Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi


Lâm Tích và Diệp Tử Yên uống rất nhiều.

Lâm Tích nằm ra ghế ngủ luôn, Diệp Tử yên vẫn cứ uống tiếp, người duy nhất tỉnh táo chính là Charles.

Anh nhìn hai con sâu rượu cạnh mình thở dài
Đến ngăn cô lại:” Đừng uống nữa, không ai đưa cậu về đâu a”
Diệp Tử Yên liền nói:” Tôi tự về được nha”
Charles lấy điện thoại Lâm Tích gửi tin nhắn cho Trần Khải đến đón cô về.

Còn mình thì lo cho Diệp Tử Yên
10 phút sau Trần Khải liền có mặt.

Đúng là rất nhanh
Trần Khải bước vào: “ Sao lại say thành như vậy”
Charles trả lời: “ Tiệc độc thân của họ.

Mau đưa cô ấy về đi”
Trần Khải bước đến ôm Lâm Tích rời đi:” Cậu đưa Diệp Tử Yên về giúp tôi.

Cảm ơn”
Charles khẽ gật đầu, anh dìu Diệp Tử Yên ra cửa.


Diệp Tử Yên liền nói: “ Charles tôi không say, có thể đi được a”
Charles cũng thả cô ra.

Diệp Tử Yên chao đảo, đi đụng vào lòng ngực người đàn ông, cô đưa tay ra sờ:” sao lại cứng như vậy chứ?”
Sở Viêm bắt đôi tay cô đang sờ loạn lên người mình:” Sao cậu lại ở đây?”
Diệp Tử Yên ngước lên nhìn, véo véo mặt anh:” Charles có phải tôi đang nằm mơ không, Sở Viêm sao lại ở đây a.

Da mặt cũng thật tốt, rất mềm nha”
Charles thấy cô nhéo mặt người ta liền tới lôi cô ra:” Hira cậu đừng làm loạn nữa”.

Mất mặt chết đi được, lần sau anh nhất định sẽ không đi uống rượu với con ma men này
Sở Viêm nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, kéo Diệp Tử Yên về phía mình:” Tôi đưa cô ấy về, cậu cũng uống rượu rồi không nên lái xe”
Hôm nay anh trùng hợp họp bàn đối tác ở đây, lúc về bị cô đụng trúng, còn sờ soạn anh như vậy
Charles nhìn anh thầm nghĩ: Đây là Sở Viêm sao, đúng là rất đẹp trai, dáng dấp cũng rất tốt nha.

Nhưng mà mình vẫn thích mấy anh trai ấm áp một chút, tên này quá lạnh lùng rồi.
Nhìn lại Diệp Tử Yên đang say quên cả đất trời kia, nếu anh để cô lại cho Sở Viêm ngày mai nhất định sẽ chém chết anh mất.

Hira da mặt cũng rất mỏng a.

Hazzzzz vì tình bạn này anh đành đối mặt với anh đẹp trai vậy
“ Tôi đã kiu tài xế rồi, chúng tôi ở chung khu nhà vẫn là tiện đường hơn.


Làm phiền anh buông tay rồi”
Sở Viêm ním môi, anh buông tay để Charles đỡ Diệp Tử Yên đi.

Người đàn ông đó là người ở sân bay, là bạn trai của cô sao?
Sở Viêm không nhìn hai người họ nữa.

Có lẽ hôm trước chỉ là ảo tưởng của anh.

Cứ nghĩ cô cũng có chút cảm giác thậm chí có chút thích mình hôm nay liền tỉnh mộng
Hôm qua một chút anh liền quên mất cô đã có bạn trai.

Diệp Tử Yên cậu đúng là biết trêu đùa tình cảm của tôi
Charles không ngờ mình lại khiến cho Sở Viêm hiểu lầm, nếu anh biết được nhất định sẽ đẩy Diệp Tử Yên ra.

Đùa gì chứ, anh đâu có thích kiểu con gái điên điên như cô chứ, mắt anh còn tốt lắm a
Đỡ Diệp Tử Yên ra đến xe Charles nói một mình:” Hira, vì cậu hôm nay mình đắc tội với một anh đẹp trai đấy, hôm sau nhất định tôi sẽ đòi tiền cậu.

Thật mệt chết tôi mà.

Lúc tỉnh dậy hy vọng cậu có thể nhớ mình làm gì anh ta a, còn khen người ta da đẹp, đúng là hết thuốc chữa”
Charles đá nhẹ chân Diệp Tử Yên, hỏi cô:” Người lúc nãy là chủ nhân của cây bút bi đó sao? Hira cậu thích anh ta sao?” Charles định lợi dụng lúc cô say hỏi ra chân tướng dù sao cô cũng giữ cây bút đó lâu như vậy.

Không thích thì là cái gì chứ
Nhìn Diệp Tử Yên dù say nhưng không nói, một mực nằm đó, anh thở dài: “ Được được không hỏi cậu, không hỏi”
Nhưng chắc chắn anh ta thích cậu.

Ánh mắt đó tôi vẫn nhìn ra được.

Hira cậu đúng là ngốc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận