngươi.
Nàng đang nghĩ đến xuất thần, thình lình bị nam nhân vuốt nhẹ cằm, nên mở mắt ra, lúm đồng tiền, khóe môi cong lên của nàng tất cả rơi vào ánh mắt thâm thúy của hắn.
Nàng cũng không biết nam nhân này đang suy nghĩ gì.
Long Phi Ly khóe mắt đuôi mày cũng vui vẻ nhẹ nhàng.
- - bạo quân sao, bạo quân lại có làm sao?
Hắn xoa lên bụng nàng, mặc kệ trong bụng nàng hài nhi là của hắn vẫn là của nàng, hơn nữa nàng - - là tất cả thiên hạ của hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...