Qua rất lâu Hứa Nặc mới hết tức giận, chuyện thứ nhất y làm là "từ từ từ" cách Thẩm Dập Luân một khoảng an toàn.
Thẩm Dập Luân:...
Hứa Nặc che miệng trừng hắn:
"Ngươi làm cái gì vậy hả!"
"Còn muốn ta nói ra sao?" Thẩm Dập Luân thử thăm dò tiến đến một bước, Hứa Nặc vội vàng lui ba bước.
Thẩm Dập Luân:...
Hứa Nặc cũng biết mình vừa hỏi một câu nhảm nhí, bất quá y vẫn không thể tin được Thẩm Dập Luân vậy mà... tại sao lại... hôn luôn rồi! Chẳng lẽ không có lấy một thời khắc tỏ tình ấm áp trước khi hôn sao?!
Hứa Nặc đè xuống nội tâm ngọt nhẹ, ra vẻ nghiêm túc nói:
"Ngươi lại đem ta biến thành ai? Ngươi cho rõ đi, ta là Hứa Nặc, không phải A Miêu A Cẩu gì đó hết!"
Thẩm Dập Luân cười nhìn y, trong mắt thâm tình như có như không.
"Ta đương nhiên biết rõ, ngươi là Tiểu Nặc cuarta." Thẩm Dập Luân vừa nói vừa bất động thanh sắc tới gần y. "Ta không thích những lời hứa hẹn trống rỗng vô lực, đối với người ta yêu, ta chỉ biết rằng, tất cả chỉ có muốn bảo vệ ngươi cả đời an ổn vô ưu! Tuyệt không để bất luận kẻ nào tổn thương ngươi, bảo vệ ngươi, bao dung ngươi, ra sẽ khiến ngươi trở thành người hạnh phúc nhất!"
Nói xong câu cuối Thẩm Dập Luân đã đi đến trước mặt Hứa Nặc, đè bả vai y lại, bắt y phải nhìn thẳng vào mình.
"Hứa Nặc, ngươi nguyện ý không?" Thẩm Dập Luân tuy biểu lộ ra bên ngoài một bộ nắm chắc phần thắng, kỳ thật trong lòng vẫn vô cùng tâm thần bất định, dù sao thì hắn chỉ có thể xác định Hứa Nặc có hảo cảm với mình, nhưng mà hảo cảm nhiều hay ít Thẩm Dập Luân không cách nào đoán được, đương nhiên nếu như Hứa Nặc không đồng ý mình trước hết sẽ đem y buộc bên người, lâu ngày sinh tình, cho đến khi Hứa Nặc thích mình mới thôi.
Hứa Nặc nhíu mày suy tư rất lâu mới buông lỏng tay nói một câu:
"Cách nói của ngươi có vấn đề, "hạnh phúc nhất" là không có đâu, bởi vì có rất nhiều người đều cho rằng bọn họ là người "hạnh phúc nhất", hơn nữa hạnh phúc hay không còn tùy thuộc vào tâm tính người đó, vì vậy ta không thể trở thành người "hạnh phúc nhất", chỉ là người hạnh phúc thôi."
Thẩm Dập Luân:... Vợ dù sao cũng không ngả bào theo lẽ thường, phải làm sao? Đi đường thẳng, cấp tốc đoạt lấy!
Thẩm Dập Luân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm chỉnh của Hứa Nặc, một chút lửa giận mới ban nãy bỗng nhiên không thấy, đầy đầu đều là "Tiểu Nặc nhà ta sao dễ thương vậy chứ!" các loại lời nói khen ngợi, cứ cho là y không lập tức trả lời, thì vẫn còn nhiều thời gian, hắn tin rằng Hứa Nặc cuối cùng sẽ chấp nhận hắn.
"Được được được, ta sai rồi, vậy ngươi có muốn trừng phạt ta không?" Thẩm Dập Luân kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người.
"Trừng phạt?" Hứa Nặc không hiểu gì, tại sao còn có trừng phạt?
"Phải phạt ta thân ngươi một cái được chứ?" Thẩm Dập Luân phối hợp tự định xong hình trừng phạt không đợi Hứa Nặc đồng ý liền lập tức thi hành, Hứa Nặc thấy tình huống phát triển bất bình thường lại càng hoảng sợ, hình phạt này không muốn có được không?
Hoàn hảo đến giây cuối cùng Thẩm Dập Luân cảm nhận được Hứa Nặc kháng cự mà dừng động tác.
"Có thể dừng không, không muốn như vậy, ta... không quen." Hứa Nặc nhỏ giọng nói.
Thẩm Dập Luân cũng không miễn cưỡng.
"Thôi được rồi, vậy thiếu nợ lần này, lần sau ta sẽ lấy lại." Nói xong cũng không biết nghĩ đến cái gì, cười vô cùng... □□, đương nhiên là ở trong mắt Hứa Nặc nhìn ra.
"Ngươi đã không còn chuyện gì vậy ta về trước." Hứa Nặc định trở về, nhưng mà mắt thấy Thẩm Dập Luân muốn ngăn cản, liền thêm một câu: "Ta rất mệt, muốn nghỉ sớm một chút."
Nói xong câu này quả nhiên Thẩm Dập Luân không cản nữa nói:
"Vậy được, ngươi nghỉ sớm một chút, sáng mai ta tới tìm ngươi ăn sáng cùng."
"Ừm." Hứa Nặc nói xong cũng không chờ thêm đi ra ngoài.
Thẩm Dập Luân diện vô biểu tình nhìn bóng lưng Hứa Nặc càng đi càng xa, thật lâu không nói lời nào.
Sau khi Hứa Nặc trở đuổi bọn A Ly ra tự mình tắm rửa xong nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra cái gì, chìm trong một mớ hỗn hỗn độn độn đến gần sáng mới ngủ được.
Hôm qua ngủ muộn nên buổi sáng Hứa Nặc không dậy được, Thẩm Dập Luân cũng không đánh thức, đợi Hứa Nặc tự tỉnh thì đã tới buổi trưa rồi.
Hứa Nặc chỉnh đốn lại bản thân đang định ra ngoài hoạt động gân cốt liền thấy A Ly chạy vội tới.
Này? Cảnh tượng này có chút quen mắt!
"Công tử! Tin tốt! Người đoán xem ta đã nghe được tin tốt gì!" A Ly cười đến miệng muốn ngoác ra luôn, xem ra thật sự là một sự kiện gì đó khiến A Ly vô cùng vui vẻ.
"Tin tốt gì vậy?" Hứa Nặc cũng không phải không cảm thấy hứng thú.
"Công tử! Tô Ninh kia cư nhiên cũng là người ám sát hoàng thượng, nghe nói bị giam lại rồi! Ta đã bảo rồi, nữ nhân kia sao được hoàng thượng thích chứ, nhất định là lại dùng chiêu trò hạ lưu..." A Ly tức giận thao thao bất tuyệt đủ loại Tô Ninh không tốt, nhưng Hứa Nặc đã không còn tâm tư để nghe, y là không tin tin này, bởi vì kiếp trước cũng không xảy ra chuyện Tô Ninh đi ám sát hoàng thượng mà? Hơn nữa Tô Ninh cũng không phải người Dị tộc nữa? Cũng không quan tâm chuyện ám sát Thẩm Dập Luân? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
(Qể, cái tình tiết gì đây? Rõ ràng Hứa Nặc mất trí nhớ cơ mà? Sao lại thế? Ai nói cho ta biết đi.-.)
Hứa Nặc càng nghĩ càng không hiểu mối liên quan trong chuyện này, cuối cùng y cũng không nghĩ nữa, chuyện này gặp mặt hỏi mới dễ dàng. Thế là y đứng dậy nói với A Ly:
"Đi, chúng ta tới xem Tô Ninh một chút."
"Công tử!" A Ly không dám tin kêu một tiếng, đi theo sau một lúc thì hình như mới kịp phản ứng, hạ giọng nói với Hứa Nặc: "Công tử người làm phi thường tốt!"
Hứa Nặc:...
A Ly vẫn phối hợp nói:
"Người bây giờ đi cho ả một bài học, khiến ả thấy rõ mình là thân phận gì, sao dám so với người như công tử, thuận tiện khiến người khác thấy rõ, công tử mới là người hoàng thượng thích, chủ ý này thật hay! Công tử người thật lợi hại!" A Ly nỗ lực thổi phồng Hứa Nặc, chỉ sợ công tử không kiêu ngạo!
Hứa Nặc:... Ngươi vui là được rồi...
Hứa Nặc chỉ dẫn theo mình A Ly, nhiều người trái lại bất tiện, Thẩm Dập Luân không đem ả nhốt vào lãnh cung mà tại Trữ Tú cung, cũng giảm bớt thời gian bọn Hứa Nặc đi tìm.
Thị vệ gác cửa thấy Hứa Nặc liền cung kính hành lễ, bây giờ bọn họ cũng đều biết người này mới được yêu mến thực sự, không khỏi cẩn thận một chút.
"Nương nương người tới nơi này là thăm Nhu phi ạ?" Một thị vệ đầu lĩnh cung kính hỏi.
"Đúng rồi, sao vậy, ta không thể vào?" Hứa Nặc vốn là hỏi câu bình thường, nếu như không thể thì thôi, kết quả nghe vào tai bọn thị vệ chính là nương nương muốn vào lại bị bọn ta ngăn cản, nương nương không vui rồi, nương nương không vui chính là hoàng thượng không vui, hoàng thượng không vui, chúng ta... Ha ha...
"Không không không, đây là đâu chứ, nương nương muốn vào thì có thể, bất quá thần sợ vị nương nương bên trong kia đả thương người." Thị vệ đầu lĩnh tranh thủ biện bạch, không để lại nửa điểm bất mãn cho Hứa Nặc.
"Ừm." Hứa Nặc không nghĩ tới chuyện này, nhưng mà cũng không sợ. "Vậy các ngươi đem nàng trói chặt lại là được, ta chỉ hỏi mấy câu thôi."
"Vâng, thần sẽ sai người đi làm." Nói xong quay lại kêu hai người thị vệ đem người trói lại, sau đó, mời Hứa Nặc vào, mang cho y một cái ghế, lại lau thật kỹ mới dừng.
Hứa Nặc cũng không nghĩ nhiều, cho là bọn họ bình thường đều như vậy, thế là trong lòng cảm khái tố chất này thật tốt!
"Được rồi, chỗ này không sao, các ngươi ra ngoài canh gác đi, A Ly, ngươi cũng ra ngoài."
"Hả?" A Ly bối rối. "Công tử, ta cũng muốn ở lại cơ ~" A Ly vẫn muốn nhìn Hứa Nặc khí phách uy vũ đại sát tứ phương, khụ, chuyện này à...
"Nghe lời, những chuyện này ta không muốn người khác nghe được, ngươi ra bên ngoài giúp ta canh chừng, trách nhiệm rất lớn, biết không!" Hứa Nặc trịnh trọng vỗ vỗ vai nàng.
A Ly chợt cảm thấy thân gánh trọng trách lớn, nghiêm túc gật đầu.
"Công tử yên tâm, cứ giao cho ta!" Nói xong liền chạy ngay đi giúp Hứa Nặc canh chừng.
Hứa Nặc lúc này mới ngồi vào trên chiếc ghế nhỏ đánh giá Tô Ninh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...