Tại Sao Game Tôi Chơi Lại Biến Thành Bản Cao H





Ngày hôm sau, tinh thần của Diệp Tỉnh và Tần Vũ tới hơn nửa đêm mới ngủ rất không tồi, ngược lại, Tô Hàn ngủ từ sớm nhưng tới nửa đêm bị đánh thức, sau đó vẫn bị dục vọng dằn vặt ngủ không được mang theo cặp mắt gấu mèo, kết hợp với sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhìn qua rất giống một con đại quốc bảo. 



"Bộ cậu nhân lúc nửa đêm sau khi bọn tôi ngủ đã đi ra ngoài ăn đánh hả?" Tần Vũ nhìn mặt của Tô Hàn cười nhạo.

"Cậu câm miệng đi, chúng ta nhanh lên đường thôi." Tô Hàn nhìn cái tên đầu sỏ hại mình ngủ không được này, cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể thúc giục hai người lên đường.

Dọc theo đường đi coi như thuận lợi, Tô Hàn giết giết dã thú, cũng lên tới cấp 21, bộ dáng của hai người kia cũng cỡ cấp 19, đến trộm đồ trong bảo khố của Độc Long bang cũng đủ rồi.

Không sai, Tô Hàn không có tiền đồ bỏ qua phương pháp đại sát tứ phương sẵn trừ hại cho dân (đương nhiên càng có khả năng là bị bắt lại rồi chịch chịch chịch), mà lại chọn lộ tuyến công lược an toàn hơn một chút, len lén lẻn vào bảo khố trộm ngọc bội, chắc là làm vậy sẽ không có nguy hiểm gì đâu hén, Tô Hàn hay bị gài hàng nhưng vĩnh viễn không biết sợ đơn thuần nghĩ.


Đêm đen kéo tới, ba người Tô Hàn lợi dụng bóng đêm lén lút lẻn vào Độc Long bang. Quá trình này thuận lợi đến bất ngờ, hình như là Độc Long bang đang ăn mừng gì đó, trên cơ bản là bang chúng đều gom về đại đường phía Bắc, mà bảo khố thì lại nằm ở phía nam, cho nên thậm chí đến cả một tiểu lâu la ba người còn chưa từng đụng phải.

"Cái khóa này..." Tô Hàn nhìn cái khóa lớn rắn chắc trên cửa bảo khố, "Đập cái này có mở ra được không?"

"Đừng nghĩ vậy!" Tiểu thiếu gia có kiến thức rộng rãi lên tiếng, "Cái này được chế tạo từ một loại kỳ thạch, nhà của tôi cũng có, ngoại trừ dùng chìa khóa ra chỉ có thể dùng mấy thần binh đứng đầu trong đám binh khí thông thường mới mở ra được, cậu cảm thấy cây kiếm cùn đó có được không?"

"Vậy chỉ có thể cướp chìa khóa thôi hả?" Cách bảo khố không xa có một phòng trông coi nhỏ, chắc là chìa khóa nằm ở nơi đó, nhưng lúc mới tới bọn họ từng quan sát thử, bên trong có ba đại hán thoạt nhìn võ công cũng không tệ, mỗi người đều là cấp 20, Tô Hàn cũng không sợ đấu võ, chỉ sợ sẽ kinh động tới những người khác.

"Tên nhát gan, coi tôi này!" Tần Vũ đầy mặt tự tin dẫn hai người đi về phía phòng nhỏ.

"Hôm nay xui quá đi, thủ lĩnh dẫn người đến cướp một tiểu quan quán, bắt không ít người về đó nha! Vậy mà lại đến phiên chúng ta canh gác!" Đại hán râu quai nón oán giận với vẻ mặt đầy bất mãn.

"Đúng đó! Mới nghĩ tới thôi mà dương v*t của ông đã cứng rắn! Mẹ nó, đợi đến khi thay ca mông của mấy tiểu tao hóa đều đã bị thao hỏng rồi! Còn làm cái rắm gì nữa chứ!" Đại hán đầu hối bên cạnh dùng sức đập bàn một cái, cũng rất bất mãn.

"Hai vị đại ca xin bớt giận!" Thanh niên thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi cầm bình rượu rót đầy mấy cái chén trên bàn, "Cùng lắm thì hôm khác đệ dẫn người xuống phía dưới cướp vài người về, sồ nhi chưa khai bao thao lên càng sướng hơn chứ hả?"

"Kỹ nữ cũng có chỗ tốt của kỹ nữ, đám công tử vô dụng kia không chừng mới thao mấy cái đã chịu không nổi rồi, ngược lại còn khiến người ta mất khẩu vị!" Đầu hói nói.

"Đúng đúng!" Râu quai nón cũng phụ họa.

Cuối cùng ba người nghe lén ngoài cửa một hồi cũng biết tại sao hôm nay lại thuận lợi tới vậy.

"Hiện tại nên làm sao đây?" Tô Hàn nhìn Tần Vũ nhỏ giọng hỏi.

"Coi tôi này!" Tần Vũ tự tin nở nụ cười, sau đó, sau đó bắt đầu cởi quần áo!


Diệp Tỉnh bị dọa sợ hết hồn, ngốc lăng còn chưa biết Tần Vũ định làm gì. Ngược lại Tô Hàn đã đoán được đại khái suy nghĩ của tiểu thiếu gia, không khỏi cảm khái, không ngờ đồng đội heo ngoại trừ tài trợ, cũng có lúc sẽ phát sáng phát nhiệt nữa đó nha!

Tần Vũ cởi sạch hết quần áo, trực tiếp đẩy cửa ra bước vào.

Ba đại hán đang "Thảo luận kinh nghiệm" ở bên trong nhìn thiếu niên xinh đẹp trần truồng đi tới trực tiếp ngây ngẩn cả người.

"Là bang chủ kêu tôi tới." Tần Vũ rất tự nhiên đi tới, không thèm để ý đến ánh mắt tham lam mà ba người đang nhìn về phía cậu, "Bang chủ nói ba vị rất khổ cực, cho nên phái tôi đến chiêu đãi ba vị đại gia."

"Tần ca ca thật lợi hại á!" Diệp Tỉnh nhìn Tần Vũ, vẻ mặt sùng bái.

Tô Hàn thì lại có chút không biết nói gì, loại cảm giác tiểu lão bà thích đại lão bà này thật sự là... cực kỳ vừa chua vừa sướng.

Đương nhiên là ba người trong phòng đã hài lòng gần chết, loại cảm giác thiếu cái gì có cái đó liền như này thật sự tốt lắm đó, huống chi thiếu niên trước mắt thoạt nhìn có vẻ như là hàng cao cấp, chính là cái loại vừa tao vừa xinh đẹp, ai mà không thích cho được?

"Ba vị đại gia đang uống rượu hả?" Tần Vũ trực tiếp ngồi lên bàn, cầm lấy một bình rượu lớn, đưa tới bên mép, nhưng cậu chỉ uống một chút, còn lại thì đều đổ xuống người của mình. Nhất thời núm vú hồng nhạt, dương v*t trắng noãn đều trở nên ướt đẫm sáng bóng, ba đại hán cũng nhịn không được nữa, trực tiếp nhào lên.

"Ưm a... Chậm một chút... dương v*t bị ăn mất rồi... A...ha..." Tần Vũ ngồi ở trên bàn, thoải mái đến mức ấn dương v*t vào cái đầu đang vùi giữa hai chân mình càng sâu một chút, "Hmm a... Ưm... Núm vú cũng bị ăn... Đúng, cắn nhẹ một chút... Núm vú cũng bị kéo rớt a..."


"Mẹ nó, hôm nay thực sự gặp may rồi, có thể chơi mặt hàng cao cấp như vậy!" Đầu hói cắn núm vú của Tần Vũ rất là hưng phấn, "Bang chủ thật đủ hào hiệp mà!"

"Đúng đó! dương v*t của tao hóa này non như vậy, mà d*m thủy trong tao huyệt lại chảy đến rất vui sướng nha! Ông liền thích cái loại này!" Râu quai nón một bên đùa bỡn dương v*t của Tần Vũ, một bên liếm lung tung lên bắp đùi của cậu, liếm sạch sẽ đống rượu đã bị đổ xuống, "Ừm, lại thêm chút rượu nữa, mẹ nó, rượu trên người tao hóa này thơm quá đi!"

Thanh niên đổ cả bầu rượu xuống người Tần Vũ không chút chần chờ, ba người đè Tần Vũ xuống bàn, cùng liếm lung tung lên người cậu.

Rất nhanh, không biết là dương v*t của người nào cắm vào tao huyệt đã ướt nhẹp d*m thủy của Tần Vũ trước nhất, sau đó liền dùng lực mạnh trừu động.

"Ưm a... Tuyệt quá... dương v*t của đại gia thật lớn... Thao đến tao hóa thật thoải mái a..." Trừu sáp cực mạnh khiến cho thân thể của Tần Vũ không ngừng bị đỉnh lùi về sau, cuối cùng đã dựa vào bức tường sau lưng, Tần Vũ ngậm lấy dương v*t đang cầm trong tay cho vào trong miệng, cái tay còn dư lại thì sờ soạng ở trên tường một trận lung tung, rốt cục cũng sờ trúng cái chìa khóa lớn lúc cậu vừa vào cửa liền nhìn thấy nó. Mất chút công phu, rốt cục cậu cũng ném được cái chìa khóa ra ngoài cửa sổ.

Hai người đang ngồi đợi trước cửa sổ lấy được chìa khóa, cực kỳ vui vẻ, nhất là Tô Hàn. Diệp Tỉnh thì lại thấy hơi lo lắng, "Chúng ta có nên cứu Tần ca ca ra không?"

"A a... Đâm tới rồi... Đâm tới tao điểm rồi... Thật là thoải mái a... Tao hóa cũng bị các ca ca thao chết mất..." Thanh âm của Tần Vũ truyền tới từ bên trong, "Thao chết đệ đi... Tao hóa rất thích thịt heo bổng của các ca ca... Ưm a... Không muốn đi... Tao hóa không muốn đi a..."

"Vậy liền xài hết tác dụng thôi." Tô Hàn đầy đầu hắc tuyến, "Chúng ta cứ đi tìm ngọc bội trước, chuyện của Tần Vũ chờ đi ra rồi nói!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui