"Vương gia thật là thủ đoạn!" Tuyền Cơ hận hắn hại Long Phi Ly, trong lòng vừa sợ vừa giận, kìm chế biểu hiện ra mặt, chỉ nói: "Khi đó ta may mắn không bị thương, nhưng đêm nay ngươi làm cho Ngọc Kết Tử lùng bắt chúng ta, Ngọc Kết Tử quấn Bạch Chiến Phong cùng sói con, cũng đả thương ta, nếu không phải Bạch đại ca che chở, ta cũng trốn không đến nơi này."
"Đáng chết!" Long Chỉnh Văn mắng một tiếng, lại xoa lên vai Tuyền Cơ nói: "Chớ sợ, về sau ngươi ở bên cạnh ta, không người nào dám tổn thương ngươi."
Hắn đến ngồi trên mặt đất, đưa tay ôm nàng vào trong lòng, "Ta trước băng bó miệng vết thương cho ngươi."
Vừa mới hạ thủ độc ác, miệng vết thương đổ máu nhiều, đau quá nên Tuyền Cơ để Long Chỉnh Văn băng bó, cố nén xúc động xoay người liếc mắt nhìn.
Mạng Long Phi Ly treo lơ lửng, nàng đem hắn giấu ở sau lưng tượng thần kia!
Vết máu trên mặt đất nhiều nơi, nàng còn chưa kịp chỉnh sửa, vừa rồi ngoài miếu Long Hậu mọi người nói chuyện nhắc nhở nàng, nàng không dám dùng nhuyễn kiếm của Long Phi Ly- - nàng chỉ có thể nhẫn tâm rút chủy thủ trên lưng hắn ra, quẹt làm bị thương vai tay của mình. Một miệng vết thương đổ máu không nhiều lắm, cùng dấu vết trên mặt đất không hợp, sợ hắn sinh lòng nghi ngờ, lại nhịn đau đem dưới bụng phá vỡ. Đem vải vóc trước ở giữa rừng thu thập đến thả lại trên người hắn. Sau đó, thổi tắt ngọn đèn dầu.
Run rẩy trong bóng đêm, liều mạng hồi tưởng lại xem trên người nàng có thể còn có cái gì sơ hở.
Trong lòng hi vọng - - ngọn đèn dầu không sáng lên.
Đáng tiếc, cuối cùng tai họa vẫn đến.
Khi ngọn đèn dầu đốt sáng lên, nàng biết mình chạy không khỏi - - Long Chỉnh Văn phát hiện vết máu, nàng chỉ có thể đi ra! Như vậy, mới có thể bảo trụ được Long Phi Ly sau tượng thần!
"Chủ tử, thuộc hạ tuần tra trong ngoài miếu tử một phen?" Một người áo đen thấp giọng hỏi.
Không thể để cho bọn họ tìm! Tuyền Cơ cả kinh... Mình bây giờ không thể có mảy may hỗn loạn, cắn cắn môi, nhìn Long Chỉnh Văn, hỏi: "Có phải ngươi còn chưa bắt được hắn?"
Long Chỉnh Văn thấy sắc mặt nàng mặc dù trắng nhợt, đôi mắt hạnh lại tràn đầy chờ đợi, căng thẳng nhìn mình, như đợi hắn cho nàng một đáp án khẳng định.
Trong lòng nàng chỉ có Long Hạo. Một đời trước, cả đời này!
Thậm chí, năm đó ở Kim Loan điện, sinh sinh tử tử, nàng cũng chỉ biết liều lĩnh vọt ra như vậy. Nàng không muốn sống cùng mình, lại nguyện chết cùng Long Hạo.
Nàng đã quên, nam nhân kia đem nàng nhốt tại cung điện hắc ám nhất biển sâu. Nàng đau buồn mang đèn cung đình, cùng tiểu tỳ của nàng chờ tại góc tối; hắn hàng đêm mỉm cười, làm phép biến ảo ra thuyền, cùng nữ nhân của hắn đi chơi trên biển đầy sao.
Nàng mê luyến đến mức chết vì hắn, hắn hủy Thiên Diệt Địa, bất quá chỉ vì áy náy. Kiếp nầy làm đủ chuyện, bất quá vẫn là một tia áy náy khi tái sinh mà thôi!
Tía Tô, Mạc Bính đã trở lại, hắn làm sao còn có thể yêu ngươi như một. Ta yêu ngươi như vậy, ngươi lại chẳng thèm ngó tới. Vì cái gì?
Long Chỉnh Văn sắc mặt trầm xuống, tay áo đưa lên, nam tử áo đen thốt nhiên té bay, nện trên cây cột trong miếu, rơi xuống.
Hắn rống to một tiếng, "Cút!"
Mọi người hoảng hốt, đỡ nam tử kia hốt hoảng chạy đi.
Tuyền Cơ run rẩy nắm chặt tay, hắn đã tạm thời an toàn!
Nàng muốn đem Long Chỉnh Văn dẫn đi! Vạn nhất tên kia tỉnh lại, phát ra tiếng động, sẽ bị Long Chỉnh Văn phát hiện ra, "Ta không muốn ở chỗ này! Ta biết rõ ngươi sẽ không tha ta, ta đi với ngươi!"
Long Chỉnh Văn mặt mày trầm xuống, "Vì cái gì?"
"Miếu tử đen tối, tượng nữ thần này ta không thích, bộ dáng tuy đẹp, lại làm cho lòng người sinh áp bức."
Nàng lạnh nhạt nói, nàng thương tiếc Tía Tô, nhưng chẳng biết tại sao, đối với tượng thần miếu Long Hậu này lại có cảm giác lại cực kỳ cổ quái - - đây là mượn cớ để rời đi, nhưng cũng có trộn lẫn một nửa chân thật trong đó.
Nàng nhẹ thở phào, dò xét phản ứng trên mặt hắn, Long Chỉnh Văn nguyên bản đang cúi thấp đầu, lúc này ngẩng phắt đầu lên cười lạnh, "Ngươi đương nhiên không thích tượng thần này, nàng là Mạc Bính, nàng mới là người yêu của Long Hạo."
"Mạc Bính được Long Hạo yêu thương, cùng hắn ở bên ngoài qua lại nhiều hơn, ngư dân ngu ngốc nhìn, liền cho rằng là Long Hậu, bức họa cũng truyền lại đời sau, làm cung điện Tía Tô năm tháng tịch mịch, cũng không muốn cho Tía Tô có cơ hội được cưng chiều?"
Mạc Bính? Tuyền Cơ đang nghi hoặc khó hiểu, Long Chỉnh Văn đột nhiên nắm trên cánh tay của nàng, thanh âm như từ trong kẽ răng tóe ra sắc lạnh, "Ngươi muốn ra ngoài đi tìm Long Phi Ly phải không?"
Long Chỉnh Văn thật hoàn toàn không có cảm thấy được Long Phi Ly bên trong miếu tử này! Tuyền Cơ trong tâm nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ, vẻ kinh ngạc lại làm cho hắn càng phát ra ánh mắt đục ngầu ám muội.
Nàng từ từ đứng dậy, cố gắng làm cho ngữ khí của mình bình tĩnh hơn, "Ta không có - - "
Long Chỉnh Văn lại nhảy dựng lên, hung hăng nắm lấy vai của nàng, "Ngươi gạt ta! Ngươi rõ ràng muốn ra ngoài tìm hắn!"
Tuyền Cơ càng phát ra kinh hãi, nếu nói là trước đó nam nhân này đối với nàng còn có mấy phần thương tiếc, lúc này đã hoàn toàn bị phẫn nộ ghen ghét che đậy, tay của hắn thậm chí hãm sâu trong vết thương trên vai nàng, máu tươi nhanh chóng đem áo của nàng làm ướt đỏ.
Nàng không dám nói lời nào, cố nén đau đớn ở miệng vết thương, lúc này nói cái gì đều là sai, sợ chọc giận hắn, tiếng động làm bừng tỉnh Long Phi Ly - -
"Ta trước kia luôn vô cùng yêu quý ngươi, ngươi tại sao đối đãi với ta như thế!"
Bên tai là âm thanh gầm rú như thú của nam nhân kia, nàng kinh hãi, ngước mắt nhìn, thấy được tia cuồng nộ lại ấm ức trong mắt Long Chỉnh Văn.
Ánh mắt ấy, nàng nhận ra.
Long Lập Dục cũng nhìn nàng như vậy, còn có... người trong thôn Đào nguyên, Thủy Sinh.
Nàng đột nhiên nhìn về phía trong miếu tượng thần, nơi này cũng là Long Hậu miếu!
Hồng y nữ tử cười lành lạnh, nhìn nàng.
Bên tai, âm thanh thanh thúy của vải bị xé rách, trên người lạnh lẽo, âm thanh nghẹn ngào tại cổ họng cuối cùng lại gắt gao nuốt xuống, ánh mắt kinh ngạc định tại phía trên tượng Tía Tô.
Hắn đang ở đó!
Nam nhân trên người nàng, hơi thở thô trọng, tay thăm dò vào trong nội y nàng, điên cuồng vuốt ve nơi mềm mại của nàng...
Nàng dùng sức giãy giụa, lại chỉ có thể cố không gây tiếng động, nàng không dám cầm mạng của hắn ra đánh cuộc.
Hắn nếu chết, hai trường trận chiến này, Tây Lương tất bại. Phồn hoa nhìn thấy dọc theo đường đi hết thảy sẽ không còn.
Nếu hắn không phải là vương.
Nếu bọn họ chỉ sinh tại nhà dân chúng bình dân, hắn là phu, nàng là thê.
Nàng có lẽ sẽ khàn giọng gào thét.
Hắn tỉnh, như vậy, hắn sẽ chết, nàng cũng đi theo tương bồi.
Chỉ là, có lẽ cũng chỉ là có lẽ.
Nếu như cũng chỉ là nếu như.
Nàng không muốn hắn chết.
Nàng mặc kệ hắn có phải vương hay không.
Hắn từ nhỏ rất khổ, hắn mới hai mươi bốn tuổi.
Có thể lựa chọn chết đi, nhưng không ai biết hắn vẫn còn ở tượng thần sau lưng.
Cho nên không thể.
Nhát gan đến ngay cả chết cũng không dám.
Nước mắt hòa với máu do môi bị cắn rách nát trượt vào miệng, tinh mặn tinh mặn, hương vị ở bên cạnh ngươi cùng nhau một năm, là thời gian hạnh phúc nhất đời này, cho dù là lệ, cũng không phí.
Còn tưởng rằng, có thể như vậy liên tục sống với nhau.
Ngươi cả đời cao ngạo, nếu lựa chọn này của ta đem lại sỉ nhục cho ngươi, như vậy, còn ngươi? Ngươi sẽ được hận ta cả đời sao?
Nếu vậy, hận đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...