Tống Dã tắm rửa xong liền mở điện thoại ra xem, quả nhiên thấy Triệu Lâm gửi tin nhắn qua, hắn nhìn lướt qua nội dung đại khái chính là bảo hắn về nhà một chuyến.
Hắn không trả lời nhiều, chỉ nói với Triệu Lâm rằng không được tìm Thịnh Dục nữa, sau đó liền ném điện thoại lên giường.
Ai ngờ hắn vừa ném điện thoại lên giường thì bên kia liền gọi điện tới.
Tống Dã vớt điện thoại lại, nhìn thấy tên người gọi đến là ai liền quyết đoán bấm không nhận.
Triệu Lâm bên này bị hắn bấm tắt cũng không tức giận, bám riết không tha điện tới điện lui, cuối cùng Tống Dã thật sự không chịu đựng được buộc phải lựa chọn nghe.
Cuộc gọi được kết nối, bên kia liền truyền đến âm thanh thiếu đánh của Triệu Lâm.
“Này này, Tiểu Dã, khi nào về nhà?”
Tống Dã, “Đó không phải nhà tôi, tôi sẽ không về, không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho tôi, còn nữa, sau này đừng tìm Thịnh Dục.”
Triệu Lâm bĩu môi, nếu không tìm Thịnh Dục em sẽ chủ động tới gặp anh à?
“Ông muốn gặp em, tranh thủ chút thời gian về đi?”
Tống Dã nhíu mày, “Tôi chỉ có một mình mẹ, anh nghe không hiểu sao.”
Triệu Lâm, “Ông nằm viện hơn một tháng, bác sĩ nói chỉ sợ không còn bao lâu nữa, ông nói với anh rằng muốn trông thấy em.”
“……”
Triệu Lâm, “Người đàn ông kia muốn ly hôn với mẹ anh, hiện tại không ở thành phố này, ông bị hắn chọc tức đến sinh bệnh, rõ ràng mọi chuyện đều là người đàn ông kia làm sai, tuy lúc ấy ông đối xử với em và mẹ em…… Nhưng ông thực sự không biết mẹ em bị tên kia lừa gạt, bây giờ ông chỉ muốn nhìn em một cái, để em……”
“Để tôi nhận tổ quy tông?” Tống Dã nói, “Tôi không có hứng thú hoàn thành tâm nguyện của người khác.”
Tống Dã vô lực ngồi xổm xuống mép giường, hắn căn bản không thể quên được khi còn nhỏ đã trải qua những gì.
Mẹ Tống Dã là Tống Hiểu, thời trẻ ngây thơ bị lừa làm tiểu tam, sau này mẹ hắn biết người đàn ông đó đã có gia đình nhưng lại lựa chọn ở cùng hắn, ông ngoại của Triệu Lâm —— cũng coi như ông của hắn biết được, nói Tống Hiểu phá hủy gia đình bọn họ, ánh mắt nhìn Tống Dã đều mang vẻ chán ghét.
Tống Dã vĩnh viễn quên không được những ánh mắt đó.
Đến nỗi Triệu Lâm và mẹ Triệu Lâm tới tìm bọn họ với hy vọng bọn họ có thể chủ động rời đi, lắm lúc người phụ nữ Triệu gia còn mang theo tiểu Triệu Lâm đi cùng, cũng chính vì nhìn thấy Triệu Lâm mới giúp Tống Hiểu nhận ra người đàn ông đầu ấp tay gối kia không hề yêu mình nhiều như hắn nói, một con người ích kỷ chỉ biết yêu bản thân mình, đến tận khi hai người chia tay Tống Hiểu mới chuyên tâm vào sự nghiệp, tranh thủ một cơ hội xuất ngoại đi công tác.
Triệu Lâm và Tống Dã cũng biết nhau từ đó, không biết Triệu Lâm nghĩ như thế nào mà ngay lần đầu tiên gặp mặt đã đặc biệt thẳng thắn vui vẻ gọi hắn là em trai.
Sau này bọn họ không học cùng trường nhưng Triệu Lâm luôn thường xuyên tìm hắn, khi học cấp 2 Triệu Lâm biết được hắn vì Thịnh Dục mà từ bỏ trường trung học số 7 tâm tâm niệm niệm bấy lâu liền biết Thịnh Dục đối với hắn không phải mối quan hệ bình thường, quả nhiên thời điểm Tống Dã phát hiện gã điều tra Thịnh Dục đã giận tím mặt, lần đầu tiên chủ động gọi điện cho gã, bảo gã tránh xa Thịnh Dục ra.
Triệu Lâm như phát hiện chuyện không nên phát hiện, gã chưa kịp tìm Thịnh Dục đã gặp người ở quán net, gặp xong ngay ngày hôm sau liền đến trường học tìm Tống Dã, khi ấy Tống Dã không ở trong lớp nên trong lúc vô tình gã phát hiện một quyển nhật ký trong hộc bàn của Tống Dã, từng câu chuyện được ghi bên trong tất cả đều có liên quan đến Thịnh Dục.
Bao gồm một trang nhật kí mới viết: Dường như mình thích con trai.
Câu nói kia bị Tống Dã gạch đi, bên cạnh là một câu ——
Mình thích Thịnh Dục.
Triệu Lâm xem xong trái tim nhỏ đập bang bang một hồi, như phát hiện bí mật kinh thiên động địa lắm, mặc kệ có thể chờ Tống Dã trở về lớp hay không đã lập tức cầm quyển notebook phóng như bay chạy đi.
Đây cũng là lí do tại sao gã đột nhiên nói muốn theo đuổi Thịnh Dục, gã cảm thấy mình không thể trơ mắt nhìn em trai nhỏ nhảy vào hố lửa, cũng cảm thấy em trai mình mặt lạnh tâm lẽo, nếu thích một người mà người đó còn là con trai thì trăm phần trăm là do tên kia sai!
Vì thế liền nghĩ cách cướp người trong tim Tống Dã đi, để Tống Dã trở lại con đường chính đạo, chỉ có một điều hắn thật sự không ngờ tới, đứa em trai không tim không phổi nhà mình lại si tình đến thế.
-
Hôm sau.
Thịnh Dục cả một buổi sáng đều mơ mơ màng màng, chỉ cần nghĩ đến giấc mơ hôm qua thì cả người liền không khỏe.
Tan học, cậu thật sự nhịn không được nữa, thần thần bí bí giữ chặt Đoạn Lạc Ân, nhỏ giọng hỏi, “Nếu, tao nói là nếu, nếu mày có một người anh em tốt, nhưng gần đây mày luôn mơ thấy nó, mày cảm thấy chuyện này như thế nào?”
Đoạn Lạc Ân không cần nghĩ ngợi liền trả lời, “Chắc chắn là nó mượn tiền tao chưa trả, hoặc không thì chính là kẻ thù.”
“……” Hỏi với không hỏi không khác gì nhau, chẳng lẽ do phương thức hỏi có vấn đề?
Thịnh Dục hỏi lại lần nữa, “Cái kia, kia nếu, nếu mày trong mơ, không không, người anh em tốt của mày luôn động tay động chân với mày…… Mày, Mày đừng nhìn tao như vậy, tao nói nếu mà, gần đây tao đọc một quyển tiểu thuyết trinh thám, đây là nội dung cốt truyện đó, có điều bí ẩn quá, tác giả vẫn chưa viết đến khúc này nên tao muốn đoán thử.”
Đoạn Lạc Ân à một tiếng, “Tao cũng có nói gì đâu, mày kích động làm gì? Chắc là không…… Chắc chắn không đâu, anh Dục, trước tiên mày buông tay ra được không, tao sắp bị mày bấu đến bầm tím rồi, không tốt lắm đâu.”
Thịnh Dục buông nắm tay, Đoạn Lạc Ân hỏi cậu, “Cụ thể là động tay động chân thế nào?”
Thịnh Dục nhớ lại hình ảnh ngày hôm qua, “Chính là, chính là ôm eo mày……” Sau đó như vậy như vậy đó, muốn làm gì thì làm!
Đoạn Lạc Ân nhìn người trước mắt thẹn thùng đỏ mặt, còn chưa nói hết thì hắn đã cho rằng Thịnh Dục lên Tieba đọc truyện đồng nhân nhiều nên nằm mơ thôi, đặc biệt tri kỷ an ủi cậu.
“Không cần hoài nghi, khẳng định người anh em đó thích mày.”
!!!!!
Thịnh Dục giật mình mở to hai mắt nhìn, Tống Dã thích cậu?!!!
“Hoặc là trong lòng mày có ý với người anh em đó.”
Trái tim không chịu nổi cú sốc tức khắc vỡ tan tành, “Moẹ! Sao có thể vừa ý được!”
Đem khả năng Tống Dã thích cậu vứt ra sau đầu, cậu nghĩ thầm Đoạn Lạc Ân cũng không đáng tin cậy lắm, phân tích cũng không chính xác, cậu có ý với Tống Dã á? Sao có thể!
Cậu nhìn về phía Tống Dã.
Tuy rằng bình thường Tống Dã đối xử với cậu không tồi, giúp cậu chép bài, giúp cậu rót nước ấm, mang cho cậu sữa bò, cậu đấu võ mồm với người khác cũng ra mặt giúp đỡ cậu, cậu giận dỗi sẽ dịu dàng dỗ dành, không có việc gì cũng quan tâm săn sóc cậu……
Càng nghĩ càng thấy kỳ quái……
Thịnh Dục buồn bực, chẳng lẽ Tống Dã thật sự thích cậu, nghĩ như vậy khiến cậu đột nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ, rõ ràng nếu Tống Dã không thích cậu thì vì sao trong giấc mơ lại đối xử à ứ à ứ với cậu như vậy.
Không biết có phải ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó hay không, mấy ngày nay hầu như tối nào cậu cũng mơ thấy Tống Dã đụng chạm với cậu một phen, từ hoảng sợ ban đầu cùng với sự né tránh Tống Dã ở hiện thực đến hoàn toàn tiếp nhận Tống Dã làm những chuyện thân mật này, dù sao cũng là mơ mà thôi, không sao hết.
Tống Dã nhìn cậu tránh mình như tránh tà mà không biết vì sao, trốn tránh một chập lại khôi phục như xưa.
-
Thứ bảy.
Thịnh Dục ngủ đến giữa trưa tự nhiên tỉnh.
Đêm qua Tống Dã không xuất hiện trong giấc mơ của cậu, cậu không quen.
Địa điểm nhóm Đoạn Lạc Ân lựa chọn là một tiệm thịt nướng bên cạnh trường học, những người tham gia đều là nhóm bạn học cùng từ cấp 2 lên cấp 3.
Thịnh Dục muốn đi cùng Tống Dã nhưng Tống Dã không trả lời tin nhắn của cậu, ấn chuông cửa cũng không ai đáp lại, trong lòng có hơi mất mát.
Cũng không biết Tống Dã đang làm gì, biết rõ hôm nay là sinh nhật cậu mà bây giờ lại không ở nhà?
Chắc là đi mua quà cho cậu.
Tưởng tượng như vậy làm tâm trạng của cậu vui vẻ hơn rất nhiều, gửi địa chỉ cho Tống Dã rồi tự mình đi trước.
Trên đường gặp một nữ sinh bị té ngã, cả nữ sinh và xe điện nhỏ đều ngã lăn trên đất, quả cam trong rổ xe cũng rơi đầy đất, Thịnh Dục không hề nghĩ ngợi lập tức đi lên đỡ.
Giúp bạn nữ nhặt cam lên sau đó nâng xe dậy, lúc này mới phát hiện trên đùi cô bạn bị xước một vết lớn, nhìn thấy ghê người.
“Cậu có ổn không? Bằng không để tớ đưa cậu đi bệnh viện?”
Bạn nữ kia nhìn đầu gối đang chảy máu, lắc đầu nói không sao, rõ ràng bản thân không đi nổi, càng miễn bàn lái xe máy điện về nhà.
Thịnh Dục trước tiên đưa người đến phòng khám phụ cận xử lý miệng vết thương, sau đó lại đưa người về nhà, bạn nữ thoáng do dự, cuối cùng đành đồng ý.
Thịnh Dục thấy bạn nữ cẩn thận như thế không khỏi thấy buồn cười, “Tớ không phải người xấu đâu, cũng không ăn thịt người, không cần sợ.”
Nữ sinh nhìn cậu cười ngọt ngào, “Mình biết.” Sau đó ngượng ngùng nói, “Chỉ là làm phiền cậu quá……”
Bạn nữ xử lý miệng vết thương xong Thịnh Dục liền đưa cô bạn về nhà, cô nàng nói lời cảm ơn xong cậu liền rời đi.
Ban đầu dự tính đến quán ăn là 12 giờ trưa, hiện tại đã quá nửa giờ, cậu mở WeChat ra quả nhiên nhìn thấy nhóm Đoạn Lạc Ân đang thúc giục cậu nhanh lên.
Thịnh Dục nhắn tin bảo bọn họ cứ ăn trước đi, không cần chờ, sau đó lại mở khung chat với Tống Dã ra, cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở tin nhắn cậu báo địa chỉ cho Tống Dã.
Qua lâu như vậy Tống Dã đến một tin nhắn cũng không gửi cho cậu?
Trong lòng Thịnh Dục có điểm không thoải mái, không thể nói là vì sao.
Cậu nhắn tin hỏi Đoạn Lạc Ân: nhóm Hứa Thánh đến rồi sao?
Tuy đầu óc Đoạn Lạc Ân không đủ dùng nhưng có điểm sáng duy nhất chính là không ngại nói nhiều, lời nói giả trân cỡ nào cũng nói được.
Đoạn Lạc Ân: Tới rồi, chỉ thiếu anh Dã thôi, tao bảo Hứa Thánh gọi rồi, điện thoại anh Dã tắt máy, có thể là ảnh không rảnh.
Đột nhiên Thịnh Dục cảm thấy rất bực bội, cậu lấy điện thoại ra gọi cho Tống Dã.
Không liên lạc được.
Thịnh Dục nhíu mày, buồn bực đến quán ăn.
Suốt một buổi trưa tâm tình của Thịnh Dục không tốt lên chút nào, Đoạn Lạc Ân mười phần rõ ràng nhìn thấy Thịnh Dục nôn nóng, bắt đầu rót rượu.
Tuy tửu lượng của Thịnh Dục không cao nhưng uống một ít vẫn ổn, cồn dễ làm người ta hưng phấn.
Không hiểu sao hôm nay Thịnh Dục lại vô cùng giữ mình, toàn bộ bữa tiệc không uống giọt rượu nào.
Buổi chiều, đoàn người lại đến quán karaoke hát hò.
Thịnh Dục ngồi ở ghế trong cùng của sô pha, đủ loại ánh đèn sặc sỡ múa may loạn xạ khiến cậu choáng váng đầu óc, Đoạn Lạc Ân đứng trên khán đài quỷ khóc sói gào, cậu lại mở điện thoại ra.
Đã 7 giờ tối, Tống Dã vẫn chưa tới, cũng không gửi bất cứ tin nhắn nào.
Mọi người chơi chán liền ngồi thành một vòng bắt đầu chơi trò nói thật lòng hay đại mạo hiểm, Thịnh Dục thân là người quan trọng nhất hôm nay dĩ nhiên bị bọn họ cưỡng chế kéo qua chơi cùng.
Khi Tống Dã vội vàng đuổi tới liền thấy Thịnh Dục ngồi đối diện Đoạn Lạc Ân thổ lộ thâm tình, mọi người xung quanh ồn ào góp vui, trong lòng hắn lộp bộp một cái, đi qua kéo tay Thịnh Dục, khuôn mặt âm trầm nhìn về phía Đoạn Lạc Ân, “Tụi mày đang làm gì?”
Đoạn Lạc Ân bị doạ sợ, ánh mắt này của Tống Dã giống như muốn giết hắn.
Thịnh Dục vùng vẫy khỏi tay Tống Dã, cười như không cười, “Mày tới sớm thật.”
Tống Dã nhấp môi, hai tròng mắt nhìn cậu thật sâu.
Hứa Thánh ra mặt hoà giải, “Kia kìa, anh Dã, tụi tao đang chơi nói thật hay thử thách, Thịnh Dục thua rồi, nó lựa chọn thử thách, phải tỏ tình với người ngồi đối diện.”
Biết được Thịnh Dục không phải thật sự tỏ tình với Đoạn Lạc Ân, tâm treo lủng lẳng của Tống Dã mới nới lỏng, ngón tay lặng lẽ câu ngón tay Thịnh Dục, “Xin lỗi, tao tới muộn.”
Hiện tại đã qua 9 giờ tối, trò chơi đã tới vòng cuối cùng, Tống Dã tuy rằng mới đến nhưng lại muốn về sớm.
Thịnh Dục nhìn các bạn học rời đi, tự mình ngồi trên sô pha không nhúc nhích, khui ba chai bia truyền cho Tống Dã.
Tống Dã trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cầm một chai uống sạch.
Thịnh Dục bị hắn doạ sợ, vội vàng đoạt chai bia lại, “Mày điên rồi sao, tao chỉ…… Đã tới trễ, uống chút bia liền xong?”
Tống Dã đột nhiên ôm lấy cậu.
Thịnh Dục bị động tác thình lình này doạ đến hoá ngốc.
Tống Dã ở bên tai cậu nhẹ giọng nói, “Ông của tao có chút việc, lát nữa sẽ giải thích với mày.”
Về gia đình của Tống Dã Thịnh Dục cũng biết một chút, nghe hắn giải thích xong tinh thần sa sút cả ngày hôm nay giống như vào giây phút này tiêu tán.
Thịnh Dục nhỏ giọng oán giận, “Vậy mày cũng không biết nói với tao một tiếng, hại tao lo lắng cả ngày.”
Tống Dã buông cậu ra, xoa đầu cậu.
“Xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Tâm tình tốt thì cái gì cũng tốt, Thịnh Dục cùng Tống Dã uống bia thêm một lát.
Điều khiến Tống Dã không nghĩ tới chính là tửu lượng của Thịnh Dục lại kém như vậy.
Cả người Thịnh Dục đều ngã trên người Tống Dã, tay chân cùng nhau khóa chặt cổ và chân hắn.
Tống Dã bị cậu ôm đến không thể động đậy.
“Thịnh Dục, buông ra, chúng ta phải về nhà.”
Thịnh Dục nghe vậy đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt tỉnh táo nhìn hắn, mười phần tự nhiên sai bảo, “Tống Dã, nói với mẹ tao một tin tức, hôm nay tao không về nhà, ba tao mà biết tao uống rượu, còn uống nhiều như vậy sẽ giết tao mất!”
Tống Dã dùng ngón tay chọc chọc đầu cậu, hoài nghi nói, “Rốt cuộc mày say hay không say?”
“Tao say!” Thịnh Dục nhìn hắn, nhìn cực kỳ chăm chú rồi nhíu mày, “Tại sao mày luôn ôm tao? Còn hôn tao?”
Chuyện cậu nói chính là việc xảy ra trong mơ, Tống Dã nghe mà mơ mơ màng màng, dù sao bây giờ Thịnh Dục là con ma men, nói đạo lý với con ma men không thông được.
Tống Dã nâng Thịnh Dục dậy, “Tao ôm mày về nhà được không?”
Thịnh Dục lại chủ động ôm hắn, “Cõng tao.”
Tống Dã nhướng mày, Thịnh Dục không kiên nhẫn đè vai hắn xuống, Tống Dã bất đắc dĩ đành ngoan ngoãn ngồi xổm xuống để cậu nằm lên.
Thịnh Dục cảm thấy mỹ mãn, bò lên lưng người nào đó rồi rầm rì thổi khí vào tai hắn.
Hô hấp nóng bỏng tất cả đều phun vào tai Tống Dã, bên gáy cùng sườn mặt cũng không tránh thoát.
Ngay cả tâm cũng bị thổi ngứa, hắn trầm giọng cảnh cáo, “Thịnh Dục, không được thổi khí vào người tao.”
!!!
Hắn vừa nói xong Thịnh Dục liền dùng môi cọ vào lỗ tai hắn, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm.
Thái dương Tống Dã nhảy nhảy, đột nhiên có loại xúc động muốn vứt cậu xuống.
Thịnh Dục liếm xong càng không thành thật, bắt đầu chuyển hướng sang gáy và gương mặt hắn, cuối cùng dừng lại ở một nơi vô cùng dễ thấy để lại một “dâu tây”.
Đôi mắt Tống Dã híp lại.
Thịnh Dục nói không về nhà, Tống Dã liền cõng Thịnh Dục về nhà mình, sau đó báo cho mẹ Thịnh biết để dì ấy yên tâm.
Tống Dã vừa tắm rửa xong đi ra ngoài, ánh mắt Thịnh Dục liền nhòm ngó cơ bụng của hắn, sau đó Thịnh Dục vẫy tay bảo hắn qua đó.
Tống Dã đi qua, đột nhiên Thịnh Dục một phen túm Tống Dã lên giường, cả người đè lên người Tống Dã, đôi tay sò mó cơ bụng mà cậu cực kỳ hâm mộ, cuối cùng còn bình luận, “Cảm giác không tồi, buồn một cái là tay tao không sờ được hết.”
Ánh mắt Tống Dã u ám, bị cậu trêu chọc khiến cả người toát nhiệt, cố tình đôi tay trên người hắn không biết thân biết phận, cố ý tiếp tục lần mò xuống dưới tìm kiếm.
“Thịnh Dục, mày biết mày đang làm gì không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...