“Vậy mày nói thật đi, trước kia mày với bạn gái cũ của tao xảy ra chuyện gì? Mày dám nói cô ấy không phải vì mày mới chia tay tao không?”
Âm thanh của Thịnh Dục kéo suy nghĩ của Tống Dã trở về.
“Tao cũng không biết phải giải thích như thế nào, ngày đó tao chỉ vừa khéo ở hiệu sách mua sách thôi, là do cô ấy tự chạy tới bên tao.” Tống Dã bình tĩnh nói dối.
Thịnh Dục hừ một tiếng, tỏ vẻ tin tưởng.
Ngày còn học cấp hai, Tống Dã được bao nhiêu người theo đuổi cậu cũng biết.
“Ngày đó mày cũng trùng hợp đến hiệu sách?” Trong trí nhớ của Tống Dã, đừng nói là Thịnh Dục chủ động đến hiệu sách, ngày thường dù hắn muốn mua tài liệu gì cũng phải ra sức lôi ké cái người luôn chống đối đến hiệu sách này đi cùng.
“Đương nhiên là mua sách tham khảo, không thì tao đến đó làm gì.”
Khi đó cậu cảm thấy chiến tranh lạnh với Tống Dã lâu quá rồi, muốn tìm bậc thang để hai người làm hoà, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy cảnh người bạn gái mới chia tay cậu đang ở bên cạnh Tống Dã lựa sách, Tống Dã còn cười với cô ấy?! Hai người bọn họ chơi từ nhỏ đến lớn mà Tống Dã ngoại trừ ghét bỏ cậu vẫn là ghét bỏ, rất ít khi cười, bây giờ lại vứt cậu qua một bên cười đùa với nữ sinh khác?!
Thịnh Dục nhịn không nổi.
Nếu chỉ để cậu nhìn thấy một màn hôm nay thì không tính, mấu chốt là cậu vẫn chưa quên lí do khiến cậu và Tống Dã chiến tranh lạnh.
Tống Dã hỏi cậu vì sao không để ý tới hắn, hắn cũng không thèm nghĩ thử.
Có một ngày chủ nhiệm lớp Tống Dã đột nhiên gọi cậu đến văn phòng, bảo cậu cách Tống Dã xa một chút, Tống Dã là một hạt giống tốt, lúc trước không biết vì sao hắn thi đậu trường THCS số 7 lại không đến đó học mà một hai chạy tới trường trung học phụ thuộc này.
Nói ngắn gọn, chủ nhiệm ghét Thịnh Dục học dốt lại thích chơi bời, còn dẫn theo Tống Dã trốn học không làm bài tập, huống chi thành tích học tập còn đội sổ.
Cũng chính ngày đó cậu mới biết thì ra giáo viên cũng có thể đối xử ác ý với học sinh như thế, cái gì mà “Tương lai trở thành cặn bã của xã hội, là thứ bại hoại không đáng nhắc đến, làm bạn với em chính là tự tay chặt đứt tương lai xán lạn……” linh tinh, toàn bộ nghe từ tai này lọt qua tai kia.
Cũng vào lúc đó cậu mới hiểu vì sao cậu và Tống Dã cùng nhau thi vào trường trung học số 7, cậu thi rớt như dự kiến nhưng không ngờ rằng Tống Dã cũng thi rớt, bây giờ xem ra rõ ràng là Tống Dã thi đậu, lừa cậu nói không đậu nên hai người mới tới trường trung học phụ thuộc rác rưởi này.
Khi đó cảm xúc của cậu với Tống Dã vô cùng phức tạp, một bên cảm thấy quả thật do mình kéo chân hắn một bên lại hận chủ nhiệm nói những lời cay độc đó.
Giữa cuộc trao đổi cậu có phản bác nhưng lại bị các giáo viên khác ngăn cản, sau cùng bị đuổi đi nên không rõ chuyện này được giải quyết như thế nào, cũng may chủ nhiệm lớp Tống Dã không tìm cậu nữa.
Cậu thừa nhận mình vẫn còn trẻ, không khống chế được sự tức giận nên đổ hết lên đầu Tống Dã.
Chủ nhiệm lớp không cho tao ở gần mày, được, tao đây không để ý tới mày nữa, như vậy sẽ không kéo chân mày đúng không?
Đoạn Lạc Ân lúc ấy cùng lớp với Thịnh Dục, cậu ta biết tính cách của Thịnh Dục, có nhiều lần muốn đem chuyện này nói cho Tống Dã nhưng đều bị Thịnh Dục ngăn cản.
Vì cách xa Tống Dã, Thịnh Dục không tham gia khoá hội họa mỗi tuần nữa, ngược lại đến lớp bổ túc văn hóa.
Cậu không biết mình liều mạng như vậy cho ai xem, cậu chỉ muốn chứng minh bản thân mình hoàn toàn không vô dụng, cậu không phải cặn bã, cậu có tư cách đứng cạnh Tống Dã.
Bây giờ nhớ lại chuyện lúc trước, Thịnh Dục cảm thấy căn bản không phải chuyện to tát gì, gì mà tiếp xúc lâu ngày tránh không được sinh ra tật xấu, hà tất vì một hai câu của người khác liền trở mặt với người anh em tốt thân thiết từ nhỏ đến lớn?
Cậu nghĩ bản thân rất may mắn, may mắn ngày đó lựa chọn rời xa Tống Dã, bằng không cậu cũng không biết chính mình có thể nỗ lực như vậy.
Cậu còn nhớ rõ mỗi buổi trưa khi ấy, các bạn học khác đều đến nhà ăn hoặc về nhà ăn cơm, vì tiết kiệm mười mấy hai mươi phút học thuộc từ đơn tiếng anh mà cậu chỉ ngồi trong lớp gặm một cái bánh mì hoặc Đoạn Lạc Ân mang bánh cho cậu, có đôi khi còn bỏ bê việc ăn cơm, buổi tối về nhà tranh thủ ăn một chút liền chạy về phòng vùi đầu học tập tới nửa đêm.
Bởi vì nền tảng không tốt, khi mới bắt đầu học vật lý và toán học rất gian nan, nhiều lúc chỉ muốn ném bút và sách vở vào sọt rác nhưng cuối cùng vẫn phải nhặt lên, đèn bàn vẫn tiếp tục toả sáng, một khi đặt bút là tới hơn 12 giờ tối.
Quãng thời gian đó, mẹ Thịnh thông qua Đoạn Lạc Ân biết được giữa trưa Thịnh Dục hiếm khi ăn cơm, thấy cậu buổi tối ăn chẳng bao nhiêu, quyết định gần 10 giờ đêm nấu cho cậu một phần cơm khuya, cứ như vậy thói quen làm bữa khuya kéo dài tới hiện tại.
Buổi sáng, Thịnh Dục vì lấp chỗ hổng kiến thức nên 4-5 giờ sẽ dậy sớm học lịch sử và chính trị, ngay cả tập thể dục giữa giờ cũng cầm trong tay một tờ giấy nhớ có kiến thức lịch sử, hễ có thời gian rảnh sẽ ngâm nga các sự kiện lịch sử và đường lối chính trị.
Chủ nhiệm lớp Thịnh Dục khi đó cũng nhận ra cậu rất nỗ lực, có một ngày gọi cậu vào văn phòng nói chuyện, ý tứ đại khái chính là dù cậu nỗ lực phấn đấu ra sao vẫn phải chú ý sức khỏe.
Cũng không biết vì sao, rõ ràng trải qua biết bao nhiêu cay đắng như vậy cậu vẫn cắn răng nhịn, vậy mà chỉ một câu nói của chủ nhiệm lại đâm trúng nơi mềm mại nhất trong lòng cậu, hốc mắt ửng đỏ nên cậu cúi đầu ngượng ngùng tránh ánh mắt của chủ nhiệm.
Cậu nghĩ rằng đấy là do sự nỗ lực của mình được người khác công nhận, nhất thời tâm tình kích động khó khống chế.
Cuối học kỳ, Thịnh Dục nhảy vọt tiến vào top 5 của lớp, điểm số tăng cả trăm.
Đây là lần đầu tiên cậu thi tốt đến vậy, giữa chừng nghe kết quả xém chút nữa khóc tại lớp, may mà nhịn được, đỏ mắt chụp ảnh kết quả gửi mẹ xem.
Ngày tháng nỗ lực kia chính là hồi ức quý giá nhất trong lòng cậu, may là thành tích học tập đã vượt bậc rất nhiều nên bây giờ mới có thể cùng trường cấp 3 với Tống Dã.
Nói thật cậu luôn hoài nghi Tống Dã tới Nhất Trung đều là vì muốn cùng cậu chung trường học, thật sự không phải cậu nghĩ nhiều mà rõ ràng thành tích của Tống Dã hoàn toàn có thể lựa chọn hai ngôi trường tốt hơn, cuối cùng lại tới nơi này.
Cậu hỏi, “Tống Dã, tại sao mày lại chọn Nhất Trung?”
Tống Dã đã tính toán không làm chính nhân quân tử nữa, bởi hắn phát hiện Thịnh Dục thật sự quá ngốc nghếch, hắn biết lời nói kế tiếp có khả năng sẽ làm cậu áy náy nhưng hắn không muốn tấm lòng nhiệt huyết cứ lần lượt bị dội nước lạnh.
Hắn không chút để ý nói, “Vì muốn ở cạnh người nào đó.”
Thịnh Dục chấn động, lúc trước không có cơ hội hỏi, cũng không biết hôm nay làm sao liền hỏi ra miệng, “Vậy còn cấp hai? Lúc mày thi đậu trường số 7 nhưng nhất quyết tới trường trung học phụ thuộc vì muốn chung trường với tao?”
“Ai, anh Dục ơi, hôm nay sao đa sầu đa cảm vậy?” Tống Dã dám nói muốn chung trường cấp ba với cậu nhưng không dám nói hắn từ bỏ trường trung học số 7 là vì cậu, trường số 7 luôn là nơi hắn muốn đến, Thịnh Dục cũng biết, so sánh với trường trung học phụ thuộc thì ngay cả tư cách xách giày cũng không xứng, nếu nói ra chỉ sợ Thịnh Dục sẽ nổi giận không để ý tới hắn nữa.
Từ câu trả lời của hắn Thịnh Dục đã biết đáp án, cậu không dám tưởng tượng nếu mình cứ luôn hồ đồ thì Tống Dã sẽ làm sao?
Có lẽ sẽ luôn ở bên cậu, bất luận là trường chuyên hay trường cấp 3 bình thường, Tống Dã sẽ không chút do dự đi cùng cậu.
“Mày nói xem có phải mày bị ngốc không, nhóc đần?”
Tống Dã cười, xuyên qua di động truyền vào tai Thịnh Dục, “Thích tao vậy sao? Đặt cho tao nick name thân mật thế.”
“…… Tống Dã mày có bệnh thì nhanh uống thuốc đi!”
Nghe phía đối diện truyền đến âm thanh điện thoại dừng cuộc gọi, Tống Dã vô cùng vui vẻ nằm trên giường, trong lòng suy nghĩ nên tặng thứ gì mới tốt.
Thịnh Dục cúp điện thoại sau đó làm vài đề thi, giải đề đã trở thành một thói quen, trước khi đi ngủ không giải đề cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Giải đề xong liền nằm lên giường chuẩn bị ngủ, cầm lòng không đặng click mở Tieba nhìn bài đăng kia, tiếp theo kéo xuống xem ——
Tống Dã tựa đầu vào trước ngực Thịnh Dục, một đường hướng xuống phía dưới, những nơi lướt qua lưu lại vệt nước ướt át……
“Má!”
Nội dung này có thể thông qua kiểm duyệt?
Thịnh Dục không nhìn được nữa, tiện tay nhấn report.
Sau đó ở trong mơ, cậu thấy Tống Dã cầm một hộp sữa bò Vượng Tử đứng trước cửa nhà chờ cậu, cậu như ngày thường nhận sữa bò, cảnh tượng nhận sữa bò trong nháy mắt biến đổi, Tống Dã đang đè trên người cậu, thân thể linh hoạt ra vào nơi nào đó, ngay khi cậu lên đỉnh thì đột nhiên dừng lại.
Thịnh Dục hai mắt mê mang nhìn hắn, nhìn đến nỗi hắn nhếch môi cười dụ dỗ, giọng nói mê hoặc kề sát tai cậu hỏi, “Sữa bò Vượng Tử uống ngon hơn hay sữa của tao uống ngon hơn?”
Thịnh Dục xấu hổ không nói, Tống Dã lại cúi đầu hôn cậu, chôn đầu vào phía dưới……
!!!
Đột nhiên bừng tỉnh.
Thịnh Dục cảm giác nơi nào đó trên người mình dính nhớp, thầm mắng một tiếng.
Tại sao cậu lại mơ giấc mơ này, đối phương còn là Tống Dã? Tống Dã còn đối xử với cậu……!!
Mẹ nó!
Mấu chốt chính là cậu còn mộng tinh!
Đồng hồ báo thức vừa vặn vang lên, Thịnh Dục buồn bực thay quần lót, tắm rửa đơn giản rồi thay đồng phục xuống lầu.
Mẹ Thịnh đang chuẩn bị bữa sáng cho cậu, thấy cậu xuống liền giật mình, “Sao hôm nay dậy sớm xuống sớm vậy? Chờ mẹ một chút, đợi bánh chín đã.”
Thịnh Dục liếc mắt nhìn về phía cái chảo, buổi sáng hôm nay mẹ làm món bánh bột mì nướng chảo.
(*) Bánh bột mì nướng chảo: bản gốc là bánh trảo tay, là một món ăn đường phố phổ biến ở Trung Quốc, một số nơi ở Việt Nam gọi là bánh hành quận, ăn kèm xúc xích, rau mùi hay ruốc đều ngon.
Cậu dựa vào khung cửa nhìn mẹ bận rộn.
“Mẹ ơi, có mẹ thật tốt.”
Mẹ cậu vừa cười vừa trở mặt bánh, “Mới sáng sớm đã dẻo miệng.”
“Con nói thật.”
“Được được được, mẹ biết con nói thật, đừng đứng ở chỗ này lâu, một lát nữa bị ám mùi dầu khói lên người, đi ra bàn chờ đi.”
“Vẫn là mẹ tốt nhất.”
“À đúng rồi,” Mẹ cậu gọi, “Hay là làm thêm một cái bánh cho cậu bạn kia nha?”
Thịnh Dục nghĩ đến Tống Dã, buột miệng thốt ra không cần, nghĩ lại nói, “Dạ, mẹ làm cho cậu ta một cái đi.”
Cậu sợ nếu không làm cho Tống Dã thì người này sẽ oán giận không ngừng.
Xách theo bánh ra cửa, quả nhiên đã thấy Tống Dã đứng chờ.
“Mỗi ngày mày đều tới sớm vậy hả?”
Hôm nay cậu ra khỏi nhà sớm hơn mười phút, thế nhưng Tống Dã còn ra sớm hơn cậu.
“Không, chỉ hôm nay đến sớm thôi.”
Nhận bánh từ tay Thịnh Dục đồng thời đưa sữa bò cho cậu, Tống Dã nhạy bén nhận thấy Thịnh Dục nhìn chằm chằm sữa bò trong tay mình với gương mặt gần như nứt toạc, “Làm sao vậy? Không thích uống sữa bò Vượng Tử sao?”
……
Thịnh Dục nhớ tới giấc mơ đêm qua cậu bị Tống Dã ép hỏi sữa bò Vượng Tử ngon hay sữa của hắn ngon.
Nháy mắt đỏ mặt, “Bệnh thần kinh! Uống ngon cái rắm! Ai nói tao thích uống sữa bò!”
Tống Dã nhướng mày, cầm sữa bò về, “Sáng sớm đã nổi giận? Ai trêu chọc anh Dã nhà chúng ta vậy kìa, mày nói đi, tao giúp mày đánh nó.”
Thịnh Dục trừng mắt một cái, chạy đi trước không đợi hắn.
Nói?
Không biết xấu hổ hay sao mà nói?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...