“Tách ——”
Âm thanh camera chụp ảnh vang lên.
Thịnh Dục và Tống Dã nhìn về phía cầu thang liền thấy một bạn nữ vội vàng giấu tay ra phía sau, đỏ mặt ngượng ngùng nhìn bọn họ, “Xin lỗi, mình rất xin lỗi!!! Hai người tiếp tục đi, mình không cố ý.”
Sau đó lưu luyến chạy về hướng bên kia cầu thang.
“……”
“……”
Giả vờ ngầu lòi thất bại còn chưa nói, còn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ này, Thịnh Dục thẹn quá hoá giận.
“Còn không buông ra?”
“À.”
Tống Dã thả cậu ra.
Trên cơ bản các lớp đều đã xuống lầu, hai người bọn họ nhanh chân bước về lớp, thời điểm vội vàng này không biết Tống Dã lại tái phát bệnh thần kinh gì, đi phía sau nhẹ nhàng nói, “Sau này muốn chơi bùn sẽ rủ mày……”
Khúc sau nói gì cậu không nghe rõ, cậu cho rằng Tống Dã đang cười nhạo cậu vừa nãy thiếu chút nữa dẫm vào không khí té cầu thang ăn cứt chó.
Khi về tới đội ngũ liền thấy thầy Triệu đang đứng phía sau chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ đến liền vội vàng vẫy tay bảo chạy nhanh lên.
Chạy tới cuối hàng, thầy Triệu hỏi, “Có mang bản thảo diễn thuyết không?”
“Dạ, có mang theo.” Thịnh Dục lôi từ túi quần đồng phục ra mảnh giấy bản thảo bị cậu gấp đến nhăn nheo đưa cho thầy Triệu.
Thầy Triệu nhận mảnh giấy cúi đầu nhìn, khuôn mặt luôn luôn hiền từ nháy mắt biến đen trong một cái chớp mắt, sắc mặt phức tạp nhìn hai người bọn họ, “Thầy quên mất, hai người các em còn nợ một bản kiểm điểm.”
Trong lòng cậu nhảy dựng, Thịnh Dục rút trang giấy trong tay thầy Triệu về, quả nhiên chính là đoạn cậu sao chép bản kiểm điểm của Đoạn Lạc Ân, phía trên còn có chú thích từng đoạn, phần nào đọc trước đoạn nào nói sau, họ tên cũng viết in hoa rành mạch rõ ràng!
Nghĩ thầm phải nói dối cho qua chuyện, cậu cười haha móc bản thảo diễn thuyết từ một túi khác ra, “Lộn rồi lộn rồi, cái này mới đúng, thầy xem thử đi.”
Thầy Triệu nhìn thấu nhưng không vạch trần, nhận tờ giấy khác từ tay cậu, bất chợt phát hiện Lý Thắng Đức cho bọn họ tới hai bản thảo diễn thuyết.
Lúc này đây bản thảo diễn thuyết xuất hiện sự bất đồng, bản thảo lần này gồm một người diễn thuyết một người phụ trợ diễn thuyết, chính xác là cậu với Tống Dã cùng hợp tác, cậu đọc tiếng Trung Tống Dã đọc tiếng Anh.
Lý Thắng Đức dốc lòng muốn khoe học sinh ưu tú nhà mình vô cùng nhuần nhuyễn, hoàn toàn quên mất hai người bọn họ không chỉ đến trễ còn nợ một bản kiểm điểm.
Tiết quốc kỳ đã bắt đầu, thầy Triệu kéo Thịnh Dục và Tống Dã đến khán đài quốc kỳ bên cạnh chờ sẵn, lúc bọn họ rời đi bên nhóm Đoạn Lạc Ân cùng Tôn Vĩ Bân đang đứng nghiêm chỉnh dưới sắc mặt đen sạm của Lý Thắng Đức, trong tay bọn họ đang cầm bản kiểm điểm.
Thịnh Dục đang cầm bản kiểm điểm của mình trong tay, chỉ cảm thấy bản kiểm điểm sao chép có chút phỏng tay.
Nếu Lý Thắng Đức đọc bản kiểm điểm của Đoạn Lạc Ân trước thì cậu liền xong! Chẳng lẽ bị Tống Dã nói trúng thật? Tội càng thêm tội?
“Báo cáo!”
Lý Thắng Đức nghe được thanh âm quay đầu lại, nhìn thấy là Tống Dã và Thịnh Dục, vốn dĩ đang cao hứng thì tâm tình bỗng chốc phức tạp, thầy thật sự quên mất hai người này nợ bản kiểm điểm, đợi đến khi thấy đội kỷ luật đến kiểm tra nhóm người Đoạn Lạc Ân và Tôn Vĩ Bân mới nhớ đến Thịnh Dục cùng Tống Dã, hơn nữa hai người này còn đến muộn.
Bình ổn tâm trạng, thầy nói, “Vào hàng đi.”
Thịnh Dục với Tống Dã tự giác đứng sau đội Đoạn Lạc Ân, nghiêm túc chờ tới lượt.
Quốc ca vang lên, đội hộ vệ quốc kỳ theo tiếng nhạc bước đều nhịp.
Không biết Lý Thắng Đức đang suy nghĩ gì mà không hỏi bản kiểm điểm của Thịnh Dục cùng Tống Dã, Thịnh Dục thở phào nhẹ nhõm.
Mà giờ phút này Lý Thắng Đức đang thả hồn suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể giải quyết hai việc rắc rối trong hôm nay thật hoàn mỹ.
Thịnh Dục và Tống Dã chắc chắn phải lên bục diễn thuyết, vừa khai giảng không lâu nên xuất hiện rất nhiều khó khăn, vừa khéo hai người tranh đua hạng nhất hạng nhì cho trường, nhất định phải khen ngợi, nhưng vụ vi phạm cũng phải đọc bản kiểm điểm trước trường, nhưng mà…… bản kiểm điểm ấy mà, khi nào đọc cũng được, không nhất thiết một hai phải đọc ngay trong hôm nay, còn việc đến trễ…… học sinh đều khó tránh khỏi đến trễ, hơn nữa hai người bọn họ đến trễ không nhiều, chỉ thỉnh thoảng đến trễ một lần, có thể thông cảm.
Nghĩ thông suốt liền nói với Thịnh Dục cùng Tống Dã, “Các em không cần đọc bản kiểm điểm ngay trong hôm nay, trước mắt cứ lo phần diễn thuyết cho tốt.”
Thịnh Dục với Tống Dã chưa kịp nói lời nào đã nghe Tôn Vĩ Bân đứng phía sau không phục, “Chủ nhiệm Lý, thầy như vậy là không công bằng, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, cứ cho là hai người bọn họ thành tích tốt cũng không thể trắng trợn táo bạo miễn hình phạt được.”
Thật vất vả nghĩ ra biện pháp liền bị người chặt đứt giữa đường, Lý Thắng Đức sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Tôn Vĩ Bân một lát, đến khi Tôn Vĩ Bân ngoan ngoãn câm miệng nhìn thẳng thầy mới rối rắm thỏa hiệp, “Mấy người các em cũng khoan đọc, chờ chiều nay đọc trước lớp đi.”
Bọn Đoạn Lạc Ân thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không đọc bản kiểm điểm trên bục thì nói cái gì cũng chịu, họ không muốn vì đọc bản kiểm điểm mà thành danh, cứ yên ổn nổi tiếng là được.
Bọn họ mơ rất đẹp nhưng cố tình có người muốn lấy gậy thọc cứt, Tôn Vĩ Bân lên tiếng với lời lẽ chính đáng, “Không được, đã vi phạm thì phải phạt, sao có thể tùy thời đổi ý? Thầy chủ nhiệm đã từng nói, phải biết tuân thủ nội quy, quản lí bản thân, tuyệt đối không làm trái quy củ, nói cái gì chính là cái đó, nếu đã nói thứ hai lên bục đọc bản kiểm điểm thì phải là hôm nay!”
Lý Thắng Đức, “……”
Mấy người Đoạn Lạc Ân, “……”
Ánh mắt mọi người lạnh băng nhất trí bắn về phía Tôn Vĩ Bân, nếu ánh mắt có tính thực thể thì Tôn Vĩ Bân đã sớm một mảnh xương cũng không còn.
Đoạn Lạc Ân nhỏ giọng oán giận với Hứa Thánh, “Thứ này có tật xấu gì vậy? Không đọc nó còn không vui?”
Hứa Thánh đại khái có thể suy đoán âm mưu trong đầu Tôn Vĩ Bân, chẳng qua hắn không nghĩ tới thực sự có người vì giết một ngàn người sẽ tự tổn hại 800 người phe mình.
Đang muốn mở miệng nói chuyện liền nhìn thấy ánh mắt Lý Thắng Đức bắn lại đây, nháy mắt Tôn Vĩ Bân ngậm miệng lại.
Lý Thắng Đức cũng bị Tôn Vĩ Bân dồn đến đường cùng, tuy vậy thầy vẫn phải giữ uy nghiêm, “Trò Tôn Vĩ Bân nói đúng, nếu đã như vậy thì cứ theo kế hoạch mà làm.”
Tôn Vĩ Bân đắc ý, hắn không phải không lên bục đọc bản kiểm điểm, chính là hắn không sợ, chỉ cần có thể làm Tống Dã và Thịnh Dục xấu mặt hắn liền cao hứng, nếu chỉ đơn thuần đọc bản kiểm điểm thì không thể thỏa mãn mục đích của hắn, vì vậy hắn lại nói, “Chủ nhiệm, thầy đã xem bản kiểm điểm của mọi người rồi, cũng nên đọc thử của hai vị học bá chút chứ?”
Thịnh Dục, “……”
Bây giờ cậu rất tò mò, Tôn Vĩ Bân thiếu đánh như vậy làm sao có thể bình an sống tới bây giờ?
Lý Thắng Đức, “…… Em nói đúng! Thịnh Dục Tống Dã, hai em đưa bản kiểm điểm đây.”
Thịnh Dục một tay cắm vào túi, nắm tới nắm lui bản kiểm điểm, nếu móc ra chắc chắn Lý Thắng Đức liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được cậu sao chép của Đoạn Lạc Ân, hơn nữa nếu để Tôn Vĩ Bân biết được nói không chừng còn làm lớn chuyện hơn.
“Chủ nhiệm Lý, em để quên bản kiểm điểm ở lớp, không mang ạ.”
Bên này cậu vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, bên kia Tống Dã mắt không nháy mặt không đỏ dẫn đầu biện lý do, Lý Thắng Đức không nhận được bản kiểm điểm liền nhướng mày, “Vậy của em đâu?”
Thầy chuyển hướng tới Thịnh Dục.
Thịnh Dục rút tay trong túi ra, học theo Tống Dã nói, “Chủ nhiệm, buổi sáng đi vội nên em quên mang theo, nhưng mà em với Tống Dã đều nhớ nội dung ạ.”
Lý Thắng Đức, “……”
Nếu nói Tống Dã để quên bản kiểm điểm thì trước tiên Lý Thắng Đức khẳng định không tin thật sự Tống Dã biết nội dung, chắc chắn đứa học sinh này không viết, chỉ tìm cớ mà thôi, dù sao suốt ba năm qua không phải chưa xảy ra tình huống tương tự, bình thường Tống Dã rất lười cầm bút làm bài tập, trên cơ bản giáo viên giao bài tập cũng không làm, ban đầu thầy còn cẩn thận dịu dàng dò hỏi nguyên nhân, sau lại thấy thành tích của hắn luôn tốt nên cũng tùy hắn.
Hiện tại Thịnh Dục cũng nói Tống Dã nhớ nội dung, chỉ là không mang, đột nhiên thầy có chút chần chờ.
Tôn Vĩ Bân lại muốn lanh miệng châm gió thổi lửa gì đó, Lý Thắng Đức mắt tinh vội vàng chặn miệng, “Câm miệng!”
Tôn Vĩ Bân bị hoảng sợ, khi khôi hồi tinh thần còn muốn nói gì đó liền bị đàn em bên cạnh kéo góc áo.
Tên đàn em bên cạnh đã trải qua mưa gió nên đã đề phòng từ sớm, sợ đại ca lại phun ra câu nói gây chấn động thiên hạ nữa, đại ca không sợ nhưng bọn họ sợ!
Khoé mắt Tôn Vĩ Bân nhìn thoáng qua tên đàn em lớn mật dám túm góc áo hắn, khinh thường thu hồi lời nói, mắng thầm một câu, “Đồ nhát gan.”
Lý Thắng Đức thấy Tôn Vĩ Bân cuối cùng không quậy nữa, lúc này mới yên lòng, “Được rồi, lát nữa lên bục đừng mắc sai lầm là được.”
Trên khán đài quốc kỳ, người chủ trì thông qua từng hạng mục.
“Tiếp theo xin mời hai bạn học tham gia buổi diễn thuyết lần này, đại diện cho toàn thể 38 lớp, bạn Thịnh Dục và Tống Dã.”
Microphone được đưa tới tay hai người, dưới ánh mắt vui mừng của Lý Thắng Đức Thịnh Dục và Tống Dã bước lên khán đài.
“Chào mọi người, em là học sinh diễn thuyết lần này, thay mặt 38 tập thể, Thịnh Dục.”
“Chào mọi người, em là học sinh diễn thuyết lần này, thay mặt 38 tập thể, Tống Dã.”
Hai vị đại ca đồng thời bước lên bục diễn thuyết, khối 12 quả thực sắp điên rồi, trên này hai người vừa mới tự giới thiệu xong phía dưới liền vang lên một làn sóng vỗ tay hùng hậu, thậm chí còn không tiếc giá nào lấy điện thoại có nguy cơ bị tịch thu ra bất chấp nguy hiểm giấu dưới áo đồng phục, mở camera rồi chụp ảnh liền mạch lưu loát.
“Mục tiêu của buổi diễn thuyết lần này chính là: học kỳ mới, mục tiêu mới.”
……
Trên khán đài, âm thanh của Thịnh Dục xuyên qua microphone truyền khắp sân trường, âm cuối thoáng nâng lên khiến người ta cảm thấy tinh thần phấn chấn, hương vị bồng bột của tuổi trẻ.
Giọng nói của Tống Dã lại thiên hướng trầm thấp, chất giọng thuần Luân Đôn không biết chấn động bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Hai loại âm thanh thay phiên nhau, thế nhưng không hề tồn tại cảm giác chen ngang cắt đứt.
Diễn thuyết kết thúc.
“Diễn thuyết đến đây là kết thúc, cảm ơn quý thầy cô và các bạn đã chú ý lắng nghe.”
Tống Dã cùng Thịnh Dục đi xuống khán đài, Tống Dã sợ Thịnh Dục lại dẫm hụt chân nên cố tình đợi cậu đi trước, đưa tay đỡ hờ sau lưng cậu, hai người cùng nhau đi xuống bục.
Người chủ trì tiết quốc kỳ hôm nay chính là một bạn nữ đang ship CP hai người, vừa thấy cảnh tượng đó liền hận không thể lập tức hóa thành camera vĩnh viễn bắt trọn khoảng khắc gian tình này để lưu truyền cho đời sau.
May là cô nàng không bị sắc đẹp dụ hoặc mà quên nhiệm vụ.
“Đồng thời, đây là tin tức tốt nhất cho trường chúng ta, bạn Thịnh Dục và bạn Tống Dã lần thi khảo sát chất lượng đầu năm đã giành kết quả 736 điểm và 735 điểm, chiếm vị trí thứ nhất và thứ hai trên bảng xếp hạng cả ba trường, hy vọng các bạn học khác có thể noi gương hai bạn này cố gắng học tập……”
Thao thao bất tuyệt khích lệ xong, kế tiếp là đội kỷ luật lên khán đài phê bình những học sinh làm trái nội quy trường học..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...