Đến khi Đỗ Cận chạy đến khách sạn Hoa Ngữ thì đã qua sáu giờ, Nghiêm Âm mặc lễ phục màu đỏ thẫm trễ cổ trông thấy Đỗ Cận. Sắc mặt Đỗ Cận thản nhiên đi tới: “Trưởng phòng.”
“Trễ như vậy? Không phải cô nghĩ cô có đặc quyền gì đấy nhỉ?” Nghiêm Âm bắt được cơ hội bắt đầu quở trách Đỗ Cận. Đỗ Cận lặng lẽ nhìn quanh, nhân tài trong phòng ban chỉ mới đến một nửa. Cô không tính là đến muộn, Nghiêm Âm như vậy đơn giản là vì tư thù cá nhân với Đỗ Cận. Đỗ Cận bĩu môi, còn chưa kịp cất tiếng phía sau đã có một giọng nói truyền đến: “Trưởng phòng! Hôm nay chị mặc thật đẹp nha!”
Nghe thấy tiếng nói Đỗ Cận khẽ cười, sự lạnh nhạt trên khuôn mặt lập tức tan biến. Cô quay đều lại, quả nhiên đứng phía sau chính là Trương Mẫn.
Trương Mẫn đi lên phía trước, kéo cánh tay Đỗ Cận, tươi cười khen ngợi Nghiêm Âm: “Trưởng phòng, bộ lễ phục này được thiết kế thật không tệ!”
Sắc mặt Nghiêm Âm hòa hoãn không ít, sau đó giống như người bình thường nhìn người đến dần đông đủ rồi dẫn đầu đi vào. Đỗ Cận giữ chặt tay Trương Mẫn: “Vừa rồi cảm ơn cô.”
Trương Mẫn cười khoát khoát tay, chỉ chốc lát sau điện thoại của Mục Khiêm Thư nhận được tin nhắn: Boss, tăng lương!
Sau khi Đỗ Cận tiến vào khách sạn mới phát hiện bên trong trang hoàng thật không thể dùng từ xa hoa để hình dung. Khách sạn khoảng bốn năm trăm mét vuông. Bước qua cửa khách sạn là một suối nước nóng, ở giữa suối là một pho tượng điêu khắc Vienna, nghe nói đây là do chủ khách sạn đặc biệt mời nhà điêu khắc nổi tiếng New York tạo thành. Đỗ Cận đến gần nhìn, chỉ cảm thấy cảm giác sùng kính tự nhiên sinh ra.
Toàn bộ bố cục khách sạn đều theo phong cách châu Âu, khắp nơi hiện rõ hơi thở mạnh mẽ. Ngay cả từng đồ vật trang trí đều được làm từ danh gia, trong lòng Đỗ Cận hiểu rõ, không hổ là khách sạn danh tiếng lẫy lừng…
Đỗ Cận dò xét hết tất cả bài trí trong khách sạn, liền nghe được Trương Mẫn nhỏ giọng nói với cô: “Đỗ Cận, mau nhìn kìa. Đó là bạn gái trước của Kha Cẩm Minh.”
Đỗ Cận nghiêng đầu, nhìn về phía người phụ nữ được mấy người vây quanh giơ cao đế ly mời rượu kia. Sắc mặt Đỗ Cận đột nhiên trắng bệch.
“Cô ta… cũng là nhà thiết kế sao?” Tay chân Đỗ Cận có chút lạnh run, hơi dùng sức nắm bàn tay Trương Mẫn. Trương Mẫn ngạc nhiên nhìn Đỗ Cận: “Không phải…, cha của cô ta là cổ đông lớn trong hội đồng quản trị, cô ta luôn ở Pháp. Học quản trị kinh doanh. Cuối năm mới trở về.”
Trương Mẫn cung cấp thông tin rất đầy đủ, Đỗ Cận nghe xong trong lòng phát lạnh. Trong đầu cô giờ chỉ có một ý nghĩ: Bộ lễ phục của người phụ nữ này với bộ lễ phục của Mục Khiêm Kỳ mặc hôm nay giống nhau như đúc!
Đỗ Cận có chút bối rối, cô biết rõ điều này có nghĩa là gì. Một bên là con gái cổ đông lớn trong công ty, một bên là em gái Mục Khiêm Thư. Hai người đều là những nhân vật quan trọng trong buổi tiếc tối nay. Nếu hai người mặc bộ lễ phục giống nhau xuất hiện tại đây…
Đỗ Cận có chút hoa mắt, cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho Mục Khiêm Kỳ.
“Đỗ Cận, đang làm gì đấy?” Tả Tiểu Lôi đi đến bên cạnh Đỗ Cận, cướp điện thoại trong tay cô: “Lúc này còn muốn đưa tin tức cho ai?”
Đỗ Cận ngẩng đầu, bối rối trong mắt dần dần ổn định, cô nhìn Tả Tiểu Lôi: “Gọi cho ai, cô so với tôi phải biết rõ hơn ai chứ.”
Tả Tiểu Lôi cười vang, Trương Mẫn ở bên cạnh khẩn trương nhìn hai người nói chuyện. Đột nhiên Tả Tiểu Lôi lách vào giữa Trương Mẫn và Đỗ Cận, ở bên người Đỗ Cận nói: “Tôi làm sao biết…”
Trong mắt Đỗ Cận dần hiện ra sự căm ghét, Tả Tiểu Lôi này thật độc ác, nếu không phải bởi vì quan hệ giữa cô và Mục Khiêm Thư, Mục Khiêm Kỳ chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy cô nữa.
Em gái của tổng giám đốc công ty còn không chào đón mình, về sau cô cũng không cần ở lại đây lăn lộn nữa rồi.
Đỗ Cận cho rằng trải qua chuyện trước đó Tả Tiểu Lôi sẽ thu tay lại, ai dè cô ta càng ngày càng táo tợn!
Trải qua một hồi ầm ĩ cùng Tả Tiểu Lôi, đồng hồ vừa đúng lúc chỉ sáu rưỡi. Đỗ Cận mở điện thoại tìm tên Mục Khiêm Kỳ, một bên chạy ra khỏi cửa khách sạn.
Thật sự không tốt, cô đứng ở cửa khách sạn muốn ngăn Mục Khiêm Kỳ lại.
Điện thoại thật lâu không có người tiếp, Đỗ Cận vẫn đứng trước của khách sạn Hoa Ngữ, trên người cô chỉ mặc lễ phục, đứng một chút đã cảm thấy rét lạnh, sốt ruột đi tới đi lui.
Trương Mẫn vừa mới bị người gọi đi, đến khi quay trở lại đã không còn thấy Đỗ Cận đứng ở chỗ cũ. Cô có chút tò mò, nhưng cũng không nghĩ nhiều, quay người tiếp tục cùng mọi người trò chuyện.
Đỗ Cận đứng chờ năm sáu phút rốt cuộc cũng trông thấy xe Mục Khiêm Thư, cô cũng không rõ chiếc xe vừa dừng lại hiệu gì, Đỗ Cận vội vàng bước lên phía trước.
Quả nhiên Mục Khiêm Kỳ mặc bộ lễ phục kia, váy xanh đậm lay động kéo dài tới mặt đất, trên bộ lễ phục không có chút họa tiết dư thừa nào, một bên vai trần, bên kia chỉ dùng vải ren màu xanh da trời vắt qua vai. Trước ngực chỉ dùng sợi tơ vàng thêu năm đóa hoa hồng. Toàn bộ lễ phục bộc lộ chí chất vô cùng cao quý, trang nhã.
Đỗ Cận chỉ nhìn thoáng qua đã ngây dại, Mục Khiêm Kỳ quả nhiên là người mặc bộ lễ phục này thích hợp nhất. Một cái nhăn mày hay một nụ cười đều mang phong cách quý phái.
Mục Khiêm Thư trước sau như một vẫn là bộ âu phục cao cấp được làm thủ công tại Ý, cà vạt màu trắng cùng kẹp cà vạt vàng. Tóc tai chải chuốt, lộ ra vùng trán cao, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Đỗ Cận đang đứng ở cửa.
“Đỗ Cận?” Mục Khiêm Kỳ đi đến bên cạnh Đỗ Cận, bên trong đều là nhân viên Hoa Tư. Mục Khiêm Kỳ cũng không thể có biểu hiện thân thiết quá.
Đỗ Cận nghe tiếng Mục Khiêm Kỳ mới kịp phản ứng, vội vàng kéo tay cô đi về phía toilet: “Đi.”
Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận sốt ruột, lại nhìn sang Mục Khiêm Kỳ đang không hiểu chuyện gì: “Làm sao vậy?”
Đỗ Cận quay đầu nhìn bên trong, đã bắt đầu chuẩn bị nghi thức đọc diễn văn rồi. Cô nhìn qua Mục Khiêm Thư: “Chút nữa em giải thích với anh.”
Đỗ Cận nói xong kéo Mục Khiêm Kỳ đi, Lý Á từ phía sau bước đến, nhìn Mục Khiêm Kỳ bị Đỗ Cận lôi đi, khó hiểu hỏi Mục Khiêm Thư: “Chuyện gì vậy?”
Mục Khiêm Thư khẽ cau mày, khuôn mặt anh tuấn không có nhiều biến đổi: “Không có việc gì.”
Thẳng đến khi vào khách sạn nhìn thấy Lý Vi Ngưng, Mục Khiêm Thư mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Bên này Mục Khiêm Kỳ đi theo Đỗ Cận đến nhà vệ sinh, kinh ngạc nhìn cô: “Chị nói sao cơ?”
Đỗ Cận có chút đau đầu day day huyệt thái dương: “Kỳ Kỳ, chị biết chuyện này em sẽ không tin. Chính chị cũng không tin. Nhưng bây giờ chúng ta không có biện pháp khác.”
Đỗ Cận muốn đổi bộ lễ phục của mình cho Mục Khiêm Kỳ. Cô nghĩ kỹ rồi. Cô đổi quần áo cho Mục Khiêm Kỳ xong liền trực tiếp đi về, Mục Khiêm Kỳ sẽ mặc bộ lễ phục của cô tham gia tiệc tối. Thiếu đi một người như cô cũng không sao, thiếu Mục Khiêm Kỳ chỉ sợ sẽ làm chấn động.
Mục Khiêm Kỳ giữ lại Đỗ Cận đang chuẩn bị cởi đồ: “Vậy còn chị? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Đỗ Cận chỉ đơn giản kể lại chuyện Tả Tiểu Lôi, thời gian khẩn cấp, cô cũng không có thì giờ ở chỗ này nói rõ cho Mục Khiêm Kỳ.
Mục Khiêm Kỳ oán trách nhìn Đỗ Cận: “Xảy ra chuyện lớn như vậy sao chị không nói cho em, chị có coi em là bạn không. Cho dù không nói cho em, thì cũng phải nói cho anh em biết chứ!”
Đỗ Cận tự biết đuối lý, chỉ có thể tiếp nhận sự trách móc của Mục Khiêm Kỳ. Cũng may Mục Khiêm Kỳ cũng không phải thật tâm oán trách Đỗ Cận, chỉ dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu Đỗ Cận: “Chị đó, thật sự giống y như anh em nói, thật cố chấp.”
Đỗ Cận đành phải cúi đầu, sau đó cô nghe thấy “roẹt” một tiếng. Đỗ Cận ngẩng đầu nhìn lại, Mục Khiêm Kỳ đem phần váy từ trên đùi xuống toàn bộ xé toang, sau đó thắt mảnh vải màu xanh da trời thành một chiếc đai lưng hoa văn cầu kỳ quấn bên hông, rồi kéo viền ren xuống, làm thành bộ lễ phục vai trần, lộ ra cần cổ trắng nõn.
Mục Khiêm Kỳ lấy từ trong túi xách một sợi dây chuyền màu trắng bạc đeo lên cổ, lại kéo cây trâm nhỏ trên tóc xuống, mái tóc như thác nước lập tức thả ra, Mục Khiêm Kỳ lại lấy một cái kẹp tinh xảo trong túi xách kẹp lên vầng trán tinh tế.
Cuối cùng Mục Khiêm Kỳ lấy chiếc áo khoác trắng cộc tay của Đỗ Cận choàng lên người, đối với Đỗ Cận đang ngây ngốc cười nói: “Nếu quả thực cảm thấy muốn xin lỗi em, thì cho em mượn chiếc áo khoác cộc tay này vậy.”
Đỗ Cận có chút sửng sốt nhìn Mục Khiêm Kỳ trong nháy mắt khí chất nữ vương biến thành hình dáng tinh nghịch, Mục Khiêm Kỳ thay đổi như vậy, giống như khí chất ung dung trước kia chưa từng có, không những thế còn tăng thêm mấy phần tựa như hoa sen không nhiễm mùi bùn, cộng thêm chiếc áo khoác trắng cộc tay làm thân hình của cô trở nên nửa che nửa đậy, dường như càng thêm hoạt bát.
Lúc này Mục Khiêm Kỳ đã chỉnh sửa trang phục xong xuôi, cô nắm tay Đỗ Cận ra khỏi nhà vệ sinh, âm thầm nói: “Chị dâu, em quên nói cho chị biết một chuyện.”
Đỗ Cận giật mình hoàn hồn, đi theo Mục Khiêm Kỳ hỏi: “Chuyện gì?”
Mục Khiêm Kỳ dùng tay siết lại đai lưng: “Chị là nhà thiết kế đầu tiên của em đấy.”
Đỗ Cận: “…”
Ban đầu Đỗ Cận nghĩ đến chuyện Mục Khiêm Kỳ cũng là nhà thiết kế, nghe nói Mục Khiêm Kỳ đã từng học khóa thiết kế chuyên ngành tại đại học Z, sau khi tốt nghiệp làm việc trong công ty một thời gian, kết hôn xong liền quy ẩn. Đỗ Cận vẫn cho rằng những thiên kim giàu có như Mục Khiêm Kỳ cho dù có thể tự mình làm cũng nhất định phải có một nhà thiết kế riêng. Không nghĩ tới cô đã nghĩ lầm rồi.
Từ trước đến này cô vẫn là người đầu tiên…
Đỗ Cận không muốn suy nghĩ nhiều cũng không được, Mục Khiêm Thư không phải người tùy tiện chỉ gặp hai ba lần liền cùng cô kết giao, trừ khi trước đó anh đã qua lại với nhiều người rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác Mục Khiêm Kỳ đều nói anh chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ.
Trước kia Mục Khiêm Kỳ không có nhà thiết kế riêng, bản thân cô mới chỉ là sinh viên vừa bước chân ra ngoài xã hội, cho dù có tài giỏi đầy người cũng không có khả năng lọt vào mắt xanh của Mục Học Lâm. Như vật khả năng duy nhất là chuyện này có liên quan đến Mục Khiêm Thư.
Đỗ Cận càng nghĩ trong lòng càng không thể hiểu được, tại sao cô lại cho rằng Mục Khiêm Thư đến gần cô mà không vì lý do gì?
“Đỗ Cận! Cô đi đâu vậy?” Trương Mẫn trông thấy Đỗ Cận hồn bay phách lạc đi tới đại sảnh, cô vội vàng đi lên trước.
“Hả?” Lúc này Đỗ Cận mới phát hiện cô đã đến đại sảnh, Mục Khiêm Kỳ đã không còn ở bên cạnh. Bên cạnh cô là Mục Khiêm Thư và Lý Á đang đứng cùng một đám người thoạt nhìn rất tinh anh nói chuyện với nhau.
“Vừa mới đi toilet.” Đỗ Cận trả lời Trương Mẫn xong liền cảm thấy rất khó chịu, loại khó chịu này hết thảy so với sự hãm hại của Tả Tiểu Lôi còn khó chịu hơn.
Đỗ Cận cách đám người nhìn về phía khuôn mặt trầm tĩnh cùng khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mục Khiêm Thư. Tại sao cô có bản giác bản thân không thể nào hiểu được anh?
“Này… Áo khoác của cô…” Trương Mẫn còn chưa hỏi xong, bên cạnh đã xuất hiện một người.
“Đỗ Cận, hôm nay em rất đẹp.” Lâm Tử Dương đứng bên phải Đỗ Cận, trên tay cầm ly rượu đỏ, ngón tay thon dài giữ đế ly dài. Trong mắt đã có chút hơi say.
Đỗ Cận quay đầu lại, cười lạnh nhạt: “Cảm ơn.”
Hôm nay Lâm Tử Dương uống hơi nhiều, những lời nói trong lòng hắn đều bị nghẹn ở ngực, tuy biết rõ chỗ này không phải nơi thích hợp để nói những lời đó. Nhưng hắn muốn mượn cảm giác say thử liều một phen.
Lục Thanh làm bộ lơ đãng đi tới chỗ Đỗ Cận, chợt nghe giọng nói trầm thấp của Lâm Tử Dương truyền đến: “Đỗ Cận, chúng ta thực sự không thể sao?”
Đỗ Cận nhìn thẳng vào mắt Lâm Tử Dương, trong mắt Lâm Tử Dương ngoại trừ hơi say còn có chút phát sáng. Cô lắc đầu với Lâm Tử Dương: “Thực xin lỗi.”
Lâm Tử Dương sốt ruột, hắn vô thức nắm lấy cổ tay Đỗ Cận: “Ít nhất phải cho anh một lý do. Tại sao em lại chán ghét anh như vậy?”
Đỗ Cận đẩy tay Lâm Tử Dương đang nắm tay cô ra: “Lý do?”
Đỗ Cận bước một bước tới gần Lâm Tử Dương, dùng thanh âm rất nhẹ nói: “Bởi vì tôi đã từng yêu…”
Lâm Tử Dương nhìn thân thể Đỗ Cận lướt qua người mình, hắn không hiểu câu nói kia của Đỗ Cận có ý tứ gì. Nhưng thái độ của Đỗ Cận đã rõ ràng như vậy. Hắn có chút đứng không vững, rất nhanh bên người đã có người tới đỡ hắn. Lâm Tử Dương định thần lại thấy Lục Thanh đang ưu thương nhìn mình.
Lâm Tử Dương đẩy Lục Thanh ra một chút, loạng choạng rời khỏi khách sạn.
Trong lòng Lục Thanh dâng lên sự đau nhói, cô quay người đi tới bên cạnh Đỗ Cận: “Cô chính là Đỗ Cận?”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Cận và Lục Thanh mặt đối mặt, đối với người phụ nữ này cô luôn không có ấn tượng tốt. Ở kiếp trước cô ta biết rõ cô và Lâm Tử Dương qua lại vẫn nhúng tay vào cô đã không có cảm tình tốt, hơn nữa hai lần gặp mặt này cử chỉ của cô ta như có như không rất ngang ngược, Đỗ Cận càng nhìn càng thêm phản cảm.
Đỗ Cận chỉ nhìn Lục Thanh mà không nói lời nào, thái độ của Lục Thanh vẫn kiêu căng như vậy: “Mặc kệ cô có phải hay không, mời cô đừng có quấy rầy đến anh ấy nữa.”
Đỗ Cận bật cười, nhưng chỉ lắc đầu rời đi. Quấy rầy?
Cô quấy rầy Lâm Tử Dương lúc nào?
Thật đúng là khi yêu thì ai cũng trở nên ngu ngốc…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...