– Ta trở về trước, sau khi ta đi thì bọn họ cũng đã quay về. Giờ chắc cũng đã canh bốn, mà canh năm chàng đã phải vào triều rồi, nên ngủ một giấc đi. – Tuyền Cơ dịu giọng nói vài lời rồi đi ra phía cửa.
– Đã canh bốn, vậy nàng còn muốn giống ma giống quỷ lượn lờ trên đường hả?
Giọng nói trầm thấp của hắn đánh thẳng vào lưng nàng.
– Không sao, bên đây có nhiều cấm quân, ta tìm vài người cầm đèn dẫn đường là giống người thôi!
Nhưng tay nàng chỉ mới đặt lên bệ cửa thì một trận gió lớn đột nhiên đóng sập cửa lại, còn phát ra âm thanh “Rầm” kinh người. Tuyền Cơ giật mình, xoay người nhìn lại thì thấy ống tay áo Long Phi Ly vừa mới hạ xuống.
Hắn cười lạnh, giọng châm chọc:
– Trở về rồi khóc ướt chiếc gối kia hả?
Tuyền Cơ cười khổ, tay đưa lên muốn kéo cánh cửa ra. Đúng lúc này, hơi thở phía sau lưng trở nên lành lạnh, bả vai lập tức bị nắm chặt. Tuy nhiên hắn không hề dùng sức; nàng biết vì hắn kiêng kị thương thế của nàng. Cái mũi chốc chốc cay cay, xót xót. Cả người nàng nhích gần vào lòng hắn, hắn vươn tay ôm lấy nàng.
– Chịu đựng không khó chịu sao?
Mặc dù giọng hắn còn lành lạnh nhưng tay lại nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. Nước mắt của nàng lại từ từ làm ướt áo hắn.
– A Ly, ta có lỗi với bọn họ. Vừa rồi, ta nói với Ôn Như Ý rằng “Ngươi hại chết người trong cung của ta, chẳng lẽ lúc ngủ ngươi không thấy sợ hãi sao?” nhưng người sợ hãi là ta mới đúng! Đêm nào ta cũng không thể ngủ! Ta nợ bọn họ một lời giải thích, một tiếng xin lỗi. Đừng nói tới đám người Tiểu Song Tử đã chết, mà ngay cả Điệp Phong và Thúy Nha cũng sẽ không tha thứ cho ta!
– Vừa nãy nàng nhìn thấy, phải không?
Mắt mũi đều bị bao phủ bởi cơn cay nóng, Tuyền Cơ nghe ra giọng điệu nam nhân hơi cứng lại.
Nàng không đáp.
Đột nhiên, Long Phi Ly nâng cằm nàng lên rồi thô bạo hôn xuống.
Nàng vụng về đưa tay vòng qua thắt lưng hắn, mặc cho lưỡi hắn tách hai hàm răng nàng ra rồi quấn quýt, khuấy đảo khoang miệng nàng phát đau.
– Tử Cẩm chỉ nhìn tay phải trẫm, bởi vì tay phải trẫm cầm kiếm. – Long Phi Ly khẽ nhếch mày, nụ cười đầy tự giễu.
Tuyền Cơ run run nắm lấy tay trái hắn.
Lúc đi vào, nàng đã phát hiện tay phải của hắn cầm kiếm lạnh lùng chỉ thẳng vào Như Ý nhưng cánh tay trái buông thỏng bên người lại run run.
Nếu một kiếm kia lấy đi tính mạng Như Ý thì có lẽ cả đời này hắn sẽ bị ám ảnh.
Hắn ôm chặt nàng, đè lên vết thương trên lưng nàng.
Có lẽ là do đau đớn nên rốt cuộc nàng khóc nấc lên nghẹn ngào:
– Thân tình của chàng quá đơn bạc, không thể gây hiềm khích với Tử Cẩm.
Ngay cả điều này nàng cũng giúp hắn suy nghĩ. Nếu Như Ý chết, tình cảm huynh đệ giữa hắn và Tử Cẩm bao lâu nay sẽ hóa hư không, cuối cùng sẽ chẳng được gì.
Trái tim Long Phi Ly thít lại, đau đớn kéo tới đánh úp hắn, đẩy mọi thứ cảm xúc lên đỉnh điểm. Hắn si ngốc hôn tóc nàng, chỉ hận không thể đem nàng hòa vào cơ thể mình. Hắn biết, việc tha thứ cho Như Ý sẽ trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất cả đời nàng!
Nhớ tới những lời vừa rồi nghe được ở Phượng Thứu cung, tâm hắn càng thêm đau, vòng tay thêm siết chặt bả vai nàng:
– Nô tài của nàng rất thành thật mà sao một chủ tử như nàng lại không chịu thành thật một chút. Vì sao không hỏi trẫm lấy ngân phiếu?
Tuyền Cơ sửng sốt, thốt lên hỏi:
– Làm sao chàng biết!?
Long Phi Ly ôm nàng, đi tới bên bàn ngồi xuống để nàng dựa một cách thoải mái rồi mới trầm giọng nói:
– Vừa rồi trẫm đi qua Phượng Thứu cung. Ta nghĩ chắc nàng đã về phòng ngủ nên đi tìm đại tỳ nữ của nàng. Nàng ta cũng đã có thể miễn cưỡng đứng lên, đi lại. Nàng ta kể lại, nàng đem tiền sinh hoạt hàng tháng và trang sức đưa cho nội thị tên Tiểu Lữ Tử để hắn giao cho gia đình những nô tài đã chết.
– Ừm! – Tuyền Cơ mím môi, đáp. – Trước khi rời cung, ta đã phân phát số ngân phiếu lần trước chàng cấp cho bọn họ. Tiền sinh hoạt hàng tháng tuy nhiều nhưng trong nhà có nhiều con nhỏ, đồ ăn không đủ…
– Đồ ngốc! – vừa đau vừa giận, ngoại trừ trách cứ một câu thì hắn cũng chẳng biết nên làm gì với nàng.
Tuyền Cơ lại bắt đầu nghi hoặc:
– Chẳng phải vừa rồi chàng nói đi tìm hoàng hậu sao?
Khó trách hai người một trước một sau trở về.
– Ừ! – Long Phi Ly gật đầu. Hắn chỉ nói mấy câu với Úc Di Tú. Hắn không động nàng không có nghĩa là nàng có thể tùy tiện làm càn. Số người bị chém giết đêm nay đa số là người của Loan Tú điện, cũng đến lúc đổi huyết cho nơi này.
Nhớ lại lúc ở Vực cung hắn có nói nặng lời với nàng nên thời điểm từ Loan Tú điện trở về liền quyết định tới Phượng Thứu cung. Thấy nhà chính không thắp đèn, hắn lập tức đi tìm Điệp Phong rồi tiện thể xem thương thế của Thúy Nha. Thúy Nha vẫn còn mê man, gương mặt cũng tiều tụy đi nhiều. Lúc này hắn mới sực nhớ, phân phó Từ Hi lệnh cho phủ Nội vụ trợ cấp bạc và ngân phiếu cho gia đình các nô tài, tỳ nữ. Điệp Phong không ngừng tạ ơn, rồi cười khổ nói chủ tử sau khi trở về liền tức tốc làm hai việc. Thứ nhất là giúp Thúy Nha thay quần áo, việc thứ hai là lục tung cả phòng lên để tìm trang sức…
Hai người đang trò chuyện, Long Phi Ly cảm thấy giọng nàng dần dần thấp thì biết nàng đã rất mệt mỏi nên nhẹ nhàng ôm nàng vào phòng trong. Hắn cởi hài, đang định nằm xuống thì thấy mí mắt nàng giật liên tục, tiếp đó là miệng không ngừng gọi tên:
– Truy Truy, Ngọc Hoàn.
Hắn nhíu mày. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy hai cái tên này. Là bạn khuê phòng của nàng trước khi xuất giá sao?
Hắn không hề biết, lúc này Tuyền Cơ đang chìm trong một cơn mê mộng cực kỳ cổ quái.
Giữa ngã tư đường náo nhiệt, một nữ tử mặc y phục đỏ đi ở phía trước còn nàng đang đuổi theo phía sau.
Chớp một cái, không hiểu sao nàng lại đang đứng bên ngoài tủ kính một gian hàng. Trên lớp tủ kính thủy tinh phản chiếu bóng dáng nữ tử khi nãy — — Nàng ấy đột nhiên xoay người lại khiến nàng lắp bắp kinh hãi. Nàng ấy bình thản nhìn nàng, khuôn mặt kia là Truy Truy? Nhưng chỉ một giây sau lại biến thành Ngọc Hoàn.
Tuyền Cơ kinh hãi, ngồi bật dậy, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh. Một bàn tay xoa nhẹ mày nàng, sau đó ôm nàng vào lòng:
– Tiểu Thất?
– A Ly, ta mơ một giấc mơ rất kỳ quái. – nàng bất an nói.
Long Phi Ly bình thản nói:
– Vừa rỗi trẫm cùng vừa có một giấc mơ.
– Sao? – Tuyền Cơ nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực hơi ẩm mồ hôi, vươn tay lau mồ hôi giúp hắn, thân thiết hỏi. – Mơ thấy cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...