Sau khi hai người xác định tình cảm cả ngày có cảm giác như giao tự tất(*), cảm thấy thời gian bên nhau quá ít, dù sao thì người mới chìm trong tình yêu cuồng nhiệt vẫn hận không thể mỗi phút đồng hồ có thể ở cùng một chỗ với đối phương, nhưng thân phận Thẩm Dập Luân đã định trước hắn không thể tùy hứng như người bình thường được, trên vai hắn phải gánh tính mạng trăm ngàn bách tính Lê quốc, nếu có mảy may lười biếng kết quả sẽ không tưởng nổi!
(*)như giao tự tất: gắn bó như keo sơn
Hai người cứ như vậy sống qua mấy ngày, thẳng đến khi Thẩm Dập Luân sắp quên mất không vui ban đầu.
Ngày hôm đó hai người cùng một chỗ thân thân mật mật ăn dáng, Hứa Nặc mở miệng nói:
"Ta hôm nay có thể muốn xuất cung một chuyến, giữa trưa có khả năng không về được, ngươi tự mình ăn một bữa thật ngon, biết không!"
Từ khi Hứa Nặc biết hắn khi ăn có thể bị đau bụng liền một ngày ba bữa giám sát hắn ăn thật tốt mới được. Chỉ là,
"Xuất cung, ngươi muốn đi đâu?" Thẩm Dập Luân bất mãn, hôm nay không thể cùng Tiểu Nặc ăn cơm trưa, mất cả vui!
"Hả? Đương nhiên là đến xem tửu lâu rồi, ta không thể đi hả?"
"Không được!" Hứa Nặc vừa nói xong Thẩm Dập Luân liền lên tiếng cự tuyệt, xem qua tửu lâu, ha ha, hắn thiếu chút nữa quên mất hỗn đản từng giây từng phút đều muốn dụ dỗ Tiểu Nặc nhà hắn! Sao có thể để Hứa Nặc cùng tên kia gặp mặt! Loại người này nên cả đời không gặp mới tốt! Tiểu Nặc nhà hắn có hắn là đủ rồi! Những người khác tốt nhất biến hết đi!
"Không được?" Hứa Nặc nhíu mày nhìn hắn, hic!!!, còn rất mẫn cản, bất quá chính là dấm chua cực đại.
Thẩm Dập Luân lúc đầu còn có thể kiên trì, nhưng chẳng bao lâu sau liền không hăng hái nhượng bộ nữa, vẫn còn muốn giãy dụa.
"Không được đi quá lâu, trở về sớm một chút! Ta chờ ngươi ăn trưa."
Hứa Nặc vốn muốn cự tuyệt nhưng tính một chút mình có thể về nhanh được, liền gật đầu đáp ứng.
Thế là Hứa Nặc đạt được giải nhất trò【Thẩm Dập Luân】yêu bằng cả trái tim!
Một lúc sau Thẩm Dập Luân phải thượng triều, Hứa Nặc thẳng đến khi nhìn không thấy bóng lưng Thẩm Dập Luân mới thu hồi tầm mắt.
"Công tử thật yêu hoàng thượng mà!" A Ly hâm mộ nói.
"Sao hả? Ngươi cũng muốn thử?"
"Không không không, nô tỳ không dám đâu, cứ thành thành thật thật ở sau công tử là được rồi!"
"A Ly," Thanh âm Hứa Nặc đột nhiên biến thấp. "Đừng có không động não như thế, sau này phải học cách tự bảo vệ bản thân, biết không?"
Hứa Nặc đột nhiên nghiêm túc khiến A Ly rất không thích ứng.
"Công tử?"
"Được rồi, không có gì hết." Thân mật sờ lên đầu nàng. "Ta tin rằng gặp rồi hắn sẽ đối xử với ngươi thật tốt."
"Công tử người đang nói cái gì vậy?" A Ly càng nghe càng không hiểu.
"Không có gì, ngươi ra ngoài đi, ta muốn đợi một người."
"A, vậy được rồi, công tử ta đi ra ngoài á!"
"Ừ, đi đi."
...
Hứa Nặc nhìn căn phòng này trong mắt tràn đầy lưu luyến cùng không nỡ, tâm ngoan ngoan không liếc nhìn chúng nó, rất nhanh đi vào thư phòng lấy một tờ giấy trải ra, dùng bút lông chấm mực bắt đầu viết.
...
"Công tử! Công tử?" Lúc A Ly lại chạy vào phòng đã không thấy thân ảnh Hứa Nặc đâu nữa, A Ly biết rõ hôm nay Hứa Nặc muốn đến tửu lâu, nhưng đối với chuyện công tử không gọi mình A Ly tỏ vẻ không vui.
Thẩm Dập Luân sau khi bãi triều xử lý xong chính vụ mà Hứa Nặc vẫn chưa trở về, bất quá hắn cũng không sai người đi hỏi thăm mà tự mình đi, nhưng hắn đã thất vọng rồi, bởi vì Hứa Nặc vẫn chưa về đến. Thẩm Dập Luân nghĩ, vậy hắn đợi ở chỗ này đi, Tiểu Nặc đã nói sẽ rất nhanh trở lại, vậy hắn chờ một chút cũng không sao.
Nhưng một chút này chính là đến trưa...
Thẩm Dập Luân trong lòng bất an tăng thêm một bậc, chờ khi bầu trời đã hoàn chuyển đêm đen mà Hứa Nặc vẫn chưa về.
Bọn hạ nhân Phượng Nghi cung đã bị âm hàn khí lạnh lẽo quanh thân Thẩm Dập Luân dọa sợ, nơm nớp lo sợ quỳ trên đất, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng, sợ không cẩn thận chọc tới hoàng thượng sẽ bọ trách phạt, trách phạt vẫn là nhỏ, nói không chừng mạng còn khó giữ.
A Ly quỳ gối ở đầu hàng, bởi vì nàng là người cuối cùng nhất nhìn thấy Hứa Nặc, bởi vậy cũng là đối tượng trọng yếu Thẩm Dập Luân thẩm vấn!
"Hoàng thượng tha mạng! Nô tỳ thực sự cái gì cũng không biết! Hoàng thượng tha mạng a!" A Ly lại dã cố bất đắc, dập đầu mạnh một cái, sâu trong lòng sợ hãi Thẩm Dập Luân ra một mệnh lệnh sẽ tước đi mạng nhỏ của nàng.
Thẩm Dập Luân nghe xong cũng không nói chuyện, mắt lảng lặng nhìn vào hư không. Kỳ thật hắn biết rất rõ, chuyện này không liên quan đến A Ly, người của hắn cũng không truy được bóng dáng Tiểu Nặc, cái này đã nói lên Tiểu Nặc có lẽ... đã sớm rời thành rồi.
Thẩm Dập Luân thống khổ! Không cam tâm! Oán hận! Khổ sở! Tại sao?! Tại sao phải đi! Tại sao một câu không nói liền rời bỏ ta! Rõ ràng... Rõ ràng mấy ngày trước vẫn thật tốt...
Thẩm Dập Luân nội tâm chấn động càng lúc càng lớn, thanh âm hắn khàn khàn nói:
"Cút ra ngoài! Tất cả đều cút ra ngoài!"
Mọi người nghe xong vội vàng lui ra, sợ chạy chậm sẽ phải chịu tội.
Đợi đến khi trong phòng không còn những người khác, Thẩm Dập Luân gom tất cả thống khổ của mình phát tiết ra ngoài, quả nhiên, mình vẫn quá nhân từ rồi, Thẩm Dập Luân nghĩ thầm, nên đem y trói lại, như vậy y sẽ không thể rời khỏi mình nữa, sau này chỉ có thể nhìn mình, trong mắt trong lòng chỉ có mình thôi! Đúng vậy, nên làm như thế! Thẩm Dập Luân trong lòng hôm nay vô cùng bạo ngược, hắn đã không thể khống chế nơi sâu nhất trong lòng kêu gào không thể để Hứa Nặc rời xa mình.
Nghĩ tới đây Thẩm Dập Luân ngược lại càng thêm bình tĩnh, hắn chỉnh trang một chút, mới nhẹ giọng gọi:
"Ám Nhất!"
Theo thanh âm này rơi xuống, trên mặt đất một hắc y nhân im hơi lặng tiếng quỳ xuống, khuôn mặt cũng bị một miếng vải che lại không thấy rõ.
"Chủ tử có gì phân phí?" Ám Nhất cung kính hỏi.
"Đi tìm hoàng hậu!" vẻn vẹn bốn chữ thôi Ám Nhất có thể nghe ea cương quyết bên trong.
"Thuộc hạ lấy mạng hành sự!" Nói xong lại lần nữa quỷ mị biến mất không thấy bóng dáng.
Thẩm Dập Luân nhìn vào hư không cười vô cùng ôn nhu:
"Tiểu Nặc, ngươi yên tâm, ta tới đón ngươi về nhà."
Lúc này Hứa Nặc hoàn toàn không hay biết, y đang chuẩn bị đến bước cuối cùng, các công tác khác đều ổn thỏa, chỉ cần đợi đến lúc trăng tròn là có thể về rồi.
"Tiểu Nặc, ngươi, sẽ không trách ta chứ?" Tô Hàng bất an hỏi.
"Sao thế?" Hứa Nặc không sai cả cười. "Sứ mệnh của ngươi chính là giúp ta trở về, cũng không nói nhất định cũng phải về. Nhưng mà, thực sự không sao chứ? Người nhà của ngươi?"
"Người nhà? Ha, cái loại người này không có cũng được, ngược lại là ca ca, ta không buông bỏ huynh ấy được." Giữa hai hàng lông mày có chút ưu sầu.
"Ngươi yên tâm, chuyện này sẽ không liên quan đến các ngươi, cái này ta vẫn tin tưởng."
"Ừm, ta không lo lắng, cùng lắm chúng ta có thể đến nơi khác, dù sao cảnh sắc nơi này nhìn cũng chán rồi." Tô Hàng nhún vai.
Một lát sau Tô Hàng nhịn không được hỏi:
"Vậy còn, Thẩm Dập Luân thì sao đây?"
Động tác Hứa Nặc trì trệ, giống như chưa có chuyện gì phát sinh thuận miệng hỏi:
"Cái gì làm sao?"
Hứa Nặc thừa nhận điều Tô Hàng lo lắng không phải không có lý, nếu như y không khôi phục trí nhớ thật sự gặp sẽ không đành lòng, thế nhưng y đã nhớ ra toàn bộ, như vậy chỉ có thể thực xin lỗi Thẩm Dập Luân thôi.
Hứa Nặc cũng chưa nói tới tâm tình của mình, sau hôm cùng Thẩm Dập Luân xác định tình cảm Hứa Nặc đã phát hiện ký ức của mình đột nhiên khôi phục, nhưng mà Hứa Nặc không khiến bất luận kẻ nào nhìn ra, thậm chí là Thẩm Dập Luân. Bất quá y đã giải thích được chỗ khó hiểu lúc trước.
Mình sau khi sống lại một đời chỉ vì bị mất trí nhớ, mà không làm ra chuyện gì, sau đó, khi mình chết rồi nhân viên công tác mới phát hiện vấn đề, lại tiêu phí đại lực giúp mình trọng sinh, còn phái người đến chỉ dẫn mình.
(Ta có cảm giác Hứa Nặc xuyên từ hiện đại đến cổ đại.-.)
Tìm người cũng không khó khăn, sau khi mình được gắn một tín hiệu khí, chỉ cần nhân vật mục tiêu nằm trong phạm vi sẽ chỉ dẫn phương vị cho mình. Bởi vì nhân vật mục tiêu được xác định không ở chỗ này nên Hứa Nặc mở tín hiệu khí bắt đầu tìm tòi, kết quả, hiển nhiên không tìm được, bởi vậy Hứa Nặc quyết định lập tức trở về một chuyến, sau rồi, mới tiếp tục tìm kiếm.
So với sứ mạng của y thì, tình cảm cũng là một chướng ngại lớn. Bộ dạng Hứa Nặc lý trí tỉnh táo khiến Tô Hàng có chút không thoải mái, thế nhưng Hứa Nặc có thể trở về là tốt rồi, cho nên hắn ta cũng không hỏi nữa.
Buổi tối Hứa Nặc nằm trên giường không khỏi suy nghĩ xem Thẩm Dập Luân có thấy lá thư không, nghĩ đến cảnh người nọ sủng nịch mình, Hứa Nặc không khỏi câu lên khóe miệng.
Thẩm Dập Luân xác thực đã thấy lá thư này rồi, nhưng một giây sau hắn liền xé nát, phía trên chỉ có ngắn ngủi một câu: "Thẩm Dập Luân thực xin lỗi, ta muốn rời đi, ngươi sau này phải sống tốt, còn có, quên ta đi."
"Đùa cái gì vậy hả!!" Thẩm Dập Luân gầm nhẹ. "Hứa Nặc! Hứa Nặc! Ngươi đến cùng đem tình cảm của ta với ngươi coi là cái gì hả?! Để ngươi rời đi? Tuyệt đối không có khả năng!"
"Ám Nhất!"
"Có thuộc hạ!"
"Xác định chưa?"
"Xác định!"
"Được, ngày mai, đem chỗ đó bao vây, một người cũng không thể thoát!"
"Vâng!"
(tìm vợ năng suất ha! Cơ mà ta vẫn chẳng hiểu tình huống của Hứa Nặc là sao nữa, bí mật gì đây?.-.)
"Hứa Nặc, để ta xem, ngươi có thể trốn đi đâu?"
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Hứa Nặc đứng bên trong một trận pháp kỳ quái, nhìn lên bầu trời chiếu xuống chút tà dương, không khỏi lên tiếng nói:
"Thật đẹp mà!"
Tô Hàng nhìn sang nơi đỏ rực phía xa, gật đầu nói:
"Ừ, đúng vậy!"
"Tô Hàng."
"Hử?"
"Cảm ơn."
"Cảm ơn gì?"
"Nếu như không phải là ngươi, ta có thể phải lãng phí nhiều thời gian rồi."
"Ừm, không cần cám ơn. Ngươi vẫn muốn đi sao?"
"Đương nhiên, ngươi cũng biết ý nghĩa của người kia quan trọng với chúng ta đến đâu nhỉ?"
"Biết chứ, lại nói tiếp, ta khi còn bé là nghe tên hắn ta mà lớn lên đây này!" Tô Hàng không khỏi nói một số lời khác giảm bớt không khí hiện tại.
"Ha ha, nghe ngươi nói vậy ta đột nhiên cảm thấy hắn ta già đi."
"Aiz, cũng không có đâu, hắn ta dù sao cũng là tuổi trẻ tài cao mà!"
"Ừm, nói cũng đúng, à, đúng rồi, chờ ta tìm được hắn ta có thể xin chữ ký cho ngươi đó!"
"Được đấy! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ nha!"
"Được, ta sẽ gửi chuyển phát cho ngươi."
Hai người cuối cùng nhìn nhau cười cười.
Mặt trăng cuối cùng cũng lên rồi.
"Hứa Nặc, bảo trọng!"
"Ngươi cũng bảo trọng."
Hứa Nặc hít sâu một hơi quay đầu rời đi, bất quá y vừa bước một bước chợt nghe thấy thanh âm phía sau.
"Hứa Nặc, ngươi muốn đi đâu?"
Hứa Nặc kinh ngạc với độ lạnh thấu xương của thanh âm này, quay đầu nhìn rõ ràng là Thẩm Dập Luân! Nhanh như vậy đã tìm được?
Tô Hàng cũng có chút trở tay không kịp, nhìn xung quanh lít nha lít nhít một đống người, Hứa Nặc rất có thể không về được.
Cảm nhận được Tô Hàng bất an, Hứa Nặc cho hắn ta một ánh mắt an tâm, thật tình không biết nhìn vào trong mắt Thẩm Dập Luân chính là bọn họ liếc mắt đưa tình, bởi vậy lửa giận tăng vọt!
"Tiểu Nặc! Qua đây!"
Hứa Nặc quay đầu nhìn hắn một lúc lâu sau mới lắc đầu, Thẩm Dập Luân nhìn y lắc đầu trong nháy mắt nhịn không được vụt đến, nhưng mới đi được một bước đã bị gọi lại.
"Thẩm Dập Luân." Hứa Nặc bình tĩnh nhìn hắn. "Ta không muốn giấu ngươi, ta không phải người ở nơi này, ta tới đây cũng chỉ để tìm một người, chỗ này không có thì ta tới chỗ khác tìm, vì vậy ta phải đi!"
Hứa Nặc cho là sau khi nói xong Thẩm Dập Luân sẽ vì chuyện này sợ hãi mà thả y đi, kết quả y đánh giá sai Thẩm Dập Luân.
"Tìm người? Sao hả? Chẳng lẽ tìm phu quân của ngươi?" Nhìn Thẩm Dập Luân cảm giác có xu thế muốn bộc phát.
Hứa Nặc im lặng, hắn có phải hay không không bắt lấy trọng điểm hả?
"Thẩm Dập Luân, ta là nói ta không phải là..."
"Vậy này là cái gì?!" Thẩm Dập Luân không chờ Hứa Nặc nói xong liền cắt ngang. "Đây là cái gì hả?! Tiểu Nặc, ta yêu chính là ngươi, cũng không phải người khác, ta mặc kệ ngươi là người nơi nào, ta chỉ biết rằng ta yêu ngươi, tại sao ngươi không thể vì ta mà ở lại hả?" Thẩm Dập Luân nói đến câu cuối cùng trong mắt đều là bi thương không che giấu được.
Hứa Nặc trong lòng vô cùng xúc động, nói thật y thực sự rất cảm động, thế nhưng không thể.
"Thực xin lỗi, người kia rất quan trọng, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Hứa Nặc không biết nói cái gì nữa, chỉ có thể xin lỗi.
Thẩm Dập Luân nghe thấy không thể giữ y lại trong nháy mắt khí thế liền phát sinh biến hóa, dường như vừa rồi chỉ là một trận khôi hài.
"Ta biết ngay phương pháp này không giữ được ngươi, bất quá không sao, dù ngươi có trốn cũng không thoát đâu." Thẩm Dập Luân trên mặt bình tĩnh như thường, nhưng ánh mắt lãnh khốc cùng phản ứng trong lòng hắn cũng không như mặt ngoài.
Thẩm Dập Luân phất tay lên lệnh bọn thị vệ xông đến bắt Hứa Nặc lại, nhưng không ngờ Hứa Nặc đột nhiên từ trong tay áo xuất ra một cây dao găm kề lên cổ mình.
"Dừng lại! Tiểu Nặc ngươi đây là muốn làm gì hả? Lấy cái chết bức ta?"
Hứa Nặc toét miệng cười.
"Hẹn gặp lại, Thẩm Dập Luân!" Sau đó, trong lúc Thẩm Dập Luân chưa kịp phản ứng đưa tay một cái, máu tươi ồ ạt chảy xuống trận pháp, lập tức có một đạo bạch quang bao vây lấy Hứa Nặc.
Thẩm Dập Luân bỗng nhiên trừng to mắt, sau, mời như người điên chạy tới, chỉ tiếc chưa đến nơi đạo bạch quang đó đã biến mất, chỉ để lại trận pháp cùng mấy giọt máu tươi Hứa Nặc lưu lại.
Thẩm Dập Luân ngơ ngác nhìn chỗ đó thật lâu sao mới hồi thần.
"Phụt!"
"Hoàng thượng! Hoàng thượng!" Bọn thị vệ vội càng nâng Thẩm Dập Luân vừa thổ huyết dậy hồi cung khám bệnh.
Cuối cùng nhất Tô Hàng thở dài một hơi, tuy rằng hắn ta thực ra không thích Thẩm Dập Luân, nhưng hắn đối với Hứa Nặc tình sâu nghĩa nặng vô cùng. Nghĩ tới đây hắn ta nhìn về bức thư trong tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...