Tại Sao Vai Chính Công Lại Dùng Ánh Mắt Này Nhìn Tôi
Bọn họ lên xe đưa đón đi vào trong, đi qua những tia sáng loang lổ dưới bóng tường hoàng cung.
Hạ Húc cảm xúc dâng trào.
Đây mới là sự hoành tráng của tác phẩm có chế tác lớn này.
"Nhiều công nhân quá." Kỳ Hồng cảm thán.
"Đạo diễn Trương hy vọng kịp quay trước khi trời nóng, gần đây vẫn luôn đẩy nhanh tiến độ.
Đạo diễn Trương cũng rất bận, chuyện ăn ngủ đều làm ở Mặc Thành.
Nhóm thử vai của chúng tôi khá đặc biệt, tất cả diễn viên, dù là chính hay phụ, đạo diễn Trương đều muốn tự mình xem, phó đạo diễn chỉ có thể cho ý kiến, không quyết định được." Đối phương vừa lái xe vừa nói: "Nói cách khác, tôi và phó đạo diễn là bạn tốt, vốn là còn có thể nói giúp vài lời, bây giờ thì chỉ có thể dựa vào các cô thôi."
"Dù sao cũng đã phiền anh nhiều rồi, lúc nào anh có thời gian, chúng ta cùng ăn bữa cơm." Kỳ Hồng nói.
Đối phương cười, quay đầu nhìn thoáng Hạ Húc một cái rồi nói: "Có lẽ cô thật sự phải mời khách đấy, tôi cảm thấy khả năng thành công không nhỏ đâu."
Kỳ Hồng cười hỏi: "Thật sao?"
"Cậu trai này rất đẹp trai." Đối phương nói thật lòng.
Hạ Húc không phải ưa nhìn, cũng không phải đẹp, hoặc là nói, dùng hai từ này để miêu tả thì đều không đủ chính xác.
Từ càng chính xác hơn là lộng lẫy.
Sẽ sáng rực lên, từ cái nhìn đầu tiên anh ta đã bị làm cho choáng ngợp.
Kỳ Hồng lần này thực sự đã hạ quyết tâm lớn, mấy ngày nay, chỉ riêng mặt nạ thôi cũng đã đắp mười mấy cái cho Hạ Húc, trang điểm tinh xảo đến không thể tinh xảo hơn.
Ánh nắng vừa chiếu vào, Hạ Húc lập tức đúng như tên của cậu.
Lời của người phụ trách đã cho hai người thêm niềm tin rất lớn, sau khi xuống xe, hai người đi theo người phụ trách, tiến vào bên trong.
Địa điểm thử vai nằm ở góc tây nam gần phật điện, bên ngoài có rất nhiều người tập trung lại, ngoài cùng là một pho tượng Phật thoạt trông rất cổ kính, cao đến hơn mười mét, rất đồ sộ hùng vĩ.
Có một công nhân đang leo lên dàn giáo, tưới nước vào lòng bàn tay tượng Phật.
Hạ Húc ngẩng đầu nhìn tượng Phật, cảm thấy đôi mắt của tượng Phật cũng hơi rũ xuống nhìn cậu, vừa thánh khiến, vừa từ bi.
"Hạ Húc." Kỳ Hồng gọi cậu.
Cậu vội vàng theo sau, vòng qua pho tượng Phật đó, bỗng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc bước ra từ đại điện.
Đó là một người đàn ông trung niên đẹp trai, sau lưng còn có một tiểu thịt tươi môi hồng răng trắng đi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...