Cũng chính vào lúc này, bên trên đại điện, mọi người nghe thấy thanh âm thản nhiên của nam nhân đang đứng thẳng tắp trước Long tọa.
"Ân, Ngọc Hoàn vất vả rồi, Thất ca, ngươi thua!"
Long Chỉnh Văn toàn thân chấn động, lập tức cười lạnh nói: "Cửu đệ, ngươi điên rồi!"
Tất cả mọi người đều nảy lên cùng một ý nghĩ với Long Chỉnh Văn, nguyên lai, Đoạn Ngọc Hoàn đã được hoàng đế bí mật triệu hồi về đế đô!
Nhưng cho dù như thế thì sao chứ! Trừ phi người đến là Bạch Chiến Phong, mang theo mấy chục vạn đại quân nơi chiến trường trở về, nếu không, chỉ bằng một gã thống lĩnh cấm quân sao có thể chống cự được với bốn mươi vạn binh bên ngoài của Long Chỉnh Văn?
Nhưng Bạch Chiến Phong căn bản là không thể thoát thân! Dù Bạch Chiến Phong có biện pháp thoát thân, cũng không mang được theo binh tốt gì trở về, trừ phi là muốn Nhật Ảnh thành bị công hãm!
Trong mắt Long Lập Dục thoáng qua tia trào phúng, nâng giữ Thái hậu, bà ta cùng Ôn Như Khải cười ảm đạm, cũng không tin.
Không dám tin cũng không chỉ có bọn họ, đám người Từ Hi, Như Ý, Thanh Phong, Long Tử Cẩm, Hạ Hầu Sơ, Úc Cảnh Thanh cùng với Lâm Tư Chính mặc dù cao hứng, nhưng cũng là không dám tin.
Long Phi Ly liếc nhìn mọi người chung quanh, dư quang nơi khóe mắt đọng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn với lúm đồng tiền như hoa của Tuyền Cơ, mắt hạnh trong vắt ánh lên niềm vui sướng, hai mắt linh lợi mà tràn đầy sự tin tưởng, đơn thuần sáng rỡ.
Lòng hắn rộn ràng, gấp gáp, vòng tay trên người nàng thêm siết chặt.
Nàng bị đau bĩu môi kháng cự, hắn đột nhiên không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi: "Cao hứng như thế làm gì?"
Nàng trả lời đúng lý hợp tình, "Chúng ta thắng rồi."
"Làm sao thắng?" Thanh âm hoàng đế vang lên vang vọng khắp đại điện.
Dưới bậc, Lâm Tư Chính không nhịn được mà một lần nữa đánh giá lại thật kỹ người học trò này của hắn, hắn lại như không hề bận tâm bất cứ điều gì, con ngươi đen thẳm, chỉ chuyên chú nhìn khuôn mặt nữ tử bên cạnh. Tựa như không gì quan trọng bằng câu trả lời của nàng.
Tuyền Cơ hồ nghi nhìn Long Phi Ly, hạ giọng nói: "Chàng không phải vừa nói Long Chỉnh Văn thua? Ta đương nhiên là vui vẻ, chẳng lẽ không đúng sao?"
Nhìn nàng hỏi xong lại có vài phần cẩn trọng, chớp mắt, lòng Long Phi Ly thắt lại như đang có một sợi dây siết chặt.
Nàng tin hắn! Thương hắn thua, tin hắn thắng. Tam sinh hữu hạnh, cuối cùng đời này đã có thể gặp người như vậy!
Không cần nhiều lời..., đáy mắt nàng cong cong ánh cười, hắn đã không còn gì tiếc nuối.
"Lệnh cho Ngọc Kết Tử thông tri tướng lĩnh phía sau, lập tức tiến vào." Thanh âm Long Chỉnh Văn vang lên trên điện, ẩn ẩn một tia lo lắng không dễ nhận thấy. Hắn phân phó hai gã hắc y nhân bên cạnh.
Tức thì cửa điện mở ra, Ngọc Kết Tử lập tức ra ngoài, mọi người bị tình hình trong điện sở nhiếp, nên không ai để ý đến Ngọc Kết Tử rời khỏi....... Trùng trùng bên ngoài đều là binh sĩ Lạc Nguyệt quốc, bóng dáng Ngọc Kết Tử lại dường như đột nhiên tiêu thất, người vào lại là Đoạn Ngọc Hoàn!
"Thất ca, không cần phái người đi nữa!" Long Phi Ly đạm thanh ngăn hắn lại.
Long Chỉnh Văn cười lạnh, không buồn để ý đến, nhưng chỉ trong phút chốc sắc mặt liền đại biến. Cũng như Long Chỉnh Văn, trong nháy mắt tất thảy mọi người trong đại điện đều biến sắc! Bởi vì, từ ngoài điện, lại có thêm một người tiến vào. Người này, cũng giống như Đoạn Ngọc Hoàn, không ai lường được là hắn sẽ xuất hiện ở đây.
Nhị vương tử Lạc Nguyệt quốc – Nạp Minh Thiên Lãng!
Trái với sự khiếp sợ của những người ở đây, Long Tử Cẩm run giọng hỏi: "Nạp Minh vương tử, sao ngươi lại ở đây?"
Nạp Minh Thiên Lãng t cười nhẹ, chậm rãi lên tiếng: "Nhanh chóng chạy tới, may mắn cuối cùng cũng tới kịp lúc, là hoàng thượng mời Nạp Minh đến đây làm khách."
Dứt lời, hắn hơi hơi liếc mắt nhìn Long Chỉnh Văn, Long Chỉnh Văn trong lòng trầm xuống, cười lạnh nói: "Nếu vương tử tới là để biện hộ cho Long Phi Ly, thì thứ cho Chỉnh Văn vô lễ, Chỉnh Văn tuyệt không đồng ý!"
"Thất vương gia, ngươi cho là Nạp Minh tới là muốn ngươi buông tha cho hoàng thượng? Tuyệt không đồng ý? Buồn cười! Ai muốn ngươi đồng ý chứ!" Nạp Minh Thiên Lãng khinh thường cười nói, ánh mắt lướt nhìn thần sắc ngày càng trở nên mờ mịt của mọi người trên điện.
"Thất ca, ngươi vẫn là chưa hiểu."
Long Chỉnh Văn rùng mình, gắt gao nhìn Long Phi Ly đang chậm rãi bước xuống.
Long Phi Ly cong môi cười: "Nạp Minh vương tử căn bản không cần phải biện hộ cho trẫm! Lần này hắn đến là vì muốn tặng trẫm một kiện lễ vật."
Long Chỉnh Văn cau mày, thanh lệ nói: "Lễ vật?"
"Hai mươi bảy vạn binh mã."
Thanh âm hoàng đế vừa rơi xuống, toàn bộ đại điện nhất thời lâm vào một mảnh hoang phế tịch mịch, rất nhanh, lại vang lên từng trận tiếng hoan hô kinh hỉ. Những quan viên dưới tay Long Phi Ly đều náo động, sôi trào!
"Hai mươi bảy vạn binh mã nào?" Long Chỉnh Văn nhoáng lên, cắn răng, lớn tiếng hỏi.
"Không phải đang ở cửa sao?" Nạp Minh Thiên Lãng nhíu mày cười nói.
"Đó là binh mã của bổn vương!" thanh âm Long Chỉnh Văn càng hung lệ, trong mắt lóe lên tia hung quang, "Đó là binh mã bổn vương mượn được từ đại vương tử, ngươi không có quyền hỏi đến!"
Nạp Minh Thiên Lãng lấy từ trong lòng ra một vật, trầm mặc một hồi, mới thản nhiên lên tiếng: "Vương gia nói không sai! Ở Lạc Nguyệt, đại quyền binh mã đều thuộc sở hạt của đại ca ta, Nạp Minh đích thực là không có quyền hỏi đến."
Long Chỉnh Văn giương giọng cười, cất bước lên trước, nắm lấy cổ áo Nạp Minh Thiên Lãng, cười lạnh nói: "Đó là lẽ đương nhiên!"
"Nhưng, nếu người hỏi tới không phải là Nạp Minh ta thì sao?" Nạp Minh Thiên Lãng hạ mắt liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy áo mình, mỉm cười "Đại ca ta đúng là trưởng tử, cũng tuyệt đại có thể là quốc chủ tương lai của Lạc Nguyệt, nhưng quốc quân hiện giờ của Lạc Nguyệt quốc vẫn là phụ hoàng ta!"
Hắn đột nhiên dừng thanh âm, lụa gấm trong tay Nạp Minh Thiên Lãng bung ra, trải rộng, trên tay hắn là giấy trắng mực đen, góc bên dưới ấn một dấu triện màu son.
"Thất vương gia, đừng quên mẫu thân Nạp Minh là ai, phụ hoàng mặc dù sủng nhất Tiêu Phi, cũng luôn muốn đại ca ta là Thái Tử, nhưng dù sao với mẫu hậu ta cũng là phu thê tình thâm, đối với mẫu tử ta vẫn luôn có loại tình cảm áy náy"
"Nạp Minh đã cầu phụ hoàng mấy ngày mấy đêm, cuối cùng cũng đã cầu được lễ vật này – toàn bộ hai mươi bảy vạn binh mã đều là để tương trợ cho quốc quân tây Lương quốc, Long Phi Ly."
Long Chỉnh Văn đại chấn, ánh mắtchợt tối, chộp tới cướp lấy thánh chỉ trong tay Nạp Minh Thiên Lãng, Long Tử Cẩm cùng Thanh Phong kinh hãi, phi thân lên tương trợ.
"Trước lúc Nạp Minh Thiên Lãng tiến vào, thánh chỉ sớm đã được truyền đến các tướng lĩnh Lạc Nguyệt, Thất ca, ngươi còn muốn chém giết." Long Phi Ly chắp tay ra sau, nhẹ nhàng cười nói.
Long Chỉnh Văn nhắm mạnh hai mắt, cuối cùng, đột nhiên trợn mắt lên, cắn răng cười lạnh nói: "Long Phi Ly, ngươi từ đầu đến cuối chỉ là muốn kéo dài thời gian, chờ Nạp Minh Thiên Lãng đến."
"Trước khi Nạp Minh Thiên Lãng rời khỏi Tây Lương, thám tử bẩm báo, trong cung hai ngươi chưa từng mật đàm cùng nhau, ngược lại thời gian ta và hắn ở chung rất nhiều, sau khi hắn về nước, trong phủ cũng có thám tử của ta, các ngươi không hề có thư từ qua lại."
Nghi ngờ của hắn rất nhanh được Nạp Minh Thiên Lãng đánh tan.
"Trước khi về nước, Nạp Minh có gặp qua hoàng thượng một lần. Từ lúc ở bãi săn Tây Sơn, ta đã nhận được mật thư của hoàng thượng, ước hẹn gặp mặt trên đường đến Đế Lăng. Ngày hắn xuất phát, ta cũng cáo biệt về Lạc Nguyệt quốc, trên thực tế, ta cũng không hề lập tức về nước."
"Nguyên lai là vậy!" Long Chỉnh Văn thân hình run run, ngửa đầu cười to, cuối cùng hắn lạnh lùng nhìn thẳng Long Phi Ly, từng chữ, từng chữ nói "Ngươi cho là ngươi đã thắng sao? Còn có một khả năng sợ rằng ngươi cũng không đoán được!"
"Binh mã trên tay Thái hậu cùng phiên vương tổng cộng hai mươi lăm vạn, ta có ba vạn thân binh, ngoài ra Đế Lăng quân ước tính cũng năm vạn quân, nếu ta kết đồng minh, gom binh lực cùng tấn công ngươi, ngươi nói sẽ ra sao đây?"
Mấy phen cự biến, mọi hy vọng của Thái hậu vốn đã vỡ vụn, lần này lại ẩn ẩn dấy lên một tia hy vọng, Ôn Như Khải cùng bọn người Phương Sở Phàm cũng mạnh mẽ suy tư.... Bọn họ phản Long Phi Ly, Long Phi Ly tất sẽ không bỏ qua, nếu cùng Long Chỉnh Văn hợp tác, thì còn có ích hơn, sau chiến thắng cũng có thể thương lượng được!
Long Phi Ly híp mắt liếc qua đánh giá hai người một lượt, rồi lại nhẹ bật cười.
"Thật là. Nếu các ngươi tam phương kết minh, lại thêm Đế Lăng quân, cùng ba mươi ba vạn binh trên tay, trẫm bên này có bốn vạn cấm quân, Lạc Nguyệt quốc hai mươi bảy vạn, bất quá cũng chỉ hơn ba mươi mốt vạn binh."
"Nhưng nếu Đế Lăng quân không còn nằm trong tay ngươi? Thất ca, ngươi nói vì sao Đoạn Ngọc Hoàn lại xuất hiện lúc này? Ngươi muốn điều động Đế Lăng quân, nhất định phải phái người đưa Thương Long Khuyết, ngươi cho một ngàn binh mã hộ tống Thương Long Khuyết đến Đế Lăng, trẫm lại cho Đoạn Ngọc Hoàn điều động năm ngàn tinh binh đi đoạt lại Thương Long Khuyết. Ngươi nói, Thương Long Khuyết cuối cùng sẽ thuộc về ai?"
"Đoạn Ngọc Hoàn đã trở lại."
Long Chỉnh Văn lẩm bẩm nói: "Năm ngàn tinh binh cái gì! Toàn quân năm ngàn tinh binh do Đoạn Ngọc Hoàn thống lĩnh tại Nhật Ảnh thành bị diệt hết thảy đều là giả dối!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...