Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Như Phi không nghĩ tới, Long Phi Ly nghe Nhạc Tinh Oánh nói xong, hất lên vạt áo, cũng không nói gì liền đi ra ngoài.

Ở trong lòng của hắn, cô gái không trong sạch kia không ngờ thật trọng yếu, nàng là mẹ đẻ của hắn - - hắn không nói tiếng nào liền rời đi, ngày thường hắn khiêm tốn hữu lễ, suy nghĩ chu toàn, lúc này lại tựa hồ cái gì cũng không muốn, cứ như vậy đi.

Trong lòng nàng đau nhói, cắn răng nói: "Nâng ai gia đi ra ngoài."

Từ Hi hòa Thanh Phong nhìn nhau một cái, đi tới.

Kết quả, tất cả mọi người đi theo ra ngoài. Đi theo sau đám người, Tinh Oánh nhỏ giọng: "Ngọc Hoàn, có phải ta làm sai hay không?"

Đoạn Ngọc Hoàn cười cười, "Vậy ngươi hối hận sao?"

Tinh Oánh cười một tiếng, hai người mười ngón tay đan xen, đi theo.

Ngự hoa viên.

Khiến cấm quân tuần tra ra xa chút ít, Tuyền Cơ ở bờ hồ sen ngồi xuống.

Sờ hầu bao, bên trong là những thứ quý giá nhất của nàng, lược cùng điện thoại di động.


Điện thoại di động để nàng nhớ lại bạn đồng lứa ở hiện đại - - hai người bạn rất thân.

Lược, là vĩnh viễn mới có thể buông tay.

Long Phi Ly nói nàng ngốc, đúng vậy!

Nàng xác thực rất ngốc, nhìn không ra bằng hữu của nàng cũng thích người trong lòng nàng. Thậm chí, nhìn không ra Truy Truy thay đổi. Có lẽ là Truy Truy che dấu cao minh, có lẽ vì nàng vô cùng tin tưởng.

Tinh tế nghĩ đến, ngoài đi Bích Hà cung cùng Kim Loan điện phía trên, bên ngoài Truy Truy có chút cổ quái, hơn một năm nay, Truy Truy rất lặng lẽ.

Cho đến khi Truy Truy thấy hai người không con, Long Phi Ly lại cự tuyệt tuyển tú, lại hỏi nàng cách nhìn của Long Phi Ly đối với hài tử, mới bắt đầu hiện ra suy nghĩ táo bạo.

Truy Truy ngay lúc đó thần sắc rất kinh ngạc, lẩm bẩm nói: có bao nhiêu Hoàng Đế như hắn? Hắn tình nguyện không cần phải con nối dòng, tình nguyện cho xin con thừa tự, hắn thế nhưng đối ngươi tốt như vậy?

Về sau, Long Phi Ly lần nữa ở trên triều đình khiển trách gián nghị của cựu thần.

Không biết, chính Truy Truy có biết hay không? Cho dù thích cùng một nam nhân, Truy Truy tại Nghi Dĩnh cung thời điểm nghe được nàng cự tuyệt Như Phi, không nên có ánh mắt như vậy - - lạnh lùng cùng thống hận!

Hoa sen trong ao tỏa mùi thơm ngát.

Nàng nhắm lại hai mắt, nước mắt làm đôi mắt đau nhức, cảnh trí trong ao nhìn qua nước mắt khúc xạ, vặn vẹo thành nghiền nát.

Suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc cũng quyết định chủ ý.

Ngón tay run lên, hà bao trong tay lại rơi vào hồ sen.

Nàng cả kinh, cuống quít đứng lên bước vào trong ao, hai tay quơ quào tìm kiếm. Nước trong ao này dẫn ra sông đào bảo vệ ngoài hoàng thành, nước chảy không siết, lại do đã có lâu nên dòng chảy chậm rãi. Nàng tìm kiếm một hồi, có chút nóng nảy, hướng nơi sâu hơn sờ soạng, nàng bơi lội rất tốt, cũng không sợ, chỉ là khí trời mặc dù ấm, dưới đáy ao nước nhưng có chút lạnh.

Dưới chân giống như đạp phải vài thứ bằng lụa - - nàng vui mừng, xoay người lại tìm.

"Niên Tuyền Cơ, ngươi đang làm cái gì!"

Âm thanh đột ngột sau lưng làm nàng hoảng hốt, chân đạp vào chỗ trống, té xuống.

Uống hai ngụm nước, nghe được âm thanh bọt nước, nàng được người ôm lên.


Hai tay bóp chặt vai nàng, nàng thậm chí còn không thấy rõ người đâu, liền nghe được một đạo âm thanh cuồng nộ, "Tại sao ngươi nhảy xuống dưới! Nước này lạnh, ngươi sẽ ngả bệnh! Cấm quân đâu cả rồi? Mọi người chết hết rồi à?"

"A Ly."

Nàng ngơ ngẩn một chút, gọi một tiếng, thấy trên mặt nam nhân ướt nước, đưa tay muốn giúp hắn lau, lại nghĩ tới y phục của mình cũng đã ướt đẫm, đành phải thôi, nhỏ giọng: "Hà bao rớt xuống, lược ở bên trong."

Hắn cười lạnh hỏi ngược lại: "Ngươi không phải đang ở tại Phượng Thứu cung sao?"

Nàng cười khổ một tiếng, "Tại ta không tốt."

"Ngươi chỉ biết chút lời nói dối sứt sẹo!" Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, xuống hồ nước, tìm hà bao cho nàng.

Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện nàng tại Kỳ Viên bên bờ sông xuống nước tìm túi gấm giúp hắn.

Khi đó, cùng hắn mới quen biết, hắn còn chưa yêu nàng, nàng càng chưa từng nghĩ qua hắn ta có một ngày sẽ yêu nàng.

Cũng không biết vì sao hắn tìm tới chỗ này. Trước kia hắn mắng nàng không mang theo người bên cạnh, hắn là Hoàng Đế bên cạnh cũng không có mang một người? Vì vội vội vàng vàng chạy tới a.

Trong lòng nàng đau nhói, vén quần lụa mỏng lên bước xuống hồ nước, ở phía sau nhẹ nhàng vòng tay lên eo hắn.

Hắn xoay người lại, đem hà bao trong tay treo lên đai lưng nàng, nàng nhìn ngón tay thon dài của hắn linh hoạt trên y phục của nàng, ánh mắt đen chuyên chú - - đột nhiên kiễng lên hôn môi hắn.

Hắn lập tức phản ứng, bàn tay to ôm trên bờ eo mảnh khảnh của nàng, lưỡi thô lỗ đẩy cánh môi của nàng ra, hai người quấn quýt kịch liệt...


Có tiếng động từ sau bụi hoa truyền đến, nàng kinh hãi, đẩy mạnh hắn ra, nghiêng đầu nhìn lại, tất cả những người tại Nghi Dĩnh cung đều qua đến!

Trừ Như Phi bị khoét con ngươi trên ghế, ai cũng nhìn thấy bọn họ đang làm gì! Vài cựu thần đều nghiêng đầu, người nào người nấy thần sắc lúng túng?

Truy Truy kinh ngạc nhìn qua hai người, cắn môi cúi đầu.

Trên mặt nàng nóng ran, luống cuống vuốt đôi môi - - trên mặt còn dính nước bọt hòa khí tức của hắn... Lông mày hắn cau lại, đưa tay bế nàng lên, mang ra khỏi ao, lại nhìn lướt qua mọi người, "Đều lui ra đi."

Từ Hi hòa Thanh Phong đem Như Phi để xuống, cùng những người khác lui xuống.

Hắn nắm chặt tay của nàng, hướng Như Phi đi tới.

...

Nghe tiếng bước chân xa dần, Như Phi đang nằm ngữa ở trên ghế dựa nhẹ khẽ nở nụ cười, cổ họng nghẹn ngào.

Trong đầu là hình ảnh Hoàng Đế vừa mới lôi kéo Niên Phi quỳ xuống cùng nàng nói.

"- - Mẫu phi, con trai cả đời này có mấy nguyện vọng, một là cùng ngài có quan hệ, cái khác là cùng thiên hạ này có quan hệ, còn có một, cùng Niên Tuyền Cơ có quan hệ. Nàng cùng con trai đã nói qua, muốn cùng con trai cùng nhau hiếu thuận ngài, con trai thỉnh cầu mẫu phi, để cho con trai cùng nàng cùng nhau đối với ngài tận hiếu, không nên ép quan hệ con trai cùng ngài càng ngày càng xa".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui