Mặc dù không trông cậy hắn có thể nói lời dễ nghe gì ……Nhưng nói vậy thì chẳng tốt lành gì cả —-Tuyền Cơ giật mình sửng sốt một lúc lâu, trong lòng tràn đầy vui sướng.
trong những câu chuyện xưa kinh điển thường nói tiếp thế nào nhỉ? Nghĩ nghĩ, nàng thấp giọng nói: “Đừng đẩy ta ra, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Hắn không đáp lời nàng, bàn tay to siết nàng đến đau nhức
Nàng vui sướng nhưng cũng không khỏi hơi hơi xấu hổ, cả điện này toàn người là người, tuy nói từ ngày bách nhân bị trảm, nàng đối với hắn……, bêu danh họa danh đã truyền khăp cung đình, nhưng giờ đây khi đang hãm sâu trong lòng hắn, vẫn cảm giác được rõ ràng lực đạo trên cánh tay hắn vẫn giống ngày xưa, biết mọi ánh mắt đều đang hừng hực trên đầu nàng. Nàng bất an đẩy đẩy hắn.
Hắn đem nàng nới ra một chút, ngón tay thon dài, lau lên mặt nàng, đem mặt nạ trên mặt nàng tháo xuống bỏ vào trong ngực mình.
Nàng cúi đầu, lấy chân diện mục để gặp người trong tình cảnh này, trên mặt nóng như lửa đốt, hắn cũng không cho phép nàng lùi bước, nắm lấy tay nàng, dẫn nàng lên long tọa.
Lực chú ý từ trên người hắn hơi lệch đi, lúc này liền nghe được âm thanh xầm xì khắp điện.
Lặng lẽ đánh giá một lượt, ngay cả Long Tử Cẩm và Thanh Phong cũng nhìn chằm chằm nàng vẻ mặt khiếp sợ. càng không cần nói đến người khác. Nàng không quan tâm.
Nhưng, người ngồi phía bên phải long tọa của hắn, ánh mắt sâu kín bên cạnh đó lại khiến nàng bất an run rẩy.
Nàng ta đã không còn là Như Ý, đối với nàng cũng từng có ân cứu mạng, tinhg yêu thật sự sẽ khiến cho người ta trở nên keo kiệt đố kỵ sao? Kỳ thật, cho dù là Như Ý, nếu nói là hận, không bằng nói hận chính mình suy nghĩ quá đơn giản mà đã làm hai cung nhân Phương Thứu cung. Nhưng bất quá đó chỉ là lời biện hộ, ai mới là người sai đây.(khúc này J chém bừa, mọi người đừng ném đá nha =.=!)
Một tiếng chất vấn vi lệ vang lên lại chặt đứt suy nghĩ của nàng, “Sao ngươi lại ở đây?”
Nàng kinh ngạc, sững sờ nhìn lại, là Long Lập Dục!
Nàng giật mình, chẳng lẽ bốn tên nội thị đến bắt nàng là do hắn phái tới?
Bàn tay phủ trên tay nàng đột nhiên siết mạnh, đau đớn truyền đến, nàng kinh ngạc nhìn nam nhân bên cạnh.
Long Phi Ly lại liếc mắt nhìn Long Lập Dục, “Tam ca, lẽ nào ngươi chẳng những đối với ngôi vị hoàng đế của trẫm có hứng thú, mà ngay cả nữ nhân của trẫm cũng muốn chiếu cố sao?”
“Phải thì như thế nào!”
Hắn phái người đi đón Tuyền Cơ, vốn là muốn tránh cho nàng ngày sau bị thái hậu bức vào tử địa, nào biết Tuyền Cơ lại không biết tốt xấu mà xông vào đây, Long Lập Dục vốn đang một bụng tức giận, lúc này không có chỗ xả giận, lập tức trả lời một cách mỉa mai.
Quần thần hai mặt nhìn nhau, Thái Hậu thấy thế, trong lòng giận dữ, trách mắng: “Dục nhi!”
Long Lập dục cả kinh, không dám nói nữa, hung hăng quét mắt qua người Tuyền Cơ.
“Giỏi cho tên tử tôn Long Gia không biết liêm sĩ!” Long Tử Cẩm lạnh lùng cười, Hạ Hầu Sơ cùng mọi người lập tức cười rộ lên.
Ôn Như Khải âm thầm nhíu mi, nhanh chóng ngăn lại Long Lập Dục đang trong cơn giận
Thái hậu mắt phượng trầm xuống, từng bước bước lên phía trước, “Long Phi Ly, ngọc tỷ, ngươi có giao trả hay không?”
Long Phi Ly liễm liễm lông mày cười khẽ, “Mẫu hậu muốn có ngọc tỷ truyền quốc này, trừ phi trẫm chết đi!”
“Chúng thần thề chết theo hoàng thượng.” Hạ Hầu Sơ cao giọng, dẫn đầu vén áo quỳ xuống.
Úc Tướng, Lâm Tư Chính rùng mình, lập tức dẫn đầu một đám thủ hạ, môn sinh quỳ xuống mà bái, Long Tử Cẩm cùng những quan viên trẻ tuổi khác cũng lập tức quỳ gối.
Thái hậu cười lạnh, “Úc Cảnh Thanh, Lâm Tư Chính, thật uổng phí các ngươi là cựu thần tam triều, đúng là không biết tốt xâu!”
Bà ta chuyển hướng về đám người Phương Sở Phàm, nói: “Thỉnh ba vị phiên vương thay ai gia bắt lấy hai tên nghịch thần này.”
Ôn Như Khải đưa ánh mắt ra hiệu, lập tức phần lớn thần tử đều giương giọng, cất tiếng: “Thỉnh phiên vương bắt giữ nghịch thần!”
Chúng thần còn lại vừa nghe, nào dám chậm trễ, lập tức tỏ thái độ, lớn tiếng hô theo.
Mấy người Trang Thanh vốn còn đang chần chờ, thấy tình thế như vậy, sắc mặt trầm xuống, hướng Úc Cảnh Thanh và Lâm Tư Chính đi đến.
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy trên tay buông lỏng, Long Phi Ly buông nàng ra đứng lên, nam nhân nhìn xuống dưới bậc, mặt mày ngưng trọng.
Long Lập Dục cười to, nghểnh đầu hướng về phía Long Phi Ly, khinh mạng nói: “Cửu đệ, ngươi mới vừa rồi không phải vẫn còn có thể chống đỡ sao? Thế nào, hiện tại chung quy cũng thiếu kiên nhẫn rồi sao? Ngôi vị hoàng đế và nữ nhân của ngươi, Long Lập Dục ta đều muốn! Ngươi có thể làm gì được ta!”
“Hắn đương nhiên không thể làm gì được ngươi! Đáng tiếc thần đệ cũng không dám gật bừa ý Tam ca.”
Cửa điện phút chốc rộng mở, một người bước nhanh đến. Khi cánh cửa sau lưng hắn chậm rãi khép kín.
Vẻn vẹn chỉ là một cái liếc mắt, mọi người đều nhìn thấy bên ngoài quân sĩ dầy đặc, không khí âm trầm, khẩn trương. Trong khoảng thời gian ngắn, không thể phân biệt được là binh sĩ của ai với ai.
Mọi người chấn động, Thái Hậu rùng mình, ngẩng đầu nhìn người mới đến.
Nguyên lai ánh dương quang bao phủ trên thân người theo cửa điện khép lại nhanh chóng tán đi.
Không còn tia sáng phản chiếu.
Nam nhân thản nhiên cười, khuôn mặt ở trước mặt mọi người lập tức rõ ràng.
“Long Chỉnh Văn, ngươi tới đây làm gì?” Long Lập Dục hơi kinh hãi, hung hăn nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ đang đi về phía hắn.
Cẩm y nam tử đứng lại, khoanh tay sau lưng, khinh miệt liếc mắt nhìn về phía hoàng đế trên long tọa, vừa lòng khiến sắc mặt hắn khẽ biến, mới đem ánh mắt dừng lại trên người Long Lập Dục cùng thái hậu bên cạnh.
“Lời này của Tam ca thật buồn cười, xin hỏi Tam ca một câu, ngươi đến đây là để làm gì?” Long Chỉnh Văn nhếch môi cười, hơi hơi chế giễu.
“Chẳng lẽ Thất đệ cũng muốn phân một chén canh?” Long Lập Dục cười lạnh, thái hậu chau mày, cùng Ôn Như Khải trao đổi ánh mắt —- bọn họ sớm biết Thất vương gia không phải hạng người hời hợt, lại không nghĩ rằng hắn sẽ chọn thời điểm này để xuất hiện, hắn là đến để tương trợ hoàng đế hay là còn có mưu đồ gì khác?
Nhìn Long Chỉnh Văn nhẹ nhàng nhíu mày, cũng không nói chuyện, thái hậu trong lòng nghi ngờ, môi vừa động, đạ thấy hắn mâu quang sắc bén, chăm chú nhìn về long tọa, từng chữ từng chữ nói: “Ta tới là muốn hỏi Cửu đệ đòi lại hai thứ!”
Long Phi Ly đột nhiên ngã trở lại chỗ ngồi phía sau, mâu quang cụp xuống “Thất ca mời nói!”
Thái hậu càng thêm kinh nghi, đó chính là Long Phi Ly vẫn cò trầm ổn lúc vừa rồi sao, sao khi Long Chỉnh Văn đến lại trở nên lo lắng không yên như vậy?
Bà ta trong lòng sinh bất an, thanh âm Long Chỉnh Văn nhẹ nhàng truyền đến, gõ vào bốn vách tường nơi điện Kim Loan.
“Cũng giống như Tam ca, giang sơn cùng nữ nhân của ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...