Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi


Một viên đá làm dấy lên cơn sóng lớn.
Bầu không khí trong ngôi nhà nhỏ lập tức trở nên khó nói.
Địch Tinh Thần thật muốn giơ ngón tay cái cho tổ tiết mục.
Bọn họ quá cao tay rồi.
Mình vừa kích thích nhóm nam chủ xong, làm bọn họ ý thức được cảm giác nguy hiểm, bên này tổ tiết mục liền bắt đầu trận chiến hẹn hè.
Thật kích thích.
Địch Tinh Thần bước tới bên người Ôn Nặc xem thông tin bên trên.
Ôn Nặc vốn đang đọc dòng chữ bên trên, bỗng nhiên cảm giác Địch Tinh Thần đến gần mình.

Cậu cách gần như vậy, dáng người lại cao, y cảm giác mình bị bóng tối của Địch Tinh Thần bao phủ.
Ôn Nặc cắn môi dưới, hai má ửng hồng.
Địch Tinh Thần vừa xem vừa đọc: "Các vị khách mời vui lùng hoàn thành một hạng mục PK sau bữa cơm chiều, các vị khách mời có thể tùy ý lựa chọn một hạng mục thi đấu như nằm sấp chống tay và gập người, kết quả xếp hạng cuối cùng dựa vào số lần chống đẩy và gập người, người nhận được cơ hội hẹn hò có thể trao card cho một vị khách mời tùy ý.

Chú ý: Có thể gửi lời mời cho người mình động tâm, cũng có thể mời người mà mình muốn làm bạn bè.

Toàn bộ quá trình mời đều bảo mật."
Chống đẩy và gập người?
Thật biết chơi!
Cậu thật sự muốn bật ngón tay cái cho tổ tiết mục.
Chống đẩy nhìn được cơ ngực, gập người nhìn được cơ bụng.
Được sắp xếp rõ ràng.
Vừa có thể biểu hiện được sức mạnh bạn trai của nhóm nam chủ, lại có thể khiến khán giả mở mang tầm mắt, đồng thời có một chút nhiệt huyết tao khí.
*Tao khí 骚气: Nói về khí chất của bạn nam chính ngựa đực...
Cao tay, thật sự quá cao tay.
Lời chú ý cuối cùng cũng rất cao, vạn nhất có người đơn phương tương tư, gửi lời mời cũng sẽ không thấy lúng túng, tình bạn tình yêu cũng có thể mà.
Hồ Anh cầm card lên nhìn, nói: "Vậy không liên quan đến nhóm bọn tôi phải không."

Vừa nhìn chính là chuẩn bị cho khách mời Lam phương, nói một cách chính xác hơn, đây là chuẩn bị cho ba người Bùi Úc, Nghiêm Chấp và Hoắc Thành.
Lâm Thanh Ninh đẩy mắt kính: "Tôi quả thật không chơi được, tôi chống đẩy chưa được mười cái."
Ôn Nặc nói: "Em cũng không được."
Nói xong vuốt cái cổ, vừa rồi lúc Địch Tinh Thần nói chuyện vẫn còn lưu lại trên cổ vẫn chưa tán.
Nhưng không được thì không được, nhìn thấy nhiệm vụ này bọn họ đều rất hưng phấn.
Xem kịch hay còn ai ngại chuyện chưa lớn sao, mấy người Hoắc Thành và Bùi Úc PK, không riêng gì khán giả thích xem, bọn họ cũng thích xem.
Nhóm nam chủ vì yêu đương với bạn mà tranh đấu, đặt trong thế giới động vật sẽ là một bài viết rất đặc sắc.
Tâm tình của Hoắc Thành trong nháy mắt tốt lên.
"Chống đẩy hay gập người?" Anh hỏi.
Hồ Anh cười nói: "Hoắc ca am hiểu cái nào hơn?"
Hoắc Thành còn cố ý khiêm nhường một chút: "Tạm được."
Bộ dáng kia chẳng giống tạm được chỗ nào, vừa nhìn liền biết nhất định phải lấy bằng được.
Hồ Anh chạy đến hỏi Nghiêm Chấp.
So sánh với Hoắc Thành đang vô cùng phấn khởi, phản ứng của Nghiêm Chấp lại tương đối bình thản.
"Cậu OK không?" Hồ Anh quan tâm hỏi anh.
Nghiêm Chấp nhàn nhạt gật đầu, nhìn ra được đã định liệu trước.
Trò hay lần này quả thực sắp mở màn rồi.
Tu La tràng Tu La tràng!
*Tu La tràng 修罗场: Là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.
Nam nhân có thể làm được nam chủ, từng người đều là người giả tạo, không chỉ riêng ở phương diện kia vượt qua kích cỡ hạng Anh, tố chất thân thể cũng đặc biệt mạnh mẽ...!Bằng không, bọn họ làm sao có thể làm bảy lần một đêm.
Làm nam chủ, lực cánh tay rất trọng yếu, lực hông còn quan trọng hơn!
Bầu không khí trong ngôi nhà nhỏ lập tức trở nên náo nhiệt, sau khi Đoan Nghệ Hoa về đến nhà, bọn họ liền nói tin này cho y nghe.
Đoan Nghệ Hoa cười cười, thần sắc hơi uể oải: "Vậy tôi phải rút lui trước."
"Không thoải mái?" Hồ Anh hỏi.
Đoan Nghệ Hoa nói: "Có lẽ buổi trưa ăn phải đồ hỏng, cả buổi chiều bụng anh luôn cảm thấy không thoải mái."
"Uống thuốc chưa?"
Đoan Nghệ Hoa lắc đầu.

"Em có thuốc, em đi lấy cho anh.

Anh đi theo em, em dự trữ sẵn thuốc."
Đoan Nghệ Hoa đi theo Hồ Anh đến phòng của y.

Hồ Anh mở vali màu đỏ ra, móc ra một cái túi thuốc thật lớn, y lật tung đống thuốc lên, hoắc hương chính khí, thuốc kháng sinh quinolone có đủ cả, còn có keo dán mắt rốn nữa.
Hồ Anh nhiệt tình như vậy, Đoan Nghệ Hoa rất cảm động.
"Tinh Thần mua hoa hồng, anh thấy chưa?" Hồ Anh đột nhiên hỏi.
Đoan Nghệ Hoa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Anh.

Hồ Anh nhìn y cười: "Bọn em đều đang đoán cậu ấy sẽ tặng cho ai."
Mặt Đoan Nghệ Hoa nóng lên, nói: "Giống với mấy người Nghiêm Chấp, tùy tiện mua thôi."
"Ai tùy tiện mua hoa hồng a." Hồ Anh nói.
Y rất thông minh, nói đến đây thôi cũng không nói hết câu.
Đợi lát nữa y nhất định phải kể công với Địch Tinh Thần!
Đoan Nghệ Hoa cầm vỉ thuốc cùng Hồ Anh xuống lầu, y cầm bình nước khoáng chuẩn bị uống thuốc.
"Đoan ca uống gì vậy?" Địch Tinh Thần nói: "Tốt nhất không nên uống thuốc khi bụng rỗng."
Đoan Nghệ Hoa nhìn Địch Tinh Thần liền dời tầm mắt, nói: "Vậy tôi ăn một chút cơm."
Y vừa quay đầu đã nhìn thấy bó hoa hồng trên bàn ăn.
Màu hồng, không người nào có thể từ chối màu sắc này.
Rất hợp với con người Địch Tinh Thần, thanh xuân làm người khác phải khó cưỡng.
Vừa ăn cơm xong không thích hợp vận động mạnh, cho nên sau khi ăn cơm xong bọn họ đến bờ biển tản bộ.

Nhiệt độ ngày hôm nay đang dần tăng lên, gió biển buổi tối thổi đến đặc biệt thoải mái.
Hồ Anh nói: "Chúng ta đặt cược đi, các anh cảm thấy ai sẽ thắng?"
Địch Tinh Thần giơ tay: "Em bỏ một phiếu cho Hoắc ca."

Ôn Nặc giơ tay: "Em cũng bỏ phiếu cho Hoắc ca."
"Tôi chọn Nghiêm Chấp." Hồ Anh nói.
Y vừa nói xong mọi người liền cười.
Lâm Thanh Ninh liếc mắt nhìn mấy người kia, nói: "Vậy tôi bỏ một phiếu cho Bùi Úc đi."
Mọi người nhìn Đoan Nghệ Hoa, Đoan Nghệ Hoa nghiêm túc suy tư một lúc: "Thật ra tôi cảm thấy ba người bọn họ rất có khả năng thắng.

Nghiêm Chấp nhìn hơi gầy nhưng vóc người cậu ấy rất tốt, bình thường nhất định luyện qua.

Hoắc ca không cần phải nói, vừa nhìn liền biết rất lợi hại, Bùi Úc...!Mỗi ngày cậu ấy đều chạy xa như vậy, hơn nữa kiên trì rèn luyện mỗi ngày, thể lực chắc hẳn rất tốt."
"Không biết bọn họ sẽ chọn gập người hay là chống đẩy, hi vọng bọn họ đều chọn gập người."
Địch Tinh Thần nhịn cười, hỏi: "Tại sao?"
"Lục cánh tay khẳng định không quan trọng bằng lực eo." Hồ Anh cười nói.
"Hai cậu nói chuyện chú ý chừng mực a!" Tổ tiết mục ở phía sau gọi.
Mọi người đều nở nụ cười.
Bọn Bùi Úc nghe thấy thế quay đầu nhìn sang.
Giống như chỉ chờ đến giờ phút này thôi, Hồng Lam đã phân đội rõ ràng.
Chỉ có Địch Tinh Thần thuộc đội Lam là chạy đến đội Hồng.
Thế nhưng đối với ba người bọn hắn mà nói, Địch Tinh Thần chạy đến đội Hồng rất bình thường.
Trận thi đấu ngày hôm nay, là trận đấu giữa ba người bọn hắn.
Đây là thời khắc cực vi diệu, đối với các nam nhân mà nói, bất cứ trận PK nào giữa người đồng giới, không phân lớn nhỏ đều liên quan đến tôn nghiêm và danh dự của bọn họ, chỉ sợ biểu hiện bề ngoài của bọn họ tương đối dửng dưng, lại nhẹ như mây gió, nhưng bên trong lại rất để ý, đặc biệt là khi ở trước mặt đối tượng của mình, đặc biệt khi PK với tình địch, bọn họ càng không cho phép chính mình bị thua.
Nhưng bọn họ lại không thể hiện quá mức coi trọng, tránh khỏi sau khi mình bị đánh bại sẽ rơi vào hoàn cảnh càng lúng túng hơn, không chỉ riêng bản thân rơi vào hoàn cảnh lúng túng, cũng phải tránh khỏi đối thủ rơi vào hoàn cảnh lúng túng.

Vào thời khắc này, bọn họ là kẻ địch, chí lớn gặp nhau, nghĩa khí tương thông.
Quan hệ giữa các tình địch, có lúc thật sự rất phức tạp.
Nửa giờ sau, mọi người dừng lại ở một khoảng đất trống tương đối bằng phẳng, tổ tiết mục hai mươi, ba mươi người, vác camera xếp thành một hàng, đèn lớn chiếu sáng toàn bộ bãi cát tưởng chừng như ban ngày, gió biển cuốn lấy bọt nước đập vào bãi cát, thổi loạn quần áo và tóc tai bọn họ.

Dưới bóng đêm khuôn mặt đẹp của bọn họ phủ lên một tầng sáng mông lung, tùy tiện chụp một bức ảnh cũng khiến người rung động.
Bọn họ là một đám nam nhân ưu tú nhất đẹp mắt nhất trên cõi đời này.
Quách Băng nói: "Trong các cậu ai đến trước?"
Hồ Anh giơ tay: "Tôi đến trước làm mẫu cho mọi người."
"Chờ chút, em muốn phỏng vấn Hồ Anh một chút." Địch Tinh Thần nhảy ra: "Xin hỏi Hồ tiên sinh, ngài chọn chống đẩy hay là chọn gập người?"

Hồ Anh rất phối hợp mà nói: "Tôi chọn chống đẩy."
Quả nhiên nằm trong dự liệu của cậu.
Địch Tinh Thần cảm giác bản thân thật hiểu rõ Hồ Anh.
Cậu cười hỏi: "Tại sao vậy?"
Hồ Anh nói: "Bở vì tôi thường luyện tập chống đẩy ở phòng tập thể hình."
Nói bậy, rõ ràng bởi vì chống đẩy có thể thể hiện cái mông vểnh của y!
Hai người nhìn nhau cười, Hồ Anh đưa tay đẩy Địch Tinh Thần sang một bên.
Hồ Anh cũng là người có cơ bắp, y rất chú ý đến việc quản lý vóc dáng, có huấn luyện viên thể hình chuyên môn.

Thời điểm y nằm nhoài chống đẩy, Địch Tinh Thần không nhịn được quay lưng cười.
Bởi vì Hồ Anh quả nhiên đang tận lực khoe khoang cái mông vểnh của mình.
Kết quả cuối cùng, Hồ Anh chống đẩy bốn mươi sáu cái.
Làm xong, toàn trường kinh ngạc ngây người.
Hồ Anh thở hổn hển bò lên, vỗ tay phủ cát rất đắc ý.
Ôn Nặc xếp sau y cũng cực thảm, chỉ được mười một cái.
Bỏ qua Đoan Nghệ Hoa, Lâm Thanh Ninh gập người mười lăm cái, mệt đến nỗi mắt kính cũng bị lệch.
Hồ Anh thấy Địch Tinh Thần bước ra, lập tức ngăn cản: "Cậu cuối cùng!"
"Em muốn làm trước ba người kia." Địch Tinh Thần nói.
"Không được, cậu cuối cùng, tôi muốn nhìn cậu bị so sánh đến thảm." Hồ Anh nói.
"Em chân trọng nhắc nhở anh, em học múa, thể lực không kém nha." Địch Tinh Thần nói.
"Nếu không bốn người các cậu cùng lên đi." Đạo diễn Quách Băng bỗng nhiên mở miệng nói.
Địch Tinh Thần nghe vậy lập tức nhìn về phía Quách Băng.
Lão nam nhân thật tàn nhẫn.
Hồ Anh sững sờ, lập tức cười lớn vỗ tay: "Chủ ý rất hay!"
Lâm Thanh Ninh và bọn Đoan Nghệ Hoa cười không lên tiếng.
Ba người Bùi Úc, Hoắc Thành và Nghiêm Chấp liền nghiêm túc.
PK giữa các nam nhân vốn đã là chuyện rất hồi hộp, nếu như làm một mình, sự so sánh vẫn sẽ không mãnh liệt như vậy, mọi người cùng làm, đây chính là sự so sánh lực kéo dài a.

Ai ngã xuống trước người đó mất mặt!
Ba từ "Lực kéo dài", đối với nam nhân mà nói lớn hơn cả trời!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui