Buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu lúc 8 giờ, cần đến nơi trước nửa tiếng, Hoắc phu nhân chu đáo dặn hai tiểu bối không cần về nhà ăn cơm tối, sau khi ăn xong có thể đi thẳng đến địa điểm biểu diễn.
Ân Lâm Sơ thay bộ trang phục Đổng Nhuận Ngôn đã chuẩn bị cho cậu, quay đầu hỏi Hoắc Kiệu đã chuẩn bị xong chưa, lại thấy hắn đang ngồi trên sofa nhìn mình, trên người vẫn mặc bộ quân phục xanh thẫm, bộ dạng nhàn nhã -- trông chẳng khác gì lão cán bộ chuẩn bị đi xem triển lãm văn nghệ.
"Anh không định thay đồ sao?" Ân Lâm Sơ chỉnh cổ áo quay đầu nhìn hắn.
Ăn mặc như này liệu có bị coi là bảo vệ không đó?
Hoắc Kiệu cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, hơi gật đầu, tháo quân hiệu trên vai và ngực áo xuống.
"Phụt!" Ân Lâm Sơ không nhịn được cười ra tiếng.
Tháo xuống trông còn giống hơn.
Ân Lâm Sơ cúi đầu khụ một tiếng, thu lại ý cười, chỉnh đốn biểu cảm: "Nhưng hai chúng ta đi dự thính hòa nhạc, anh chắc là không thay quần áo chứ?"
Vào những dịp như vậy, về cơ bản là phải mặc chính trang chỉnh tề, quần áo không được phép xuề xòa, mặc dù quân phục của Hoắc Kiệu cũng được coi là chính trang, nhưng trông vẫn có phần không phù hợp.
Hoắc Kiệu suy nghĩ một chút liền hỏi: "Đây là hẹn hò sao?"
Nghĩ đến kế hoạch sau đó của mình, dù sao thì Hoắc Kiệu cũng sẽ gặp Tiêu Ức Cẩm sau buổi biểu diễn, tốt nhất là có cơ hội ở một mình, không khác hẹn hò lắm.
Ân Lâm Sơ gật đầu đáp: "Có thể nói là vậy."
"Được, tôi đi thay quần áo, em chờ tôi."
Hoắc Kiệu đứng dậy đi đến tủ quần áo, động tác cũng hăng hái hơn nhiều.
Ân Lâm Sơ mỉm cười ngắm lại mình trong gương, ưu tú.
Lúc Hoắc Kiệu mặc âu phục giày da đứng trước mặt Ân Lâm Sơ, Ân Lâm Sơ chân thành thốt lên một tiếng: "Thật đẹp trai.
Quả nhiên mặt đẹp dáng người ngon mặc gì cũng hợp."
Cậu khen quá trực tiếp, Hoắc Kiệu mím môi, hai má hơi nóng lên.
Hắn nhìn thẳng vào Ân Lâm Sơ nói: "Em cũng rất ưa nhìn."
Hoắc Yểu dán vào góc tường, nghe hai đại nam nhân nịnh nọt xã giao, còn nịnh đến gượng gạo như thế, quả thật không nỡ nhìn thẳng.
Những cô không thể lên tiếng, ăn thiệt thòi hai lần, hiện tại Hoắc Yểu đã hiểu rõ tình hình rồi.
Anh cô đâu phải bị hôn ước trói buộc, bức ép kết hôn? Hắn vốn là tình nguyện lắm!
Vé tham dự hòa nhạc đắt hàng vô cùng, căn bản cô không tự mua được, nếu không phải anh trai nhờ người tranh vé, cô thật sự chỉ có thể ngồi xổm ngoài tường mà nghe.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không muốn anh trai tức giận thì đừng nên chọc Ân Lâm Sơ, đây là chân lí không thay đổi!
Khóe mắt chợt lóe một vệt đỏ, Hoắc Yểu liếc mắt nhìn qua, là quản gia riêng Đổng Nhuận Ngôn đi theo bên người Ân Lâm Sơ.
Anh cầm một bó hoa lớn từ hành lang đi tới, hương hoa thanh nhã thoảng qua chóp mũi theo bước đi của anh, điềm đạm mê người.
Hoắc Yểu trợn tròn mắt, bó hoa kia được bán ở tiệm hoa Hoắc phu nhân thường đi tới, hoa hồng đỏ cực kì đơn giản, những mỗi đóa đều được chọn lựa tỉ mỉ, vẻ ngoài hoàn mỹ, một bó tổng cộng chín mươi chín đóa.
Một bó như vậy giá trị không nhỏ, nếu là một bạn học nào đó nhận được bó hoa này, chắc chắn có thể gây xôn xao toàn trường.
Nhưng Hoắc Yểu không xao động tâm tình vì lí do nông cạn này, lí do chủ yếu là vì....
"Đại thiếu gia, bó hoa ngài cần đã chuẩn bị xong."
Đổng Nhuận Ngôn cung kính đáp.
Ân Lâm Sơ nhìn anh ta tán thưởng: "Anh vất vả rồi."
Hoắc Kiệu không rõ: "Bó hoa này là cho tôi sao?"
"Đúng là chuẩn bị cho anh, nhưng không phải tặng anh."
Ân Lâm Sơ nhận lấy bó hoa từ trong tay Đổng Nhuận Ngôn, thỏa mãn gật đầu.
Quả nhiên, Hoắc Kiệu không cảm thấy bất ngờ vì câu trả lời này.
Mặc dù không biết nửa câu sau có ý gì, nửa câu trước cũng đã đủ rõ ràng rồi.
Mắt Ân Lâm Sơ ánh lên một tia quỷ dị: "Tôi có xem qua các video trước đây của Tiêu Ức Cẩm, trong đó có vài video đều từng xuất hiện một bó hoa như vậy.
Hoa tặng cho cậu ấy thì nhiều lắm, nhưng lần duy nhất cậu ấy tự tay nhận lấy, chính là ôm bó hoa này ở trong tay."
"Ồ."
Hoắc Kiệu đáp lại có chút qua loa, chuyện người khác thì mắc mớ gì đến hắn?
"Trước hôn lễ, mẹ anh hẹn tôi ở cửa hàng hoa, tôi nhớ đến nên rất nhanh đã tìm được một bó tương tự."
Cậu mỉm cười ung dung tự tin, tự hào về khả năng quan sát của mình: "Cho nên đưa bó hoa này cho anh, tối nay, anh tặng cho Tiêu Ức Cẩm."
Hoắc Yểu bên cạnh chột dạ toát hồ môi hột, có phải Ân Lâm Sơ đã biết được gì đó nên đặc biệt tới đây viện cớ? Mấy bó hoa trong video kia đều là anh trai cô tặng đó!
Nụ cười của Ân Lâm Sơ trong mắt người có tật giật mình như thể còn có ý tứ khác.
Hoắc Yểu không nhịn được lén xem sắc mặt của anh trai, đối mặt với ngôn từ khiêu khích như vậy, đến cô còn thấy hoảng hốt nóng mặt, anh ấy chắc phải càng.....
Ểeeeee, thế mà lại chẳng có tí chột dạ nào!
Hoắc Kiệu nhìn chằm chằm bó hoa, thiếu điều muốn viết hai chữ "không vui" lên mặt: "Em còn chưa tặng hoa cho tôi lần nào."
Ân Lâm Sơ còn tưởng là có chuyện gì, để lại hoa vào tay Đổng Nhuận Ngôn, thân mật vỗ vai Hoắc Kiệu: "Tôi còn trồng hẳn một đồng hoa lớn trong nhà anh còn gì, chờ chúng nó nở, tất cả đều là của anh."
Hoắc Kiệu cũng không vì câu này mà vui lên một chút, chỉ là đổi từ nhìn chằm chằm bó hoa sang nhìn chằm chằm Ân Lâm Sơ đầy bất mãn.
Ánh mắt này chẳng có tí lực sát thương nào, Ân Lâm Sơ quyết đoán làm như không thấy, kéo tay hắn đi ra ngoài.
Cậu có niềm tin mãnh liệt, kế hoạch tối nay sẽ diễn ra thuận lợi!
Đôi bạn đời hợp pháp này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy! Hoặc Yểu cảm thấy có khi mình đang hồ đồ rồi, vậy cũng được á hả? Hai người không thấy trọng điểm không phải là có tặng hoa cho đối phương hay không à.....!Không đúng, cái này cũng rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả, người mà hai người lát nữa gặp mặt chính là người được tặng hoa trước hôn lễ đó!
Gần đến cửa lớn liền gặp Hoắc Học Cần vừa từ bên ngoài trở về, thấy con trai con gái đều mặc chính trang, khó hiểu hỏi: "Đây là đang chuẩn bị đi đâu vậy?"
Hoắc Kiệu giơ cánh tay đang bị Ân Lâm Sơ nắm lấy: "Bọn con đi xem hòa nhạc, hẹn hò."
Ân Lâm Sơ nghẹn họng, hình như có gì đấy không đúng?
Hoắc Học Cần hiểu rõ gật đầu: "Ồ."
Ông quay sang nhìn Hoắc Yểu: "Thế còn con?"
"Con cũng đi xem hòa nhạc!" Hoắc Yểu vội trả lời.
"Bọn họ là đi hẹn hò, con đi chỉ tổ chiếm chỗ."
Hoắc Học Cần lắc đầu một cái, xua tay bảo đi, bước về phòng.
Hoắc Yểu hỏi chấm đầy đầu, suýt nữa làm rớt túi xách, cẩu độc thân thì không được đi xem hòa nhạc hả!
w@ttp@ad AnhLam267.
Quá mong chờ buổi gặp mặt sau hòa nhạc, Ân Lâm Sơ thậm chí còn chẳng nhớ bữa tối mình đã ăn cái gì.
Cầm thư mời cùng thẻ lưu niệm tiến vào hội trường, theo sau là Hoắc Kiệu, còn Hoắc Yểu cầm vé phổ thông, bọn họ đi hai lối vào khác nhau.
Toàn bộ hội trường chia ra làm ba tầng, co sức chứa vạn người, vị trí ghế VIP tương đối đặc biệt, là một khu vực riêng biệt, cách sân khấu như thể đưa tay là chạm tới.
Thẻ lưu niệm không chỉ được đưa để làm kỉ niệm, trên đó còn ghi dãy số vị trí ghế VIP.
Thẻ trên tay họ ghi số sát cạnh nhau, vị trí tại chính giữa hàng 3 ghế VIP.
Chỗ ngồi này vừa vặn cao hơn sân khấu một chút, lên trên một tầng thì xa quá, xuống dưới một tầng lại quá gần, còn cần ngước đầu, ngồi một thời gian gáy sẽ nhức mỏi, người đưa thư mời suy tính quả thật chu đáo.
Xét cho cùng, người trong ảnh chụp không giống người mình thấy được tận mắt, dù có được dựng thành hình 3D thì trong quá trình truyền dữ liệu cũng sẽ bị bóp méo.
Ân Lâm Sơ theo thói quen nhìn bao quát, nhỡ kĩ vị trí từng lối ra, sau đó nhìn chằm sân khấu đầy mong đợi.
Trước khi hòa nhạc bắt đầu, đèn trong hội trường chợt tắt, đồng hồ trên tường chỉ đúng 8 giờ.
Ngay lập tức toàn bộ đèn sân khấu đều được bật lên, rực sáng chói mắt, kèm theo sương trắng phủ ngập vũ đài, khung cảnh hiện lên lạ kỳ huyền bí.
Trong ánh sáng chói mắt, bóng dáng một người dần hiện ra, ánh đèn sau lưng chiếu tới khuếch đại kéo dài bóng đen dưới chân, hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Nhân vật chính của đêm nhạc hôm nay chính thức lộ diện.
[Từ khi bạch nguyệt quang lên sân khấu, ánh mắt của chồng cậu chưa từng rời đi, người hắn nhung nhớ đã lâu đang đứng trên sân khấu chói lọi hoàn mỹ như một thiên thần, mà cậu ngồi cạnh hắn, bên hắn gần nhất, lại bị hắn hoàn toàn ngó lơ.]
Bảng nhắc nhở xuất hiện làm Ân Lâm Sơ phấn chấn, mừng rỡ quay sang Hoắc Kiệu ngồi bên cạnh, lại bắt gặp một đôi mắt đen láy.
Con ngươi ẩm ướt chứa ánh sáng rực rỡ từ sân khấu, phản chiếu lại gương mặt cậu.
Ân Lâm Sơ miễn cưỡng nhếch khóe miệng: "Tập trung xem biểu diễn đi kìa."
Hoắc Kiệu nhìn cậu cười: "Em không nhìn tôi thì sao biết được tôi không tập trung?"
Ân Lâm Sơ không cùng hắn cãi có cãi không nữa, đưa tay ra nắm lấy cằm hắn.
Bị động tác đột ngột này làm cho giật mình, Hoắc Kiệu bất giác nuốt nước bọt, ngón tay đang sờ trên cằm ấm ấm mềm mềm, hắn tự nhiên thấy thật căng thẳng.
Cổ tay chợt chuyển động, xoay mặt hắn quay về phía sân khấu.
Hoắc Kiệu: "........"
Ân Lâm Sơ: "Hai ta đều tập trung một chút"
Bầu không khí hoàn toàn bị phá hỏng, bây giờ đầy đầu Ân Lâm Sơ toàn là cảnh xoay người đối mặt với ánh mắt của Hoắc Kiệu, căn bản không thể lừa mình dối người rằng hắn ngó lơ mình, dỗi không chịu nổi.
Lại lần nữa vuột mất cơ hội lấy điểm, Ân Lâm Sơ có hơi sầu muộn.
[Giá trị chịu ngược +2, 49/100]
Thế cũng được? Ân Lâm Sơ liếc mắt, Hoắc Kiệu bị cậu xoay cằm cưỡng chế nhìn sân khấu, nét mặt nghiêm túc, ngoại trừ vô tình chớp mắt thì trông như thể con rối nghe lời mặc người sắp xếp.
Ân Lâm Sơ hơi ngượng ngùng, chậm rãi buông tay ra, đến lúc Hoắc Kiệu quay đầu nhìn cậu lần thứ hai thì lại đưa tay xoay hắn về phía sân khấu.
Quả nhiên là ảo giác, thằng nhóc này căn bản không nghe lời.
Bản nhạc hòa tấu trên sân khấu Ân Lâm Sơ đã nghe vài lần, đều nhớ kỹ, bất chợt hòa âm dừng lại làm cậu nhíu mày.
Ân Lâm Sơ nhìn về phía sân khấu, ngũ quan người dưới ánh đèn chói lóa trở nên mờ ảo, nhưng mơ hồ có thể thấy được bộ dáng cực kì xuất chúng, sau khi từ từ thích ứng với ánh sáng, khuôn mặt cậu ta trùng khớp với dung mạo trong ảnh.
Tiêu Ức Cẩm nhìn về hướng này, không hề né tránh tầm mắt Ân Lâm Sơ.
Cậu ta đương nhiên cũng thấy cái tay trên cằm Hoắc Kiệu.
Ba người dùng cái cách kì quái này nhìn nhau, Ân Lâm Sơ bày ra nụ cười tự cho là thân mật, cặp mắt trên sân khấu kia vốn được trang điểm hoàn mĩ lộ ra từng tia lạnh lùng, lúc nhìn sang Hoắc Kiệu lại đầy phức tạp.
Trong buổi biểu diễn tiếp sau đó, một dàn nhạc công giao hưởng khác tiến lên sân khấu, Tiêu Ức Cẩm đối mặt với nhạc trưởng nhiều hơn, không thể giao lưu ánh mắt với bọn họ nữa, Ân Lâm Sơ khá là tiếc nuối.
Tới gần kết thúc, cậu đứng lên kéo Hoắc Kiệu rời khỏi ghế VIP, sớm đi tới hậu đài, Đổng Nhuận Ngôn đã cầm hoa chờ ở đó từ lâu.
Hoắc Kiệu khó hiểu được hành động của cậu, nhìn thấy bó hoa kia liền biết hắn phải làm gì, phút chốc trở nên trầm mặc.
Có thể thấy Ân Lâm Sơ không có bất kì ý nghĩ âm dương quái khí nào cả, cậu thật lòng muốn hắn tặng bó hoa này.
Sự tình trở nên kì quái từ đây, thế mà cậu ấy lại thật lòng! Tâm tình Hoắc Kiệu thật khó nói, điều duy nhất có thể xác định, đây chắc chắn không phải tâm tư tích cực gì.
Buổi biểu diễn kết thúc, nhạc công lục tục trở về hậu đài, Ân Lâm Sơ cũng chờ được mục tiêu của cậu.
Nhìn thấy Tiêu Ức Cẩm đứng cách đó không xa, Ân Lâm Sơ lấy bó hoa từ trong tay Đổng Nhuận Ngôn để vào lòng Hoắc Kiệu.
Nghĩ đến những gì Đổng Nhuận Ngôn nói, ánh mắt cùng âm thanh đều tràn ngập khích lệ, nhẹ giọng nói: "Hoắc Kiệu, đi đi, đem bó hoa này tặng cho anh ấy."
Hoắc Kiệu lề mề, nghe lời đi từng bước từng bước đến chỗ Tiêu Ức Cẩm.
"Bó hoa này....", Hoắc Kiệu nói hơi bé, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, "...đẹp không?"
Tiêu Ức Cẩm cười ôn hòa: "Đẹp lắm, em rất thích, cảm ơn-...."
Hoắc Kiệu né tay cậu ta, lấy lại bó hoa để tựa nghiêng trong khuỷu tay.
Hắn ngẩng đầu, hơi nhếch khóe môi, con ngươi sâu thẳm lóe sáng: "Đâu có nói là cho cậu, đây là Lâm Sơ tặng tôi, mang đến cho cậu ngắm chút/"
Khóe miệng Tiêu Ức Cẩm cứng lại, thẻ lưu niệm trong tay Ân Lâm Sơ gãy làm đôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...