Chu Thất căng thẳng trong lòng, gấp rút kê lỗ tai nghe.
Nghê Thường nắm chặt tay của nàng, nói: "Hắn trước kia nói cho ta không ít chuyện của Y phi... Ta nghe hắn nói qua, Hoàng Thượng đọc qua rất nhiều sách, sách cổ bí văn, biết rất rõ nhiều vật lạ của nước khác, có một loại hoa gọi là mỹ nhân hoa, sống ở Ô Tôn. Năm đó Hoàng Thượng đem loại hoa này tinh luyện thành chất lỏng không hương hấp dẫn thiêu thân đem đưa cho Y phi, mà Y phi chính là bằng vào loại chất lỏng này tìm được nơi thái hậu nương nương bị nhốt khi xưa."
"Ta thấy hoa kia thú vị, sau khi Hoàng Thượng đánh hạ Ô Tôn, liền bảo hắn tìm cho ta vài cành, quả nhiên thấy thiêu thân không biết từ đâu tới đây mỗi ngày lượn lờ đảo quanh cành hoa, ta vẫn trồng tại vương phủ."
Chu Thất đại hỉ, nàng nghe Thúy Nha đã nói qua về chuyện mỹ nhân hoa - - khi đó, Thúy Nha tại giếng cạn Bích Hà cung nghe được Long Phi Ly cùng Như Ý đối thoại, trước đó đem thiêu thân bắt lấy, xoa nước hoa lên y phục đối phương, dù cho đối phương đã rời đi khá xa, nhưng lúc truy tung đem thả ra, thiêu thân có thể theo mùi hương bay theo hướng đó.
"Nghê Thường, ngươi sẽ tinh luyện cái này sao? Phải bỏ đi hương thơm."
"Không có điển tịch nơi tay, ta cũng không biết cụ thể chế pháp, nhưng thuốc ta có thể luyện, chất lỏng này ta nhất định có thể luyện ra."
Chu Thất xem Nghê Thường ánh mắt sáng trong, trong ngôn ngữ tràn đầy tự tin, khen: "Nghê Thường, Long Tử Cẩm thấy qua bộ dáng này của ngươi chưa, nữ nhân tự tin là đẹp nhất."
Nghê Thường ngẩn ra, nàng mới vừa đứng lên, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu tới sau lưng nàng tỏa sáng.
Nghê Thường nói, Long Tử Cẩm đến chỗ Truy Truy thời gian rất có quy luật, còn có hơn mười ngày, hiện tại các nàng liền chờ Nghê Thường đem nước hoa nghiên cứu ra.
Mà trong khoảng thời gian này, nàng ngôn hành cử chỉ có thể nói "lớn lối", trông nom ba bữa cơm của Long Phi Ly, hơn nữa còn công khai trải cái giường nhỏ trong thư phòng của hắn.
Long Phi Ly càng ngày càng bình tĩnh, không đếm xỉa nàng, cũng không sai khiến nàng. Nhưng kể từ khi nàng tới đây, hắn cho người ta tại nội phòng gắn thêm cánh cửa. Chỉ thời điểm có hắn ở đó, mới mở cửa ra.
Dù cho không có cánh cửa kia, Chu Thất hiểu chính mình cũng sẽ không vào căn phòng ấy.
Thời điểm cửa mở, xuyên thấu qua khe hở, có thể mơ hồ chứng kiến một cái giường, nàng biết rõ, Tuyền Cơ nằm ở đó.
Có mấy đêm, nàng nhìn thấy hắn đi đến bên giường ôm lấy nữ nhân bên trong, lại yên lặng đi đến sâu hơn bên trong.
Sâu hơn một chút, chính là giường của hắn. Nàng nghĩ đến đây, mũi liền đột nhiên nghẹt lại.
Nàng không dám nhìn tới Tuyền Cơ, cũng không có lại trở về Phượng Thứu cung, sợ nhìn thấy Điệp Phong, không ngăn được xúc động. Hỏi Ngọc Trí, Ngọc Trí nói, nàng cũng từ lâu không thấy được Tuyền Cơ. Cửu ca không chịu để cho ai thấy!
Cuộc sống gió êm sóng lặng, Nghê Thường cùng bởi vì nàng tiến cung nhiều hơn, mọi người đang gặp nhau tại tẩm điện Ngọc Trí.
Có khi, sẽ cùng Tinh Oánh lén lút thương lượng chuyện tâm cổ. Nàng nghĩ đến công đức cuối cùng của Lữ Tống vẫn chưa hoàn thành, nhưng nàng không biết như thế nào mới có thể tìm được hắn ta.
"Niên tiểu Bát" cũng được nàng dặn dò Ngọc Trí cho dẫn vào. Đương nhiên, về thân phận Ngọc Hoàn, cũng chỉ nói là bạn tốt biết rõ hoàn cảnh nhau, không có nói thêm gì khác.
Tại đây trong cuộc sống không sóng gió nhưng nhạt nhẽo, nàng lại cảm thấy bất an, cảm giác thấy có những thứ gì đó muốn phát sinh. Là vì sẽ nhanh gặp Truy Truy sao? Nàng không biết.
Mỗi một ngày qua đi, rốt cục, Nghê Thường cũng nghiên luyện ra nước hoa. Chỉ chờ Long Tử Cẩm rời phủ, xem chừng còn hai ba ngày.
...
Đêm nay, nàng hướng Long Phi Ly đề xuất muốn tới tẩm điện Ngọc Trí mấy ngày. Lấy cớ cũng nghĩ kỹ, Long Phi Ly không có hỏi lại nàng, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng. Nam nhân này càng ngày càng giữ kín như bưng, nàng bắt đầu không thể hiểu hắn.
Cửa sổ khẽ mở ra, nàng đem màn mở ra một chút, vừa nghĩ những việc vặt, vừa nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên, có tiếng bước chân nhẹ nhàng xuyên thấu qua.
Nghe thanh âm như từ trong nội phòng truyền ra, nàng cả kinh, khuya khoắt như vậy, Long Phi Ly muốn đi ra ngoài sao?
Nàng đang do dự có muốn đứng lên nhìn xem hay không, tiếng nói lãnh đạm lại rơi vào màn gấm, "Không muốn chết cũng đừng theo."
Nàng chấn động, kéo mạnh màn trướng ra, trong thư phòng một mảnh đen tối.
Vừa rồi rõ ràng chính là âm thanh Long Phi Ly!
Hắn rốt cuộc muốn đi đâu?
...Xe ngựa chạy như bay trong màn đêm, Chu Thất còn đang nghĩ tới cái đêm cổ quái mấy ngày trước. Nhưng thần trí của nàng rất nhanh liền quay trở lại, bởi vì âm thanh Ngọc Trí mang theo tia kinh ngạc.
"Thế nào lại là nơi này?"
Chu Thất khẽ kỳ quái, "Ngọc Trí, đây là nơi nào?"
"Nương nương, ngươi dâng đạo bình an phù cho hoàng thượng là ở nơi này cầu xin tới, còn hỏi này là ở đâu." Tinh Oánh nhẹ giọng nhắc nhở.
Tướng Quốc Tự!
Chu Thất trong lòng khẩn trương, lại không khỏi hì hì cười một tiếng, "Phù là ta cùng Niên tiểu Bát tại miếu nhỏ đế đô mua."
Trừ Ngọc Hoàn, mọi người hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu, cũng đều nhỏ giọng cười.
Nghê Thường cũng rất mau thu lại nụ cười.
Chu Thất nắm lấy tay của nàng.
Mấy người khác thấy thế, cũng lập tức im lặng.
Gió thổi làm rèm cửa sổ nhẹ bay, thiêu thân bay múa, thân thoa khắp phấn vàng, quang ảnh tựa như đom đóm, cuối cùng không thể sáng thêm bóng đêm u tối, xe ngựa tiến vào một mảnh rừng.
Đêm, càng yên tĩnh.
Hiện tại, các nàng đang trên đường đến chỗ ở Truy Truy, đánh xe chính là vài tên cận vệ của Tinh Oánh.
Long Tử Cẩm cùng chuyện Y phi, Nghê Thường vốn không muốn nhiều người biết rõ, nhưng nàng biết Chu Thất cũng muốn gặp Ý phi một lần, không có Ngọc Trí cùng Tinh Oánh hỗ trợ không cách nào làm cho Chu Thất xuất cung, mọi người giao tình tốt lại sâu đậm, rốt cuộc không có gạt hai người.
Không người nào dám cho Ngọc Trí xuất cung.
Vị công chúa này trước kia xộc xuống mối họa không nhỏ, nhưng Hạ Tang có lệnh bài xuất nhập hoàng cung. Hạ Tang khôn khéo, Ngọc Trí không dám dùng trộm, chỉ nói muốn mang Hạ Tuyết, Hạ Vũ đến nhà Tinh Oánh cùng tiểu nữ nhi Hiểu Đồng chơi vài ngày, cầm lệnh bài xuất cung, tự nhiên, Chu Thất cùng Ngọc Hoàn hóa trang thành tiểu tỳ đi theo xuất cung.
Lăng Thụy vương phủ cùng Đoàn phủ cách nhau không xa.
Mỗi đêm, Tinh Oánh đều dùng bột thuốc Nghê Thường cho đem Đoàn Ngọc Hoàn làm hôn mê, nàng là người thân cận nhất của Đoàn Ngọc Hoàn, Đoàn Ngọc Hoàn không phòng bị, hơn nữa thuốc vô sắc vị, liều thuốc nhẹ vô cùng, không dễ cảm thấy.
Mấy nữ nhân tử chờ mấy ngày, cho đến đêm nay, Nghê Thường trong đêm tối vội vã chạy đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...