Vẫn trầm mặc, thái giám tổng quản buồn bã nói: “Nàng đã sớm nên chết.”
Một đêm này, đất trời gió to tuyết lớn, Long Tử Cẩm gầm nhẹ, một tia máu theo lưỡi kiếm bắn ra. Trong phòng giam, âm thanh khàn khàn của nữ tử như muốn xé rách màn đêm.
******
Trong phòng giam, Long Phi Ly trầm tĩnh nhìn kỹ Tuyền Cơ.
Trên người nàng mặc một chiếc yếm màu xanh nhạt, xiềng xích không biết từ khi nào đã được nâng lên, ngón tay thon dài của nam nhân nhẹ nhàng kéo, dưới chân nàng máu liền chảy đầm đìa.
Long Phi Ly nheo mắt cười nhạt.
Chiếc móc sắt cắm chặt, khuôn mặt Tuyền Cơ đã sớm trắng bệch, nhưng cũng chỉ nhìn hắn cười. Chỉ là khi đau đớn đến không thể chống đỡ được nữa, mới kêu lên ra tiếng để giảm bớt thống khổ.
“Trẫm vốn nghĩ ái phi còn có thể quật cường thêm nữa.” Lông mày Long Phi Ly khẽ nhếch.
“Hoàng thượng cứ thử tự mình trải qua sẽ biết đau hay không.” Tuyền Cơ cười nói.
“Ồ, nàng cũng biết đau sao?” Ngón tay Long Phi Ly lại quấn thêm một vòng.
Nháy mắt máu lại chảy thành dòng, Tuyền Cơ cắn môi đến chảy máu, mới chống đỡ được cơn đau.
Thời tiết rét lạnh, nàng áo rách quần mỏng, sắc môi tím tái, trên mu bàn tay lại nổi mụn nước, cơ thể run nhè nhẹ. Long Phi Ly dùng tay nâng cằm nàng, nói: “Nói, ái phi trộm mặc giá y* là muốn cho ai xem? Hử?
* Giá y là cách gọi quần áo cưới ngày xưa.
“Trên đường hoàng tuyền, ai chờ Tuyền Cơ, Tuyền Cơ mặc cho người đó xem.” Tuyền Cơ cười quyến rũ.
Cằm lập tức bị bóp mạnh, một tiếng vỡ vang, cằm nàng trật khớp.
Bàn tay lớn xoa lên bụng nàng, ánh mắt âm trầm, “Giá y thật đẹp! Ngày mai cùng với nghiệt chủng này, trên đường hoàng tuyền, nàng muốn gả cho Bạch Chiến Phong phải không?”
Tuyền Cơ cười khẽ, nước mắt đong đầy.
“Ừm, hoài thai đứa nhỏ của người đàn ông khác, vì hắn mặc giá y, Tuyền Cơ, nàng giỏi lắm.” Tiếng Long Phi Ly nhẹ nhàng mà âm trầm vang lên, đột nhiên trở tay bóp chặt gáy nàng.
Khóe miệng Toàn Cơ tơ máu đỏ tươi, vẫn cười nói: “Không bằng hoàng thượng được. Bạch Chiến Phong trông giữ toàn bộ vùng Tuyết Lan Sơn, ba vạn binh lính địch mười lăm vạn đại quân, bày mưu nghĩ kế, đoạn thủy tuyệt lương cũng dựa vào địa thế hiểm trở để chống chọi, trấn giữ thành đến mấy tháng là gì, lục quân trong triều không xuất binh!”
Trong đôi mắt lạnh như băng của Long Phi Ly rất nhanh hiện lên điều gì, cũng rất nhanh biến mất, lực đạo trên tay lại tăng thêm một phần.
Cổ họng như thiêu đốt, Tuyền Cơ khàn giọng hô: “Chàng không muốn nghe sao? Vậy thì ta càng phải nói, dù sao từ đầu tới giờ chàng đều không tin, đứa nhỏ này chàng cho rằng là của ai thì chính là của người đó, ngày mai Tuyền Cơ nhất định phải gả cho Chiến Phong.”
“Cuối cùng cũng không đi, thân Chiến Phong giữa biển đao, tên vẫn bắn chết tướng lãnh quân địch, quân địch chiến đấu kéo dài bảy ngày, chàng tranh thủ thời gian sau cùng cho ngươi phá quân, còn chàng đâu? Thi thể bị địch nhân loạn đao xé nát, bên trong hạt gạo rỗng không, chỉ có cỏ rễ vỏ cây.”
Nước mắt rơi xuống, hòa với máu nơi khóe môi.
Tuyền Cơ cười.
“Hắn không chê Tuyền Cơ, Tuyền Cơ liền gả, nam nhân như vậy, Tuyền Cơ đâu có chịu thiệt thòi gì.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...