Kim Loan điện.
Ngày hôm nay cũng giống như mấy ngày trước, hoàng đế lâm triều chỉ đơn giản nghe qua triều thần bẩm tấu rồi tức khắc tuyên bố bãi triều, không nói tiếng nào rời khỏi điện.
Tất cả triều thần đều kinh ngạc, Ôn Như Khải nhìn Niên thừa tướng đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hoàng đế, lạnh lùng cười.
******
Hoa Âm cung.
“Ồ, có chuyện như vậy sao?” Thái Hậu tiếp nhận chén trà Ngọc Kết Chi đưa qua, khẽ nhíu mày, “Đừng nên là một tuồng kịch nữa thì hơn, chuyện Niên thừa tướng hoàng đế làm thật sạch sẽ lưu loát, vậy mà ngày xưa ai gia đã xem thường hắn.”
Long Lập Dục khẽ xuy một tiếng, “Mẫu hậu, chỉ bằng hắn mà muốn xoay chuyển cục diện là tuyệt đối không thể! Cậu, theo ngươi thấy thì Long Phi Ly có chuyện gì thế?”
Ôn Như Khải ánh mắt ngưng trọng, sau một lúc lâu mới hạ giọng nói: “Không giống như đang diễn kịch, nếu ta không nhìn lầm thì đúng là hoàng đế bị bệnh, mặc dù hắn kiệt lực che giấu nhưng nhìn kỹ thì khí sắc hắn cực kém, lần này bệnh của hắn tuyệt đối không nhẹ!”
Thái Hậu đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói: “Như Khải, ngươi có chắc chắn không?”
Ôn Như Khải cả kinh, “Nương nương hỏi vậy là có ý gì?”
Thái Hậu cười lạnh, “Nhiều năm qua thân thể hoàng đế tráng kiện, chưa từng ốm đau, việc hoàng hậu có thai đối chúng ta mà nói vốn không phải là chuyện tốt nhưng nếu hoàng đế bệnh nặng thì không hẳn vậy!”
“Ý nương nương là…” Ôn Như Khải cùng Long Lập Dục nhìn nhau, hơi hơi hiểu được ý của Thái Hậu, cả hai đều vừa mừng vừa sợ.
Nếu hoàng đế chết, phò tá ấu chúa cai trị thiên hạ, điều này so với việc trực tiếp mưu nghịch không phải là càng ổn thỏa hơn gấp trăm lần sao?
“Chuyện không nên để lâu, ” Thái Hậu cười duyên một tiếng, “Phái người canh chừng kỹ Thái y viện, nếu hắn bệnh nặng thì vì không để cho người khác biết, hắn nhất định sai Thái y viện bí mật chẩn bệnh, thay đổi bệnh án.”
******
Trữ Tú điện.
Bên ngoài tấm rèm thủy tinh, sắc mặt mọi người không một ai là không nghiêm trọng.
Đột nhiên, một nữ tử vén rèm lên, bước nhanh ra ngoài.
“Nhạc cô nương, Hoàng Thượng như thế nào?”
Mọi người lập tức vây lại, người được Đoạn Ngọc Hoàn gọi là Nhạc cô nương chính là tiểu thư của Tổng đốc nha môn đế đô Nhạc gia Nhạc Tinh Oánh.
Nhạc Tinh Oánh lắc đầu, thấp giọng nói: “Tình hình thực không ổn.”
“Có phải là thuốc không tốt hay không?” Thanh Phong vội la lên.
Long Tử Cẩm chau mày, “Nhạc cô nương, nếu cần thuốc gì chỉ cần cô nói ra là được.”
Nhạc Tinh Oánh cười khổ, “Nơi này là đại uyển hoàng cung, thuốc gì mà không có? Cóe điều thuốc tốt cũng không dùng được, thân thể hoàng thượng căn bản là không thể hấp thu được, người vừa uống thuốc vào thì liền nôn ra ngay, như vậy thì bệnh chỉ càng ngày càng nặng, hơn nữa mỗi ngày người còn gắng gượng xử lý triều chính.”
Nàng nói xong lại nhíu mi nói: “Hoàng Thượng là ngoại hàn nội cảm, vốn chỉ cần uống vài chén thuốc là có thể khỏi hẳn nhưng hiện tại lại càng nghiêm trọng, điều khó giải quyết nhất là còn bị ho ra máu.”
Một bên Hạ Tang cười khổ, liếc nhìn đám người Từ Hi, Hạ Hầu Sơ một lượt, mọi người thần sắc đều u ám. Lần này bệnh của hoàng thượng tới dồn dập, mỗi người bọn họ đều hiểu rõ làm sao mà Hoàng Thượng bị bệnh.
Đêm Niên Dao Quang bị xử tử, sau khi từ tẩm cung của hoàng hậu trở về, hoàng đế liền ở bên ngoài cửa Trữ Tú điện đợi suốt một đêm, nhưng cuối cùng Niên phi vẫn không đến.
Ngày hôm sau, hoàng thượng liền bị bệnh. Hắn trở nên càng trầm tĩnh lạnh lùng, cũng không để ý tới bệnh tình, cứ theo lẽ thường xử lý triều chính, đêm đó lại ngất trên giường, máu tươi ướt đẫm một mảng chiếu lớn.
Cùng là chứng khạc ra máu, Như Ý là bị bệnh nhẹ, Tuyền Cơ là do bị cổ độc phát tác, cổ độc được giải thì bệnh tự khỏi, còn bệnh của Long Phi Ly mới là nặng nhất.
Hắn không cho truyền Thái y, lại kiên trì vào triều, hắn biết rõ là nếu để cho người khác biết hắn bị bệnh nặng thì triều chính tất sẽ rối loạn, mọi người vốn muốn mời đại phu y thuật cao minh bên ngoài bí mật tiến cung chẩn trị, Đoạn Ngọc Hoàn nhớ tới Nhạc Tinh Oánh, thì ra vị Nhạc tiểu thư này y thuật rất giỏi. Từ lúc gặp nhau ở Đào Nguyên quận, Đoạn Ngọc Hoàn và Nhạc Tinh Oánh thường xuyên liên lạc, trở thành bằng hữu rất tốt, lại biết Nhạc gia trong sạch lại cực kỳ trung thành nên mới mời nàng tiến cung chẩn bệnh cho hoàng đế.
“Theo ta thấy, Hoàng Thượng là bị tâm bệnh, trước giờ chữa trị tâm bệnh là phức tạp nhất nhưng cũng là đơn giản nhất.” Nhạc Tinh Oánh khẽ thở dài, chậm rãi nói.
Tâm bệnh, mọi người cười khổ, mỗi người đều biết là tâm dược ở đâu, nhưng Long Phi Ly đã hạ tử lệnh, không cho phép bất cứ ai kinh động Niên phi.
Hạ Tang nghĩ là có phải sau khi Niên phi chết tâm thì đêm đó Hoàng Thượng cũng đã chết tâm? Chuyện trước đây giữa bọn họ đã khiến cho cả hai đều mệt mỏi, nếu có thể từ đó mà buông tay thì cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Nhưng mà hai người thật sự đều buông tay sao?
“Ta đi tìm Niên Tuyền Cơ!” Thanh Phong đột nhiên lên tiếng.
Chỉ là hắn còn chưa kịp đi ra cửa thì một giọng nói lãnh lùng cứng rắn đã từ sau lưng truyền đến, “Ngươi dám!”
Không biết từ khi nào Long Phi Ly đã đứng ở phía sau tấm rèm thủy tinh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thanh Phong.
“Sư huynh, cho dù huynh giết ta, ta vẫn phải đi.” Thanh Phong cười khổ, nhấc chân định bước đi.
Long Phi Ly cười lạnh, “Trẫm sẽ không giết ngươi, nhưng về sau ngươi cũng không cần đi theo bên cạnh trẫm nữa, quân vô hí ngôn!”
Thanh Phong chấn động, thân hình như đông cứng lại.
“Các ngươi cũng vậy.”
Long Phi Ly hạ lệnh xong thì chậm rãi trở về giường.
Tất cả mọi người vốn đều có tâm tư giống như Thanh Phong, đó là dù bị Long Phi Ly xử tử cũng phải đi mời Niên phi đến, nhưng một câu này của Long Phi Ly khiến ai cũng đều sợ hãi.
Thân hình cao lớn trước mặt bước đi lại hơi lảo đảo, hốc mắt Long Tử Cẩm nóng ran lên xoay người đi.
Lúc này, ngoài điện nội thị truyền: “Như Ý cô cô đến.”
Long Tử Cẩm đi ra mở cửa, Như Ý vào đến, vẻ mặt lo lắng, “Hoàng Thượng thế nào ?”
Nàng thấy mọi người không nói gì thì đã đoán được vài phần, là vì Tuyền Cơ ư? Nàng cười khổ, trong lòng đau đớn nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: “Thái Hậu nương nương sai Như Ý tới hỏi, tiệc chúc thọ đêm nay có cử hành đúng hạn hay không?”
“Tình hình Cửu ca không phải nàng không biết, tiệc chúc thọ này có thể nào lại ——” Long Tử Cẩm thở dài một tiếng, đột nhiên lời nói bị thanh âm Long Phi Ly che khuất.
“Ngươi trả lời bà ta là tiệc chúc thọ này không thay đổi, Thái Hậu đã nhận ra manh mối, không thể không đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...