( Nhụ: Trẻ em, trẻ con.
Mộ:ái mộ, yêu thích.
Mình không biết nên để như nào nên cứ để nguyên vậy nhá:3)
Thương Tiêu phong là một toà phong trên đỉnh núi Côn Luân vậy nên quanh năm trên đó cũng bị băng tuyết bao trùm, không có một ngọn cỏ nào sống sót cả.
Kiếm Tông lịch đại tông chủ và thân truyền đệ tử sống trênThương Tiêu phong.
Tới đời Thương Tiêu, thân truyền đệ tử chỉ có một người là Thẩm Linh Uyên, vì thế ở một nơi to lớn như vậy cũng chỉ có duy nhất hai người ở.
Phòng trống rất nhiều, nhưng Thẩm Linh Uyên không yên tâm để Diệp Đàn ở một mình, liền để cho Diệp Đàn ở chung một viện với mình.
Khi trở về thì hoàng hôn cũng đã buông xuống, Thẩm Linh Uyên nắm tay Diệp Đàn đứng trước cửa viện.
Trong viện một tia nhân khí cũng không có, bên trong im ắng như một cánh đồng bát ngát.
Thẩm Linh Uyên búng tay một cái, hai ngọn đèn treo trước cửa bỗng bùng sáng.
Không biết rằng y đã dùng phù pháp gì mà ánh đèn giữa cơn gió cuồn cuộn trên núi không hề lay động, vững vàng chiếu sáng chữ trên tấm bảng trên cửa: Tùng Tuyết Cư.
Nét chữ thanh tuyển, quả là do chính tay Thẩm Linh Uyên đề lên.
Trong viện khá là giản đơn, chỉ có vẻn vẹn mấy cây Tùng và cây Bách, tuyết đọng trên cành; bên trong có một thạch đình, có một bàn đá và mấy ghế đá.
Trừ những thứ đó ra thì còn có một gian phòng ngủ, một gian tĩnh thất, còn lại thì không còn gì nhiều nữa.
Thẩm Linh Uyên nói: "Nơi này là nơi ở của ta, tên là Tùng Tuyết Cư." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Mỗi cái sân chỉ có một gian phòng ngủ.
Ngươi nếu không muốn ở cùng ta, ta có thể dọn dẹp chút sân bên cạnh, ngươi vàođó ở nơi."
Diệp Đàn nhẹ giọng nói: "Không cần, ta muốn ở chung với sư huynh cơ."
Thẩm Linh Uyên cười nói: "Được."
Trong khoảng thời gian y vẫn luôn ở Thanh Tiêu phong chiếu cố Diệp Đàn, Thẩm Linh Uyên cũng đã lâu rồikhông về Tùng Tuyết Cư.
Y làm một phép dọn sạch tầng bụi mỏng trong tĩnh thất, nói với Diệp Đàn: "Chỗ này là tĩnh thất, ta thường ở chỗ này đả tọa.
Ngươi ngồi ở đây, ta đi dọn dẹp phòng ngủ."
Diệp Đàn không ngồi xuống, mà là nhắm mắt theo sát Thẩm Linh Uyên.
Thẩm Linh Uyên bất đắc dĩ chỉ có thể dẫn hắn theo.
Cũng không có gì phải thu thập nhiều, trong phòng ngủ bài trí cũng đơn giản, một giường một bàn một tủ.
Thẩm Linh Uyên dọn hết tro bụi, lại mở toang cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi vào.
Y vội quay đầu đi xem Diệp Đàn, Diệp Đàn bị cơn gió lạnh tạt vào liền rùng mình một cái.
Y thấy thế liền đóng cửa sổ, mang chăn nêmh mới dải ra giường, hỏi cái đuôi nhỏ phía sau: "Có lẽ hôm nay ngươi cũng đã mệt rồi đi? Ngươi nên đi ngủ sớm một chút."
Nói xong liền bế Diệp Đàn lên giường, cởi bỏ giày vớ, đắp chăn đàng hoàng.
Diệp Đàn nắm chặt không buông tay áo của y, tựa hồ như sợ y đi mất.
Thẩm Linh Uyên cười cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn: "Ngươi yên tâm, ta không đi.
Ta đi bảo thiện phòng mang đến chút đồ ăn."
Nơi này không có phòng bếp, Thẩm Linh Uyên đã kết đan tích cốc, không cần ăn cơm.
Nhưng Diệp Đàn hiện tại không có tu vi nên cần phải ăn uống, chỉ có thể bảo thiện phòng ở Thái Cực phong đưa tới.
Diệp Đàn lúc này mới buông tay ra.
Thẩm Linh Uyên ngồi xuống vẽ một phù đưa tin, hai ngón tay kẹp lấy nhẹ nhàng phất một cái, phù đưa tin liền bốc lửa trong chốc lát liền thiêu sạch sẽ, một hạt bụi cũng không còn.
Thẩm Linh Uyên trở lại mép giường, thấy Diệp Đàn mở ta hai mắt nhìn vào hư không, hỏi: "Không ngủ được sao?"
Diệp Đàn rũ mắt, gật gật đầu.
Thẩm Linh Uyên giơ tay phủ nhẹ lên hai mắt Diệp Đàn, cưỡng bách hắn nhắm mắt.
Không biết có phải vì mắt mù hay không, khi Diệp Đàn mở mắt thì không có chớp qua lần nào, hiện tại hai mắt đã có chút phiếm hồng.
Cảm nhận được lông mi Diệp Đàn ở trong lòng bàn tay có chút bất an mà run rẩy, Thẩm Linh Uyên châm chước mở miệng: "Đan điền của ngươi đã khỏi hẳn, có thể tu luyện bình thường được rồi.
Thái Cực Điện là nơi các đệ tử chưa kết đan đến để tu hành, chủ yếu truyền thụ bùa chú, đan dược, kiếm pháp, cách vận hành linh mạch cùng một ít thuật pháp sơ cấp.
Ngày mai ngươi cùng các sư huynh đệ khác cùng đi Thái Cực Điện học, được không?"
Nửa khuôn mặt nhỏ lộ ra với bàn tay y nháy mắt căng chặt, lông mi cũng ngừng rung.
Thẩm Linh Uyên kiên nhẫn chờ đợi, qua một lát cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, như là bị cái gì đó quét qua.
Diệp Đàn giống như gật đầu đồng ý lại cũng giống như chỉ chớp mắt mà thôi.
Thẩm Linh Uyên mỉm cười, dùng một cái tay khác xoa đầu Diệp Đàn.
Vừa đúng lúc này, trong viện truyền đến một tiếng hạc kêu.
Thẩm Linh Uyên đứng dậy đi ra khỏi phòng, khi đi vào trong tay đã có một hộp đồ ăn, đặt lên mặt bàn.
Diệp Đàn đứng dậy.
Y nắm tay Diệp Đàn dắt hắn tới bên bàn, nói: "Tới, ăn một chút gì đã."
Mở ra hộp đồ ăn, y cố ý phân phó thiện phòng làm cháo trắng và rau xào.
Bát cháo trắng thơm nồng, rau xanh thanh đạm vừa miệng.
Đoạn thời gian Diệp Đàn ở Thanh Tiêu phong điều dưỡng, chủ yếu là hôn mê, còn thời gian thanh tỉnh chỉ có ít.
Ngoại trừ mỗi ngày uống một viên đan dược ra, Thẩm Linh Uyên cho Diệp Đàn ăn mỗi Tích Cốc Đan tránh cho hắn bị đói.
Tích Cốc Đan chỉ là một viên đan dược bình thường, là vật tuỳ thân của các đệ tử chưa kết đan khi đi ra ngoài, tuy đỡ đói, nhưng không có chút dinh dưỡng nào.
Đây là thời điểm Diệp Đàn đang lớn lên, ăn nhiều cơm mới tốt cho sự phát triển của thân thể về sau này.
Diệp Đàn sờ được chén cháo, đôi tay nâng lên, lấy cái muỗng múc chút một ăn.
Thẩm Linh Uyên thường dùng đũa gắp thức ăn bón cho Diệp Đàn.
Ăn cơm xong, Thẩm Linh Uyên như lúc trước khen thưởng cho Diệp Đàn một viên kẹo hoa quế.
Diệp Đàn nhẹ ngửi hương vị ngọt ngào tản ra từ viên kẹo trong lòng bàn tay, hơi hơi ngây người.
Đã được một thángrồi, mỗi lần uống thuốc xong sư huynh đều sẽ cho hắn kẹo ăn.
Hắn vốn tưởng rằng hắn sẽ rất đau khổ sau khi mất đi cha mẹ và hai con mắt trở nên mù loà, nhưng mỗi ngày đắm chìm trong sự chăm sóc của sư huynh cứ thế mà trôi qua.
Được che chở trong hương vị ngọt ngào thì nào còn đâu chịu đựng được sự đắng cay nữa chứ?
Diệp Đàn nắm chặt bàn tay.
Thẩm Linh Uyên thu dọn chén đĩa để vào trong hộp đồ ăn.
Bạch hạc còn đang ở trong viện chờ, Thẩm Linh Uyên đem hộp đồ ăn cố định lên thân hạc, vỗ xuống cổ nó, nó liền ngẩng đầu kêu một tiếng, vỗ cánh bay đi.
Vào trong phòng, Diệp Đàn còn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn.
Thẩm Linh Uyên hỏi: "Buồn ngủ chưa? Cómuốn tắm gội không?"
Diệp Đàn gục đầu xuống, không trả lời.
Thẩm Linh Uyên suy nghĩ chút, ngoại trừ tay với mặt mỗi ngày được lau bởi khăn ướt ra thì những chỗ khác đều là dùng thuật thanh tẩy để làm sạch, thời gian dài cũng sẽ thấy khó chịu, dùng nước để tẩy rửa vẫn là thoải mái hơn.
Cũng không đợi Diệp Đàn trả lời, y chuẩn bị luôn thau tắm và nước ấm.
Diệp Đàn đứng ở bên cạnh thùng, tay chân cũng không biết nên đặt nơi nào, gương mặt ửng đỏ, có vẻ có chút bối rối.
Thẩm Linh Uyên lại nghĩ lầm Diệp Đàn là không nhìn thấy không có dụng cụ để tắm nên y hạ thấp đầu gối gần như là ngồi xổm xuống giúp Diệp Đàn cởi đai lưng.
Diệp Đàn lắp bắp kinh hãi, lui về phía sau nửa bước né tránh tay Thẩm Linh Uyên.
Thẩm Linh Uyên lại giống như tìm được trò chơi mới.
Hắn không cho Thẩm Linh Uyên chạm vào thì Thẩm Linh Uyên càng muốn chạm vào, một tay đem Diệp Đàn ôm vào lòng không cho hắn chạy trốn, một tay kéo đai lưng Diệp Đàn.
Diệp Đàn:!!!
Diệp Đàn giãy giụa muốn chạy trốn, lại bị Thẩm Linh Uyên ôm lấy không thoát nổi.
Thẩm Linh Uyên nhanhchóng lột sạch Diệp Đàn, ném vào trong nước, sau đó một tay dùng linh lực điều khiển dòng nước chảy xuống đầu Diệp Đàn, còn tay kia lấy bồ kết chậm rãi xoa nắn lên đầu Diệp Đàn.close
Diệp Đàn một đầu sũng nước:......
Đến đoạn kì cọ thân thể, Diệp Đàn nhất quyết không chịu cho Thẩm Linh Uyên hỗ trợ.
Sau khi tắm gội xong, Thẩm Linh Uyên mang khăn vải tới để Diệp Đàn chà lau còn y thì đi dọn thùng nước.
Đến khi y quay lại, Diệp Đàn đã mặc trung y ngồi ở mép giường, sợi tóc hơi ướt, rối tung trên vai, rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe thấy thanh âm Thẩm Linh Uyên đẩy cửa tiến vào, Diệp Đàn ngẩng đầu nhìn về phía y, một đôi bạch đồng bởi vì mất đi tiêu điểm mà trở nên vô thần, nhưng có lẽ do cả người đang ướt sũng dầm dề mà đôi mắt ấy lại trông có vẻ vô tội và mờ mịt.
Thẩm Linh Uyên trong lòng mềm nhũn.
Hắn ngồi bên cạnh Diệp Đàn, ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt lại mái tóc dài đen tuyền và mềm mại của hắn, dùng linh lực chậm rãi hong khô.
Diệp Đàn nheo lại đôi mắt.
Trên cửa sổ hiện lên hai bóng hình giựa sát vào nhau, một Tùng Tuyết Cư thanh lãnh bỗng có chút không khí ấm áp.
Một lúc sau tóc đã khô hoàn toàn, Thẩm Linh Uyên thu hồi tay, nói: "Được rồi, ngủ đi."
Diệp Đàn ngoan ngoãn nằm lên trên giường, mơ màng sắp ngủ.
Thẩm Linh Uyên một tay gối đầu, nằm nghiêng một bên, sau khi thấy hơi thở của Diệp Đàn đã trở nên đều đều thì lặng lẽ đứng dậy.
Y không biết rằng ở phía sau y, Diệp Đàn - người mà y tưởng là đã ngủ, đột nhiên mở mắt.
Ngón tay giật giật nhưng không vươn ra.
Hậu viện xuất hiện tiếng nước.
Vội vàng tắm gội xong, Thẩm Linh Uyên mang theo một thân hàn ý quay lại giường.
Diệp Đàn cương cứng ngồi dậy: "Sư huynh?"
Thẩm Linh Uyên ngồi bên mép giường, y ấn nhje trán Diệp Đàn đẩy hắn nằm trở lại: "Ta đánh thức ngươi sao?"
Diệp Đàn lắc đầu, nghiêng đầu về phía Thẩm Linh Uyên, muốn dựa vào người y nhưng lại không dám, chỉ nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Sư huynh."
Hai tiếng này kêu không đầu không đuôi, Thẩm Linh Uyên bỗng nhận ra vừa nãy khi y đi ra ngoài chắc Diệp Đàn đã tỉnh rồi, có lẽ là có chút bất an, vì thế hỏi: "Sợ hãi sao?"
Diệp Đàn ngẩng mặt "nhìn" y, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác tràn đầy sự ỷ lại.
Thẩm Linh Uyên ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, ôn nhu nói: "Không phải sợ, ta ở bên ngươi, đêmdài có gì phải sợ nữa?"
Hơi thở mát mẻ quanh quẩn ở chóp mũi tựa như lần đầu mới gặp, đôi tay ở trên lưng vừa ấm áp lại mềm mại.
Thân thể của Diệp Đàn đang căng chặt dần thả lỏng lại, giống như con mèo con cuộn ở trong lòng Thẩm Linh Uyên, chậm rãi an tâm nhắm mắt.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Linh Uyên giúp Diệp Đàn mặc quần áo.
Hôm qua bạch hạc cũng mang đến bọc quần áo của nội môn đệ tử cho Diệp Đàn, đây là do tông chủ phân phó Chấp Sự Đường làm cho hắn.
Diệp Đàn một thân bào phục màu trắng, áo khoác màu xanh lá bạc sam.
Da thịt như tuyết, dung mạo trên khuôn mặt non nớt như hoạ, bạch nhãn vô thần nhìn về phía Thẩm Linh Uyên, cũng không chớp lấy một cái.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Linh Uyên mang tới một cái mảnh lụa trắng, khom lưng phủ lên hai mắt Diệp Đàn.
Diệp Đàn màu mắt không giống bình thường, làm vậy để tránh các sư huynh đệ khác coi là dị loại mà cô lập.
Diệp Đàn phối hợp ngửa đầu, ngoan ngoãn để Thẩm Linh Uyên đeo lên.
Thẩm Linh Uyên thắt xong nút, vừa lòng dắt tay Diệp Đàn, nói: "Đi thôi."
Diệp Đàn gật đầu.
Ngay sau đó cảm giác được thân mình đột nhiên nhẹ bẫng, bị Thẩm Linh Uyên bế lên đặt hắn ngồi lên thứ gì đó mềm mại, sờ giống lông chim.
Dưới thân truyền đến một tiếng hạc kêu.
Thẩm Linh Uyên: "Đây là tiên hạc Kiếm Tông, chỉ có thể cưỡi ở Tùng Tuyết Cư và Thái Cực Điện."
Diệp Đàn: "Vâng."
Tiên hạc chở Diệp Đàn và Thẩm Linh Uyên, đập cánh vững vàng bay về phía Thái Cực Điện.
Kiếm Tông có nhiều tuyết, mới vừa bay lên thôi mà đã cảm nhận được gió lạnh đập vào mặt, hắn đột nhiên cảm thấy ấm áp hoá ra là do Thẩm Linh Uyên tạo một lá chắn che đi cái lạnh.
Thẩm Linh Uyên: "Thái Cực Điện ở trên đỉnh Thái Cực của Kiếm Tông, bốn phía xung quanh có năm đỉnh lầnlượt là Thương Tiêu, Đan Tiêu, Thanh Tiêu, Bích Tiêu cùng Tử Tiêu, trên năm đỉnh này có tông chủ và bốn đại trưởng lão ở.
Sư phụ ngươi chính là Thanh Tiêu trưởng lão."
Diệp Đàn khẽ gật đầu.
Thẩm Linh Uyên tiếp tục nói: "Ở Kiếm Tông, đệ tử đều tập kiếm, lấy kiếm nhập đạo.
Thái Cực Điện là nơingày thường các đệ tử đến nghe học, tu hành.
Bắt đầu dạy học vào giờ Thìn, giờ Thân kết thúc, không thể đến trễ cũng không thể về sớm, không thể vô cớ trốn học.
Thời gian khác thì tự mình sắp xếp.
Chỉ có đệ tử Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ bắt buộc phải đến nghe học ở Thái Cực Điện, sau khi tiến vào Kim Đan kỳ thìcó thể tự tu luyện."
Diệp Đàn: "Vâng."
Thẩm Linh Uyên: "Nghe Thanh Tiêu trưởng lão nói, trước kia ngươi đã tu luyện được Luyện Khí kỳ viên mãn?"
Diệp Đàn nhẹ giọng vâng.
"Đã có cơ sở trước đó thì tu vi của ngươi sẽ sớm muộn khôi phục, không cần lo lắng."
Diệp Đàn gật đầu.
Thẩm Linh Uyên bật cười, nói gì cũng nghe, thật ngoan ngoãn mà.
Nhưng trong lòng vẫn âm thầm lo lắng: Trạng thái bây giờ của Diệp Đàn, tới Thái Cực Điện không biết có thể thích ứng hay không đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...