“Vậy là cái gì?”
Long Phi Ly chưa mở miệng, bên cạnh Ngọc Trí cùng Long Tử Cẩm đã trăm miệng một lời nói.
“Là cổ độc.” Thôi y nữ chậm rãi nói.
Mọi người vừa nghe thì đều cả kinh, Niên phi vậy mà trúng cổ độc? Ngày đó tất cả mọi người cùng ở một chỗ, thủ vệ lại cực kỳ nghiêm mật, nàng làm sao lại trúng cổ độc, người hạ cổ chỉ ra tay với nàng lại là vì sao?
Loại cổ độc thần bí tà ác này so những loại độc bình thường càng đáng sợ hơn. Độc có thể trị, cổ thì khó giải.
Long Phi Ly mi tâm nhíu chặt, thong thả buông viện chính ra.
“Thôi y nữ, đây có phải gọi là hộc máu cổ hay không?” Ngọc Trí ngẩn ngơ, trong lòng nàng khẩn trương, xoay người đến trước mặt Thôi y nữ, thất thanh nói.
Nếu không phải đang trong không khí giương cung bạt kiếm, nỗi lòng chính mình cũng nặng trĩu, Hạ Tang nghĩ hắn nhất định sẽ bật cười, hộc máu cổ, thiệt tình chỉ có nha đầu kia mới nghĩ ra.
Long Tử Cẩm liếc mắt khinh thường, kéo Ngọc Trí lại, “Bổn vương hoài nghi ngươi không phải thuộc huyết mạch vương tộc, hộc máu cổ nhảm nhí cái gì vậy, ngươi nuôi đó hả?”
“Thập ca!” Ngọc Trí giận dữ, Hạ Tang liếc nàng một cái, nàng vội vàng biết điều không lên tiếng.
“Trong số trăm loại độc trùng chia làm nhiều chi, có một loại trùng ăn sạch chư trùng, gọi là cổ.” Long Phi Ly ngồi trở lại trên giường, ôm Tuyền Cơ lại trong lòng, ánh mắt sâu thẳm.
Viện chính vuốt cằm nói: “Hoàng Thượng kiến thức uyên bác, đây đúng là cổ trùng.”
“Trẫm chỉ cần biết đây là loại cổ gì và biện pháp giải cổ.” Ánh mắt Long Phi Ly càng ngày càng trầm xuống, viện chính còn muốn nói thêm nữa lại bị hắn lạnh lùng cắt lời.
Tất cả mọi người nhìn về phía viện chính, đã biết là trúng cổ, vậy thì có thể giải hay không mới là vấn đề mấu chốt!
Viện chính cười khổ, trong ánh mắt lộ ra chút sắc thái kinh sợ, “Nhắc đến vừa đúng, loại cổ này cực kỳ tương tự như tồi tâm đan trong sách bí ẩn của đại nội, một khi phát tác, tim đau như cắt không thể chịu nổi, máu chảy như suối, loại cổ này có tên là tâm cổ. Nương nương trúng là sơ cổ, tình huống mặc dù nguy hiểm nhưng vẫn còn có thể cứu vãn, nếu trúng là tâm cổ vương, khởi phát cực kỳ khủng bố kỳ lạ, một khi phát tác hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.”
Tồi tâm đan?
Mọi người hoảng hốt, sao lại trùng hợp như thế, Long Phi Ly ngày đó ép huynh muội Mộ Dung nuốt độc đúng là tồi tâm đan? Chẳng lẽ là bọn họ trả thù?
Nhưng nghĩ lại điều đó tuyệt đối không thể xảy ra! Bọn họ căn bản không có cơ hội ra tay, hơn nữa, nếu là bọn hắn hạ cổ, sao lại không ép Long Phi Ly đưa ra giải dược của tồi tâm đan?
“Cách giải.” Thanh âm Long Phi Ly chợt vang lên, trong giọng nói chứa hàn ý, mọi người nghe thấy khẽ run lên.
Viện chính và Thôi y nữ nhìn nhau cười khổ, viện chính suy sụp quỳ xuống, thần sắc thảm bại, “Nô tài đối với cố độc cũng đã nghiên cứu một thời gian dài , nếu nương nương trúng loại cổ khác, nô tài còn có phương pháp giải cổ, nhưng loại tâm cổ này lại cực kì âm độc, trong sách y cổ đều… cũng không có giải pháp!”
Lời viện chính nói xong khiến tất cả mọi người trở nên ngưng trọng, mùi máu tanh từ trên người Tuyền Cơ truyền đến, không khí trong phòng nhất thời trở nên tĩnh mịch lo lắng, chỉ có mỗi tấm màn thủy tinh còn nhẹ nhàng lay động réo rắt.
Không có giải pháp, nghĩa là Niên phi sẽ… Còn cả Thái y viện nữa! Chỉ sợ Long Phi Ly sẽ giết sạch người trong Thái y viện.
Thôi y nữ vừa phiền muộn vừa lo lắng nhìn về phía Tuyền Cơ, hai người duyên phận không ít, nhưng lúc này nàng không thể cứu sống nữ tử này .
Viện chính không nói tiếng nào, chỉ liều mạng dập đầu trên mặt đất.
Trừ Từ Hi không thích Tuyền Cơ thì những người khác ai cũng trở nên bi thống trầm trọng, Ngọc Trí che miệng lại, nước mắt theo khe hở tuôn rơi ra.
“Không, ắt sẽ có giải pháp.”
Đột nhiên thanh âm rất nhẹ truyền đến, trầm ổn lại kiên định.
Không ai nghĩ đến người lên tiếng chính là Long Phi Ly, càng không ai nghĩ đến giờ phút này Long Phi Ly lại bình tĩnh đến như vậy, một đôi hẹp mắt thon dài sáng rực diễm lệ.
“Cửu ca?” Giọng Long Tử Cẩm khẽ run run, hắn đau lòng cho Tuyền Cơ, nhưng cũng sợ Long Phi Ly vì chuyện Tuyền Cơ mà rối loạn tâm trí.
Long Phi Ly hướng hắn khẽ vuốt cằm, nhìn về phía Thôi y nữ, “Nói cho trẫm biết, trước khi lấy được thuốc giải, nàng còn có thể chống đỡ bao lâu? Lúc này thời gian nhất định phải chính xác, không thể để xảy ra chút sai lầm nào, có hiểu không?”
Thôi y nữ rùng mình, thần sắc Long Phi Ly khiến cho tinh thần nàng căng lên, nàng tinh tế nhìn Tuyền Cơ một lát, nói: “Hoàng Thượng, loại cổ này gọi là tâm cổ, chỉ vì một khi phát tác nỗi lòng bị ảnh hưởng, tâm thần càng kích động thì sẽ càng đau đớn, dẫn đến nôn ra máu. Theo nô tỳ phỏng đoán, nếu nương nương ý chí kiên cường, nỗi lòng hòa hoãn, ít bi ít giận thì có thể chống đỡ được ba ngày, nếu không thì chưa chắc có thể qua khỏi đêm nay…”
Long Phi Ly gật đầu, mọi người thấy hắn ngắm nhìn Tuyền Cơ thật sâu, dường như lại lâm vào trầm tư. Vừa rồi hắn nói tất có giải dược, không người nào không sợ hãi nghi ngờ, không ai rõ nam tử này rốt cuộc đang cân nhắc cái gì.
Long Tử Cẩm ánh mắt sắc xảo, thấy Thôi y nữ ngập ngừng thì hòa nhã nói: “Thôi Nghê Thường, có chuyện gì ngươi mau nói đi.”
Lăng Thụy Vương gia làm sao biết được tên của nàng? Thôi y nữ sửng sốt, trên mặt nóng ran, may mà mọi người trong phòng đều lưu ý đến hoàng đế và Niên phi ở trên giường, không có người nào nhìn thấy sắc mặt quẫn bách của nàng, “Trong sách cổ đều không cách giải tâm cổ, nô tỳ lại nhớ tới một người, có lẽ có thể giải được cổ độc của nương nương cũng không chừng.”
Long Tử Cẩm kinh hỉ đang định hỏi là ai, thanh âm Long Phi Ly lại thản nhiên vang lên, “Ngươi nói là Thất vương gia?”
“Đúng vậy!” Thôi y nữ giật mình ngạc nhiên, Long Tử Cẩm đã kinh nghi nói: “Long Chỉnh Văn ư?”
Đám người Hạ Tang cũng rất kinh ngạc, Ngọc Trí nhíu mi hỏi: “Vì sao là thất ca?”
Long Phi Ly lại nói: “Từ Hi, hãy làm cho tin tức Niên phi trúng cổ mau chóng truyền khắp trong cung đình; Hạ Tang, đem chuyện của Niên phi nói cho thất vương gia, truyền hắn đêm nay đến Trữ Tú điện, trẫm có việc thương nghị với hắn.”
Từ Hi cùng Hạ Tang lập tức đáp lời, Long Phi Ly đưa tay xoa mi tâm Tuyền Cơ, hạ giọng nói: “Tiểu Thất, trận này trẫm và nàng cùng đánh, ba ngày, hãy cho trẫm ba ngày thời gian!”
Trên tay hắn chợt lạnh, một bàn tay đè lên tay hắn, Tuyền Cơ đột nhiên mở to mắt ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...