Ban đêm, Nghi Dĩnh cung. Nơi này chính là tẩm cung của Thái hậu Như phi, trong cung đèn đuốc sáng trưng.
Tỳ nữ yến lặng đứng hầu bên cạnh, trên giường ấm, Như phi than nhẹ một tiếng: "Từ Hi, nói chút chuyện cùng ai gia đi."
Từ Hi thấp giọng đáp lời, sau khi Long Phi Ly và Tuyền Cơ ngủ, hắn liền trở về viện của mình, đã thấy Như phi cho người gọi hắn đến.
Như phi lại thản nhiên buông tiếng thở dài, "Ai gia, ai gia...xưng hô thế này, haiz...Từ Hi, thật không ngờ còn có thể có một ngày hôm nay."
"Đây đều là hồng phúc của Thái hậu, hoàng thượng thánh minh và Như Ý cô nương thông tuệ."
"Ừm, nói đến Như Ý cô nương đó, ai gia rất hài lòng,cũng là nàng đã cứu ai gia ra khỏi nơi đó." Như phi cười cười, rồi hơi dừng lại, "Ai gia và hoàng thượng đã lâu không gặp mặt,Từ Hi ngươi là cung nhân lâu năm bên người hoàng thượng, hãy nói cho ai gia biết chút chuyện của hắn....nói về Niên phi đi."
Từ Hi rùng mình, đột nhiên nhớ đến lời của Long Chỉnh Văn trên đại điện ngày đó.
******
Trữ Tú điện.
Nam tử một lúc lâu vẫn không nói gì, lòng Tuyền Cơ trầm xuống, cúi đầu cười nói: "Xem như ta chưa nói gì, ừm, ta ngủ."
Nàng vừa trở mình,Long Phi Ly đã ôm nàng lên.
Nàng có chút thất thố, vì đôi mắt đen tuyền mà sắc bén kia đang đánh giá nàng thật sâu. Nàng dúi đầu mình thật sâu vào cổ hắn, hắn lại nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên.
"Tiểu tức phụ."
Hắn lại mắng nàng là tiểu tức phụ, nàng tức giận, cắn răng nói: "Chàng đi chết đi! Không ghen chính là không thích chàng."
Mắng xong, nàng mới giật mình – lông mày hắn khẽ nhướng, khóe môi cong cong phác thảo nét cười.
Hắn đang cười?
Khi nàng còn đang ngơ ngác, hắn lại áp đầu nàng sát vào hắn, "Được, ngày mai trẫm sẽ ban chỉ."
Những lo lắng vừa rồi dường như đã bị quét sạch chỉ trong chớp mắt, lòng nàng lại có chút nặng nề, Tuyền Cơ thấp giọng nói: "Là ta không tốt."
Vừa nói với Điệp Phong về chuyện Bích Hà cung, Điệp Phong cười khổ, nói: "Nương nương, ngày đó người không nên ngăn cản hoàng thượng. Một kiếm đoạt mạng, còn hơn là uống thuốc độc rồi từ từ cứu chữa, nàng ta hại chết người thì phải đền mạng."
Lời Điệp Phong nói, chung quy nàng không thể làm được – nhưng nàng quả thật không muốn Như Ý ở lại, đối với hắn, nàng không muốn che dấu tâm ma trong lòng mình.
"Nàng rất tốt." Thanh âm của hắn không hờn, không giận.
Nàng ngẩng phắt đầu lên, gầm nhẹ nói: "Chàng thích nữ nhân ghen tị sao? Nàng là ân nhân cứu mạng của ta, ta lại không dung được nàng ấy, ta...."
Nàng đột nhiên ngậm miệng, khóe mắt hắn tinh tế nhếch lên, từ trong cổ họng bật ra thanh âm khe khẽ như cố nén. Hắn đang đắc ý? Nàng càng kinh ngạc, hắn càng cao hứng, hai người vui đùa ầm ĩ, nàng cơ hồ không thể tưởng tượng được đây chính là kẻ cao cao tại thượng trên triều đình, cuối cùng hắn xoay người, đem nàng đặt dưới thân, trầm giọng nói: "Nếu không ngủ..."
Dạ minh châu ôn oánh, rèm trướng khẽ lay, lộ ra một khe hở nho nhỏ, mơ hồ có thể thấy được trên nền tuyết trắng một nốt chu sa kiều diễm như ngọc... Thanh âm nữ tử khe khẽ vang lên...
*******
Rõ ràng trước lúc ngủ, đã nói với hắn về kế hoạch con dâu tác chiến, muốn hắn gọi nàng dậy, buổi sáng đi thỉnh an mẫu thân hắn, rồi đến trù phòng làm ít thức ăn, chờ hắn hạ triều thì đến Nghi Dĩnh cung bồi mẫu thân hắn dùng bữa.
Bản thân hắn làm việc luôn có quy tắc kỷ luật,vậy mà đối với nàng lại không như thế - canh năm thức dậy, hắn chỉ nhẹ nhàng gọi nàng vài tiếng tượng trưng, rồi thấp giọng nói: "Vẫn là nên ngủ thêm một chút thì tốt hơn, trẫm hạ triều sẽ dẫn nàng đến Nghi Dĩnh cung thỉnh an rồi dùng bữa. Chỗ của mẫu phi, trẫm đã cho đốt huân hương an thần, bà ấy không thức dậy quá sớm đâu."
Mưu mô chước quỹ gì vậy?
Không biết lời hắn nói là muốn nàng thả lỏng tâm tình hay là thế nào, nhưng nàng cũng không có khí lực mà bò dậy nổi – tối hôm qua lẽ ra không nên náo loạn, náo một hồi...hai người liền...., hắn thì thần thanh khí sảng rồi, còn nàng thì....
Nhưng tối hôm qua, hắn không có....tránh thai.
Từ trách cứ đến mừng vui, trong mơ hồ nàng nghe có tiếng cười truyền đến, nhìn lại thì ra là Điệp Phong.
Nàng thu thập ổn thỏa, pha chút trà, cũng không để Điệp Phong giúp, nàng tự mình bưng lấy mang theo Điệp Phong ra khỏi điện, muốn đến Nghi Dĩnh cung thỉnh an mẫu thân hắn – mặc kệ Như phi đã dậy hay chưa, nàng chờ là được.
Mới bước đến cửa điện, chợt nghe Điệp Phong thét lên đầy kinh ngạc: "Ngươi đến đây làm gì:"
Nàng còn chưa kịp nhìn lại, thì một thân ảnh đã chạy nhanh đến ôm lấy nàng.
"Long Phi Ly hạ chỉ, cho mình xuất cung, A Thất, mình không muốn xa cậu..."
Thanh âm thanh thúy vang lên, trà cụ trong tay nàng vỡ tan thành bụi mù.
*******
Lưu Cảnh dang tay ôm nàng vào lòng, Chu Thất cười cười. Nếu sớm nhìn thấy tình cảnh tại Bích Hà cung ngày đó trong Tố Kính, thì sau khi biết cô ta là Truy Truy, nàng còn có thể lưu cô ta lại hay không? Có lẽ có, nhưng cũng có thể không, nàng cũng không biết.
Lúc ấy chỉ duy có vui sướng dâng trào, nàng ôm cô ta cười to trong niềm vui sướng – vì như thế, "Như Ý" đối với nàng và Long Phi Ly đều rất tốt, vì Truy Truy trong thân thể Như Ý, đã vì A Thất.
Nàng không có bạn bè, hai người lớn lên cùng nhau, nàng tin Truy Truy.
Có lẽ, Truy Truy trước đó giấu diếm nàng, cũng không phải cô ta có tính toán gì, đồng thời cũng không cho phép bản thân nghĩ nhiều.
Nhưng, cũng chỉ là từng thôi.
Cho dù, có lẽ từng có như vậy đi chăng nữa.
********
Một năm cứ thế bình yên trôi qua.
Mặc kệ phía sau sự phồn hoa kia có bao nhiêu thật giả, thời gian cứ thế trôi qua.
Khi Bạch Chiến Phong lần đầu đánh tan Hung Nô, khi Hạ Tang cùng Ngọc Trí rời cung, khi Đoạn Ngọc Hoàn cùng Nhạc Tinh Oánh kết thành phu thê, khi quan hệ giữa nàng và Như phi không mặn, không nhạt, khi quan hệ giữa Truy Truy và Long Phi Ly dần như bằng hữu.
Nói đến tình hữu hảo giữa Truy Truy cùng Long Phi Ly là ít nhất, lúc đó Tuyền Cơ nghĩ như vậy, bởi vì Truy Truy không phải là Như Ý, cô ta cũng không nhận ra Long Phi Ly
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...