Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Khẩu khí của hắn nhẹ nhàng thanh thản, Tuyền Cơ lại cảm thấy giận giữ, cười lạnh nói: “Vậy chàng đi mà tìm Dao Quang.”

Nàng nói xong liền muốn đứng dậy, vòng tay hắn lại cứng như sắt , khiến nàng không thể động đậy, nàng cắn răng.

Bạch Tử Hư không quyền không thế, chưa nói đến sẽ gặp nhiều cản trở, quan giám thị sẽ để cho bài thi của hắn được dâng lên sao? hắn là một người thông minh, rất đáng để lựa chọn.”

Tuyền Cơ ngẩn ra, mới hiểu được dụng ý của Long Phi Ly, lại nghi hoặc nói: “Nhưng hiện tại người có biết hắn, đến khi đó có thể lưu ý bài thi của hắn, nếu hắn có tài….”

Long Phi Ly cắt lời nàng, giọng nói có phần mất kiên nhẫn

“Nếu hắn có tài, sẽ không câu nệ chức vị, nếu trên vị trí của hắn hiện nay mà hắn có thể làm ra thành tích, còn sợ không thể tiến tiếp sao? Sao phải lãng phí thời gian chờ khoa cử?”

Lúc này Tuyền Cơ mới thật sự biết hắn đã cân nhắc, suy nghĩ hơn người.

“Suy nghĩ cái gì thế?”

Đột nhiên cằm bị giữ chặt lại, có chút đau đớn, ánh mắt buộc phải nhìn vào ánh mắt thâm trầm của Long Phi Ly .

“Không có gì, chỉ là nghĩ, dường như hắn là một người cực kỳ thông minh.”

Môi Long Phi Ly khẽ nhếch, “Hắn thông minh ở chỗ, hắn vẫn ở ẩn trong Niên phủ”.


Tuyền Cơ cảm thấy khó hiểu, mi nhíu lại.

“Nếu hắn có chí, đã mở miệng vay mẫu thân nàng mấy trăm ngàn lượng rời đi, Niên phu nhân thế nào mà chẳng đồng ý? Hắn tội gì phải ở đây xem sắc mặt của người khác?”

Tuyền Cơ cả kinh, “Thiếp thật không để ý điểm đó, vì sao?”

“Chỉ khi ở Niên phủ, hắn mới giữ được mạng sống của mình. Chuyện trong Niên phủ, người bên ngoài biết tới cũng nhiều, Niên tướng không thể động tới hắn, lạc dân cư thục, nhưng nếu hắn ra ngoài phủ thì?”

Rất ít gặp được chuyện tốt lành, Tuyền Cơ cười khổ, “Thì ra là thế, xem ra là thiếp uổng công làm người tốt, hắn nhất định cảm thấy ta rất ngu dốt, trách không được khi nãy hắn cười vui vẻ như vậy, Long Phi Ly, chàng nhặt được một khối bảo thạch rồi đó”.

Long Phi Ly chỉ thản nhiên nói: “Chỉ mong không phải là một khối bảo thạch rắp tâm hại người”.

“Nếu là vậy, chàng muốn làm như thế nào?” Tuyền Cơ cười hỏi.

“Nàng nói xem trẫm sẽ làm như thế nào?” Long Phi Ly hỏi lại.

Trên môi hắn mang ý cười, nhưng ánh mắt không giấu được sự ngang tàn, hung ác.

Tuyền Cơ nhất thuật, bàn tay nhỏ bé rất nhanh kéo quần áo hắn, thấp giọng nói: “Chàng như vậy thật là một người xấu xa, cầu trời phù hộ, có một ngày chàng gặp phải một người phản bội chàng, chàng cũng không quản được hắn.”

Long Phi Ly đột nhiên nở nụ cười. Tuyền Cơ biết hắn đang cười câu nói dõng dạc của nàng, nàng chua xót, thiên hạ này sợ rằng không có người nào mà Long Phi Ly không ra tay được. Nếu quả thực còn có người đó, có lẽ chỉ có người hắn giấu kỹ – chính là chủ nhân thêu tên trên túi gấm của hắn mà thôi.

Đêm.

Ban đầu Tuyền Cơ vốn có sợ hãi khuê phòng của Tuyền Cơ lúc trước, nhưng không hiểu sao khi gối lên cánh tay tráng kiện của hoàng đế, nàng rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ. Mơ mơ hồ hồ, mũi chỉ cảm thấy một mùi hương mê hoặc nhẹ nhàng thổi tới.

Có chút giống như mùi Long Tiên Hương trên người Long Phi Ly, lại dường như không phải.

Tay gác lên trên mặt, mơ màng trầm người xuống tiến vào trong mộng, giống như bị bóng đè.

Vị trí người nằm bên cạnh nàng, đã trống không.

Bên ngoài giường, một gương mặt bịt kín bằng vải đen, một hắc y nam tử ánh mắt sắc như chim ưng.


Hắn nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, có ba gã hắc y nam tử đứng yên lặng.

“Hoàng thượng, nóc nhà bên cạnh phòng người là những binh sĩ của Niên Khai Dương sắp xếp giám thị người . Đã dùng toả hồn hương rồi. Cũng đã sắp xếp tử vệ ở bên trên mái hiên giám thị, đợi tới khi chúng ta trở về thì giải dược cho chúng, khi tỉnh lại thì chúng sẽ chỉ nhớ chúng vẫn luôn luôn giám thị ở bên ngoài, mà ngài cũng không có đi ra ngoài.” Người lên tiếng là Hạ Tang.

Hai người còn lại là Từ Hi cùng với Thanh Phong.

Long Phi Ly thản hiên hỏi: “Bên các ngươi như thế nào?”

Từ Hi nói: “Lão nô, Hạ Tang cùng với phòng của Thanh Phong, Niên Thiên Xu dẫn người giám thị, đã có ba tử vệ đang cải trang ở đó.”

Kim Thiền, đã thoát xác.

Thanh Phong khẽ nhíu mày nói: “Sư huynh, sao người không dùng tử vệ giả trang ở trong phòng thay huynh?”

“Không”. Long Phi Ly lạnh lùng nói.

Ở trong phòng cùng Tuyền Cơ, dung tử vệ dịch dung thành hoàng đế, là phương pháp ổn thoả nhất.

Trước khi rời phòng một khắc, nàng bị trúng mê hồn hương, ngủ say, hô hấp nhẹ nhàng, trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo đơn, lộ ra làn da vùng cổ trắng nõn mềm mại. ngực phập phồng theo hô hấp, khoé miệng mang ý cười nhợt nhạt.

Trong chớp mắt, hắn nhất nhời*****đem ý niệm dùng tử vệ thay thế vứt bỏ hoàn toàn.

Cho dù nam nhân kia dùng gương mặt của hắn, chỉ nằm bên cạnh nàng, cũng không được phép.


“Một khi trẫm phát hiện ra dấu vết, các ngươi lập tức dụ truy binh rời đi theo ba hướng khác nhau”.

“Vâng”

Hương thơm lượn lờ, màn gấm hoa mỹ, đây là phòng của Niên tướng Niên Vĩnh Hoa và một tiểu thiếp.

Lúc này, không có mỹ nhân nằm lả lướt trên tháp, ngọn đèn trên bàn mờ ảo, trong phòng chỉ có ba nam tử đang ngồi.

Người ngồi ở giữa, thân hình khôi ngô, dưới hàm râu ngắn lởm chởm, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, mắt hắn tuy nhỏ, nhưng ánh mắt lại có chút nhanh nhẹn và bướng bỉnh.

Nam tử ngồi bên trái hắn, nam giới trung niên nhưng có gương mặt như ngọc, là Niên Vĩnh Hoa, bên phải là một nam tử trẻ tuổi, ngũ quan tầm thường, nhưng ánh mắt nhỏ lạnh sắc bén.

“Tốt! Bổn vương sẽ ngay lập tức bẩm tấu với vương của ta, hoãn lần tấn công này lại hai tháng, Niên tướng ______” ánh mắt hắn liếc sang bên cạnh, nhìn về phía nam tử trẻ tuổi, thanh âm đột nhiên trầm xuống, lãnh đạm: “Ngài cũng phải nhanh chóng lấy được binh quyền trên tay hoàng đế Gia Khánh mới được”.

Người trẻ tuổi bên cạnh chính một trong ba đại tướng đang canh giữ biên phòng Tây Lãnh, Niên Tụng Đình.

Hắn vui vẻ cười nói: “Nhất định là thế rồi, U vương xin yên tâm! Tây Lãnh đất rộng của cải trù phú, đến lúc đó ra dẫn quân cùng với ngài trong ứng ngoại hợp, chia đôi Tây Lãnh, vương của ngài cùng với nghĩa phụ ta lấy sông làm ranh giới hoà bình, non sông gấm vóc này, chẳng phải là quá tươi đẹp hay sao?”

Tả U vương vuốt cằm, hạ giọng nói: “ Biên quan Tây Lãnh chia làm 5 thành, hoàng đế Khánh Gia biết quân đội ta sẽ đánh thành thị kia, ba mươi vạn đại quân của hắn ở trên tay Niên tướng quân, binh lực còn lại chỉ còn một phần tám, việc công phá đất nước này sẽ chỉ trong tầm tay”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui