Sau đó hai người lên cùng một chiếc xe, vừa lên xe Ân Lâm Sơ liền lui vào chỗ ngồi xa nhất bên trong, nhìn ra ngoài cửa sổ không hé miệng một lời.
Hoắc Kiệu ngồi xuống bên cạnh, không bao lâu, hắn hơi dịch sang chỗ Ân Lâm Sơ, dựa càng ngày càng gần.
"Chuyện hôm nay, tôi..." Hoắc Kiệu định giải thích, nói rằng hắn nhận được tin nhắn của Thôi Bằng, nghĩ rằng có việc gấp nên mới ra ngoài mà không báo gì với cậu.
Như vậy là có thể hạ trách nhiệm của mình đến mức thấp nhất, sau đó không nặng không nhẹ tự phê bình một phen, để cho chuyện này cứ thế bị quên đi.
Nhưng trong lòng hắn biết rõ không phải như thế.
Hắn vốn cũng không quen nói dối người khác, mà người khác trong trường hợp này lại là Ân Lâm Sơ.
Vì thế, Hoắc Kiệu quyết định đổi một cách nói khác, hắn nắm lấy tay Ân Lâm Sơ: "Lâm Sơ, tôi biết Thôi Bằng gọi tôi đến là ý của Phương Trình, nhưng tôi thật sự chỉ muốn cùng cậu ta nói rõ ràng, rằng tôi và cậu ta không còn khả năng nào nữa, triệt để chấm dứt chuyện này trước mặt Thôi Bằng"
Ân Lâm Sơ mờ mịt quay đầu lại: "Hả....!à, là như vậy sao, tôi biết rồi."
Cậu hơi thất thần, không chú ý nghe Hoắc Kiệu nói cái gì, chỉ bận nhìn chằm chằm vào bảng nhắc nhở.
Rõ ràng chỉ định ra hóng hớt một chút, nhìn xem có thể cọ thêm tí điểm nào không, không lường tới không chỉ chẳng thêm được điểm nào, cuối cùng lại còn nhịn không được mắng vị bạn trai cũ kia.
Nếu vì việc này mà bị trừ điểm, khóc cũng không biết chui vào đâu.
Để có thể hoàn thành chức nghiệp vai ác sống dai như đỉa đến cuối cùng, cậu có thể tiếp thu thất bại trong gang tấc khi quyết đấu, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận loại tình huống "trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo" này.
Đây là vấn đề về tôn nghiêm của đại phản diện, thua cũng phải thua đẹp.
Nhưng hiện tại bảng nhắc nhở vẫn không chịu nhúc nhích, giống như thờ ơ với màn phản kích vừa rồi của cậu, chẳng lẽ là mức độ phản kích chưa đạt đến tiêu chuẩn trừ điểm?
Ân Lâm Sơ trộm nhìn Hoắc Kiệu, bắt đầu thử nghiệm suy luận.
"Hoắc Kiệu, anh là," cậu nỗ lực khắc phục nỗi sợ hãi bị trừ điểm, "...Anh là đồ ngốc xít!"
Khắc phục thất bại.
Ân Lâm Sơ nhấp môi, ảo não mà trừng mắt với mũi chân.
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, cậu giơ hai tay lên che mặt, đúng là không chịu nổi mà.
Chuyện này cứ như vậy nhẹ nhàng qua đi.
Nếu Hoắc Kiệu đã nói như vậy, Ân Lâm Sơ đương nhiên không thể ôm chút hi vọng gì với tên bạn trai cũ, đường dây này xem như hoàn toàn đứt đoạn.
Trước mắt, đối tượng trọng điểm cần chú ý là bạch nguyệt quang, Tiêu Ức Cẩm.
Mà quản gia riêng Đổng Nhuận Ngôn, lúc này đang đóng vai bách khoa toàn thư nhỏ của cậu, phổ cập vài thông tin cơ bản liên quan đến Tiêu Ức Cẩm.
"Tiêu Ức Cẩm, 26 tuổi, xuất thân thế gia, mẹ là nghệ sĩ violin kiệt xuất, y càng là trò giỏi hơn thầy.
Từ nhỏ đã được gọi là thần đồng âm nhạc, ôm vô số các giải thưởng lớn, mười sáu tuổi đã bước lên đỉnh cao, thường biểu diễn cho các nguyên thủ quốc gia.
Gia thế lừng lẫy, bề ngoài tuấn mỹ, kỹ thuật diễn tấu hoàn mỹ, giúp y trở thành thần tượng cao cấp nhất toàn tinh tế."
Đổng Nhuận Ngôn niệm xong một đoạn này, đổi lại ngữ điệu, chuẩn bị niệm nốt 90% ca từ tán dương còn lại.
Ân Lâm Sơ đột nhiên ngẩng đầu: "Mười sáu tuổi đã có thể biểu diễn cho các nguyên thủ quốc gia, thật lợi hại.
Lúc tôi mười sáu tuổi," cậu dừng một chút, nhớ lại thiết lập của mình, nói nốt câu, "Vẫn còn đang thu dọn đồ đạc rời nhà đi tận đâu."
"Xin ngài đừng nói như vậy."
Đổng Nhuận Ngôn biết mấy nội dung tiếp theo cậu không có hứng thú, liền lấy lại điện thoại, "Ngài có thể sống một mình ở bên ngoài đã là rất giỏi rồi."
"Lúc mười sáu tuổi anh đang làm cái gì?" Ân Lâm Sơ có chút tò mò.
Đổng Nhuận Ngôn không cần nghĩ ngợi: "Tôi học tập làm thế nào để phục vụ cho ngài."
Ân Lâm Sơ giơ ngón tay cái lên, quả thực là câu trả lời tiêu chuẩn, bữa tối cho anh ta thêm cái đùi gà.
Cảm nhận được sự tán thưởng đến từ Ân Lâm Sơ, Đổng Nhuận Ngôn đứng càng thẳng.
Cái này người ta gọi là chuyên nghiệp.
Khi Thẩm Ngọc Trạch tới, Ân Lâm Sơ đang nghe Đổng Nhuận Ngôn nói về tin đồn của Tiêu Ức Cẩm, cậu không hề kiêng dè cậu ta, chỉ gật đầu ý bảo ngồi xuống.
Đổng Nhuận Ngôn nhanh chóng kết thúc, khom người với Thẩm Ngọc Trạch: "Để tôi đi pha trà."
Thẩm Ngọc Trạch cười tươi ấm áp, xua xua tay với hắn, đặt hộp trong tay lên bàn.
Mỗi lần cậu ta tới đều sẽ mang theo một ít điểm tâm, quả là một đứa trẻ lễ phép.
"Anh Lâm Sơ, anh Hoắc Kiệu lại để anh ở nhà một mình sao?" Thẩm Ngọc Trạch mở hộp ra, sau đó hai tay giao nhau đặt lên bàn, nằm trên cánh tay ngước nhìn Ân Lâm Sơ, tư thế này làm cậu ta thoạt nhìn vô cùng vô tội.
Ân Lâm Sơ không chút để ý ừ một tiếng, Thẩm Ngọc Trạch tự mình cười rộ lên: "Lần này em mang loại điểm tâm rất khó mua được, ăn vô cùng ngon.
Hai chúng ta ăn hết sạch, không để lại cho anh Hoắc Kiệu nữa."
"Mời ngài, cẩn thận trà nóng."
Đổng Nhuận Ngôn rót một chén trà nóng, đứng ở phía sau bọn họ.
"Em vừa nãy nghe thấy anh đang nói về Tiêu Ức Cẩm."
Thẩm Ngọc Trạch thấy Ân Lâm Sơ nhìn qua, tươi cười thẹn thùng, "Anh cũng thích anh ấy sao? Lúc trước em vẫn luôn ở trong bệnh viện, không có người cùng nói chuyện, chỉ có thể nghe nhạc.
Tất cả diễn khúc của Tiêu Ức Cẩm em đều đã nghe qua, mỗi đêm, đều là chúng cho em sức mạnh chống đỡ."
Trong mắt cậu ta hiện lên ánh sáng khát khao, sau đó lóe lên nước mắt ẩm ướt, chút non nớt không hề phòng bị của thiếu niên làm người ta thương xót.
Ân Lâm Sơ nhìn hắn, cười cười: "Vậy sao."
Thẩm Ngọc Trạch có chút ngượng ngùng, chớp chớp mắt vài cái nước mắt liền biến mất, cậu ta tươi cười xán lạn: "Nhưng bây giờ em có thể tới tìm anh Lâm Sơ, những chuyện đó đều đã qua rồi."
Hầu hết thời gian đều là Thẩm Ngọc Trạch nói, Ân Lâm Sơ nghe.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Thẩm Ngọc Trạch vô cùng biết điều mà tự giác rời đi, làm người khác không thể bắt bẻ.
Đổng Nhuận Ngôn nhìn bóng dáng cậu ta rời đi, cau mày.
"Làm sao vậy?"
"Thẩm thiếu gia thích Hoắc thiếu gia."
Đổng Nhuận Ngôn nói.
Ân Lâm Sơ một ngụm trà suýt chút nữa sặc tới khí quản: "Anh thế nào lại biết?"
"Cậu ấy nói hai câu không rời Hoắc thiếu gia, dù Hoắc thiếu gia rõ ràng không có ở đây."
"Có lý, anh hình như còn rất hiểu mấy chuyện này."
Ân Lâm Sơ gật gật đầu.
Nhưng bảng nhắc nhở chẳng có động tĩnh nào, Thẩm Ngọc Trạch cũng không làm ra chuyện gì khác người, vậy thì cậu ta vẫn xếp sau lưng bạch nguyệt quang.
Mọi người xếp hàng! Từng người đến một!
Ân Lâm Sơ từ xa thấy thân ảnh của Hoắc phu nhân, hỏi thăm một chút, Hoắc phu nhân liền đi về phía cậu, hàn huyên hai câu, Ân Lâm Sơ trực tiếp nói vào chủ đề chính.
"Hoắc phu nhân, ngài đã từng nghe về Tiêu Ức Cẩm chưa?" Ân Lâm Sơ tò mò hỏi.
Nếu mọi người đều biết Hoắc Kiệu thích người này rất nhiều năm, Hoắc phu nhân thân là mẹ ruột hẳn là cũng biết đi.
Đuôi lông mày Hoắc phu nhân không thèm động, ngồi xuống nhấp một ngụm trà hoa Đổng Nhuận Ngôn mang cho bà, thong thả ung dung nói: "Tiêu Ức Cẩm à, ta biết."
Nghe được câu trả khẳng định, tinh thần Ân Lâm Sơ tỉnh táo hẳn lên.
Cậu muốn biết Hoắc phu nhân thấy người này thế nào, một nhân vật vương tử toả ra quang mang bốn phía, tất cả mọi người cho rằng y hoàn mỹ, kể cả Hoắc phu nhân cho rằng Hoắc Kiệu là tốt nhất thiên hạ, ít nhiều cũng sẽ thích Tiêu Ức Cẩm một chút nhỉ?
Đây là cơ hội cộng điểm!
Cậu biết tỏng cốt truyện đoạn này rồi, nữ chính điên tình cách vách từng nói qua, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu là không thể hóa giải.
Qua cái filter này, con dâu trong mắt mẹ chồng là sinh vật hạ đẳng nhất.
Bây giờ tình hình là, mẹ chồng thấy con dâu chỗ nào cũng đều chướng mắt, chẳng những biểu hiện thưởng thức với một người khác, còn phải nói với con dâu bị ghét bỏ rằng: "Cô căn bản không xứng với con trai tôi, người khác so với cô chỗ nào cũng tốt hơn cả ngàn lần."
Có đau lòng chưa! Đã đủ ngược chưa!
Ngược, quá ngược, Ân Lâm Sơ đã bắt đầu sờ túi tìm khăn giấy rặn nước mắt.
Bà Hoắc hít sâu một hơi, nhăn mày, có vẻ đang cẩn thận nhớ lại.
Bà uống thêm một ngụm trà hoa nhuận họng, nói: "Cũng như vậy thôi, rất bình thường, so với những người khác không có gì đặc biệt."
Liếc mắt nhìn Ân Lâm Sơ một cái, bà nói: "Chưa tiếp xúc nên tạm chưa nói chuyện nhân phẩm, nhưng thật ra ta cảm thấy, so với cậu ta thì cậu càng thuận mắt hơn một chút."
Đã làm tốt công tác chuẩn bị hứng chịu châm chọc, lại chờ được một câu như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Ân Lâm Sơ là: Hoắc phu nhân, ngài có thể tự giác làm mẹ chồng độc ác một chút được không?
Cậu thế mà lại có chút cảm động.
Mặc dù cả thế giới đều cảm thấy Tiêu Ức Cẩm so với cậu tốt hơn gấp ngàn vạn lần, bà Hoắc lại không nghĩ như vậy.
Bà là một giám khảo công bằng tuyệt đối, dường như có thể đối xử bình đẳng một cách hoàn mỹ, thậm chí còn nói với Ân Lâm Sơ rằng cậu so với Tiêu Ức Cẩm càng ưa mắt hơn.
Không cần lý giải của Đổng Nhuận Ngôn, Ân Lâm Sơ cũng có thể hiểu được hết lời ngầm của Hoắc phu nhân.
—— Dù sao, các cậu đều không xứng với con trai ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...