Buổi sáng thứ hai theo thường lệ Tống Dã xách một hộp sữa bò đứng chờ Thịnh Dục từ trong nhà bước ra cùng đi học.
Tay trái Thịnh Dục chép bản kiểm điểm của Đoạn Lạc Ân và bản mẫu diễn thuyết, tay phải xách theo một bánh sandwich mẹ Thịnh làm, nhìn thấy Tống Dã liền ném sandwich trong tay cho hắn.
Tống Dã nhận sandwich, thuận tay cắm ống hút vào hộp sữa đưa cho Thịnh Dục, Thịnh Dục nhận lấy uống một ngụm.
“Bản kiểm điểm của mày đâu? Viết chưa?”
Không biết tại sao mới sáng sớm tinh mơ Thịnh đã nhớ thương chuyện bản kiểm điểm.
“Chưa viết, không phải đã nói rồi sao, đến trường viết sau.”
“Khoan, thật sự đến trường mới viết? Tao còn tưởng mày nói giỡn chơi thôi, mày không nghĩ tới nếu bé Lý hoặc bạn Triệu muốn xem bản kiểm điểm thì phải làm sao?”
(*) Bé Lý: nguyên văn là Tiểu Lý Tử, chính là chủ nhiệm Lý Thắng Đức.
Bạn Triệu chính là thầy Triệu.
Tống Dã rất có ý vị nhìn sấp giấy A4 trong tay cậu, “Anh Dục à, đến lúc đó tao có thể nói tao làm mất bản kiểm điểm rồi, nhưng ngài đây chẳng những không viết còn sao chép của bạn học, chỉ sợ tội chồng chất tội ha?”
“……”
“Không cho mày ăn.” Thịnh Dục giơ tay đoạt bánh sandwich trong tay Tống Dã, hắn duỗi tay muốn cướp lại.
“Cái này là dì cho tao, là của tao.”
“Mẹ tao cho mày? Tao mới là người mang cho mày đấy.” Thịnh Dục tránh hai đợt cũng không tránh khỏi, chủ yếu là do Tống Dã vươn tay rất nhanh, trong tay cậu lại cầm hộp sữa, không thể dùng hết sức.
“Chậc chậc chậc, trong miệng mày còn đang ngậm hộp sữa tao cho, sao mày không có tí lòng tốt nào vậy.”
“Buông ra.”
“Mày thề mày không động vào bánh sandwich của tao nữa tao liền bỏ ra.”
“Mẹ nó mày nói xàm gì nhiều vậy? Chốt lại là không buông đúng không?”
Tống Dã chớp chớp đôi mắt, vô tội nhìn cậu, “Vậy mày……”
“…… Mẹ mày…… Không động vào!”
Tống Dã buông tay mỉm cười nhìn cậu, bỗng hắn cúi người trước mặt Thịnh Dục, ngậm ống hút uống một ngụm sữa trong hộp, “Ăn Sandwich hơi khô, biết vậy tao mang thêm một hộp cho tao.”
“……”
Thịnh Dục nhịn, rốt cuộc không nhịn được, mới vừa giơ nắm đấm đã thấy Tống Dã ngậm sandwich chạy mất dạng, chạy xa chạy mãi, quan trọng nhất chính là còn quay đầu lại cười với cậu, vô cùng thiếu đánh, “Anh Dục ơi, em sai rồi, em sai rồi, em mua cho anh hộp khác nhé?”
“Ai muốn mày mua hộp khác!”
Cuối cùng Thịnh Dục không uống nữa, còn dư bao nhiêu đều đưa cho Tống Dã.
Hai người cãi nhau ầm ĩ một đường đến trường học.
Đoạn Lạc Ân ngồi tại chỗ làm bài tập, nhìn thấy cậu đến như thấy cứu tinh, “Ba ba! Cuối cùng ba cũng tới, làm xong bài tập chưa? Cứu bé đi! Mượn vở bài tập hóa học!”
Thịnh Dục treo cặp sách vào móc cài bên hông bàn học, sau đó tìm vở hóa học trong ngăn bàn rồi ném lên mặt bàn, tựa như đại gia khoanh tay dựa vào thành ghế phía sau.
Đoạn Lạc Ân thấy vậy lập tức nóng lòng mở quyển vở ra, “Cảm ơn ba ba! Nếu sớm biết đêm qua mày đã làm xong không mang về thì tao đã không cần dậy sớm tới trường chịu khổ…… **! Mày không làm?!”
Thịnh Dục một bộ đương nhiên, “Con trai ngoan, tao có nói tao làm rồi sao?”
“……” Quả thật chưa nói.
“Không phải từ trước đến nay mày đều nghiêm túc hoàn thành bài tập nhanh nhất sao?!”
Thịnh Dục nhìn hắn, rõ ràng vẻ mặt như đang nói: mày đang nói nhảm cái gì vậy.
“Bây giờ không phải.”
“…… Mẹ nó, trâu bò nha.”
Bị Đoạn Lạc Ân ký thác kỳ vọng cao lại cho hắn một kích trầm trọng, Thịnh Dục không mang theo áy náy chút nào một lần nữa tùy ý ném vở hoá học vào ngăn bàn, bỗng nhiên phát hiện Tống Dã nhìn về phía cậu bên này, cậu nhướng mày với Tống Dã, Tống Dã không để ý đến cậu liền thu hồi ánh mắt.
Thời điểm Đoạn Lạc Ân trở về trong tay xách theo một ly trà sữa, Thịnh Dục thấy hắn không quay đầu mà đi thẳng tới nơi Tống Dã đang ngồi, sau đó còn cúi đầu nói gì đó bên tai Tống Dã, cậu híp mắt nhìn.
Chờ đến khi Đoạn Lạc Ân trở lại chỗ ngồi, vừa định ngồi xuống liền ngồi vào không khí.
Thịnh Dục dùng chân đá ghế của hắn ngã sang bên cạnh.
“Má! Tao có làm gì mày đâu!”
Đoạn Lạc Ân đứng lên vỗ bụi trên mông, kéo ghế trở về ngồi xuống lần nữa.
Một chân Thịnh Dục nghênh ngang duỗi vào hộc bàn, ánh mắt dời về phía ly trà sữa trên bàn Tống Dã, “Rốt cuộc ai mới là ba mày? Mày chạy ra ngoài mua trà sữa cho cậu ta mà không mua cho tao?”
“……” Đoạn Lạc Ân ý thức được cậu đang nói cái gì tức khắc mỉm cười, đồng thời bật chế độ nhiều chuyện, “Có cục c*t, cái gì mà tao chỉ mua cho cậu ta? Mới có vài phút đến cái cầu thang tao còn không kịp đi xuống! Mày biết ly đó ai mua không?”
Hắn nói thần thần bí bí khiến Thịnh Dục rất tò mò, phối hợp diễn xuất, “Ai? Bạn nữ muốn theo đuổi cậu ta?”
Không nghĩ tới cậu chỉ tùy tiện đoán một cái lại đoán trúng phóc, “Lợi hại nha anh Dục! Không hổ danh thời thời khắc khắc đều chú ý tới hướng đi của đối thủ một mất một còn! Một bạn nữ lớp bên cạnh nhờ tao đưa hộ!”
“……” Thịnh Dục muốn nói tiếp nhưng bị Đoạn Lạc Ân chặn họng.
Mặc kệ là trước kia hay hiện tại, cậu chưa bao giờ thấy Tống Dã tỏ ra khó chịu với bất cứ bạn nữ nào, không đúng, có một người, đó là bạn gái cũ của cậu.
Loại cảm giác này giống như cố ý phá hoại.
Cùng lúc đó, hệ thống nhắc nhở Thịnh Dục, “Chúc mừng ký chủ, trải qua khoảng thời gian nỗ lực không ngừng nghỉ, giá trị oán niệm của Tống Dã đã thanh trừ rất tốt!”
Thịnh Dục tùy tay rút trong đống sách ra quyển ngữ văn bắt đầu ôn tập thơ cổ, “Tốt như vậy sao, tôi còn chưa làm gì mà?”
……
Hệ thống đối với Thịnh Dục mặt dày vô sỉ nhìn không quen cũng phải quen, trong lòng im lặng cào phím gửi cậu một quả bom đồng thời nói, “Hiện tại có xu thế thanh trừ sắp xong, mong ký chủ mọi lúc mọi nơi chú ý tâm lý của Tống Dã, đừng để cậu ta chênh lệnh cảm xúc lúc nóng lúc lạnh, như vậy sẽ gây bất lợi với việc ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Biết rồi biết rồi.”
Thịnh Dục lần nữa nhìn về phía Tống Dã.
Trước kia hai người bọn họ quả thật có quan hệ khá tốt, bản thân cậu cũng không biết chuyện gì đã khiến hai người dần dần xa cách, không đúng, nói đúng ra chính cậu mới là người chủ động xa cách Tống Dã.
Quay về đoạn hồi ức năm cậu học lớp 8, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm sườn mặt Tống Dã, năm đó tính trẻ con vẫn còn, thân hình cơ bản đã định hình, so với Tống Dã cậu cao hơn nhiều, tóc nhanh dài nên dứt khoát cắt tóc ba phân, mang theo một cổ phóng túng hoang dã không thể kềm chế được, cùng với khí chất cấm dục của người kia hình thành sự đối lập.
Cũng không biết nhìn bao lâu, Tống Dã như bất đắc dĩ quay đầu lại đối mặt trực diện với ánh mắt cậu, nhìn cậu cười.
Hoa Hạ chia một năm làm bốn mùa xuân hạ thu đông, mảnh đất Hoa Bắc chỉ có mùa hạ, ranh giới đối nghịch với mùa đông hết sức rõ ràng, giờ phút này đất trời đã vào tháng chín, đã đến lúc chào đón khí trời mùa thu, vầng thái dương cứ theo lẽ thường từ nơi phương đông xa xôi ló dạng, tia nắng ban mai xuyên qua cửa kính trong suốt dừng chân trên người Tống Dã, trong nháy mắt đó, khóe môi người nọ mang theo ý cười toả sáng như ánh mặt trời.
Trái tim Thịnh Dục bỗng nhiên xốn xang.
Âm thanh huyên náo trong phòng học nháy mắt tĩnh lặng như truyền về từ phương xa, ngỡ xa xôi lại gần gũi, khoảng cách chỉ vỏn vẹn vài bàn học, cậu bỗng nhiên phát hiện giống như cách xa Tống Dã đã lâu, hồi lâu không thấy, cậu không rõ nguyên do, chỉ thấy thiếu niên trước mắt không phải là người hờ hững lạnh nhạt như mọi ngày, chỉ buông mắt lạnh lùng nhìn mọi vật không vướng bụi trần ——
Người thiếu niên ấy đang cười.
Thịnh Dục phát hiện, bất kể ra sao Tống Dã luôn cười với cậu.
Giữa lưng chừng mờ ảo này, cậu như nghĩ đến vài điều, đột nhiên vô cớ dâng lên một chút áy náy, cậu không nhìn Tống Dã nữa, cúi đầu mở sách ngữ văn ra, di dời ánh mắt sang thơ cổ, nhìn chằm chằm một đoạn bài thơ 《 Sư Nói 》 đã sớm thuộc lòng.
Đoạn Lạc Ân phát hiện cậu kì lạ liền hỏi nguyên nhân, Thịnh Dục vô tình ngó hắn, “Con trai, ủy viên môn hóa đã ôm bài tập đến văn phòng rồi.”
“** má! Sao mày không nói sớm!” Đoạn Lạc Ân mặc kệ cảm xúc lúc cao lúc thấp của cậu, lập tức cầm vở bài tập đuổi theo ủy viên, lần này thành tích thi của hắn không tốt, bất kể là môn hóa học hay vật lý đều không như mong đợi, hơn nữa còn nợ một bản kiểm điểm, nếu lúc này để thầy dạy hóa và lão Triệu phát hiện hắn không nộp bài tập thì trăm phần trăm hắn chết chắc!
“Mới vừa đi, nếu chạy nhanh nói không chừng có thể đuổi kịp.”
Thịnh Dục ở phía sau thiện ý nhắc nhở, cũng mặc kệ Đoạn Lạc Ân đã chạy ra phòng có thể nghe được hay không.
Tiết quốc kỳ mỗi tuần được cử hành vào tiết thứ hai trước giờ tan học, theo thường lệ chính là công bố các thứ hạng học tập và thành tích thi đua.
(*) Tiết quốc kỳ: tương tự tiết chào cờ mỗi sáng thứ hai đầu tuần.
Tất cả 38 lớp đứng ở cửa xếp hàng đợi xuống lầu, Thịnh Dục muốn đi WC nên không đi cùng bọn họ, Tống Dã thấy Thịnh Dục rời đi cũng thoát khỏi đội ngũ theo sau.
Thịnh Dục từ cửa WC ra liền thấy Tống Dã như môn thần canh cửa đứng đó đợi cậu.
“Mẹ mày, làm tao giật cả mình, mày đến đây làm gì?”
Tống Dã nhìn cậu mở vòi nước rửa tay, lại nhìn cậu dùng bàn tay mới rửa sạch mang theo bọt nước sửa đầu tóc của mình trong gương, “Mới nãy mày làm gì?”
Lúc này Thịnh Dục không phủ nhận bản thân đã nhìn chằm chằm hắn, “Tao chỉ nhìn mày có xíu, làm sao vậy, giữ mình thế?”
Cậu nói chuyện với giọng điệu nhàn nhạt, hoàn toàn không có ý nói giỡn, Tống Dã nhận ra cảm xúc của cậu đột nhiên thay đổi, mới nãy còn vui vẻ mà sao bây giờ lại vậy?
Sau đó hắn nghĩ đến buổi sáng Thịnh Dục chắc chắn thấy trên bàn hắn có ly trà sữa, lại liên tưởng đến Đoạn Lạc Ân đưa trà sữa xong liền chạy về mách Thịnh Dục, tức khắc phỏng đoán có thể Thịnh Dục biết hắn được bạn nữ khác tặng đồ nên không vui.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn có chút vui mừng nho nhỏ, Thịnh Dục không vui, hắn có thể lý giải vì Thịnh Dục đang ghen hay không, có phải cậu đối với hắn không phải hoàn toàn không có cảm giác hay không?
Tống Dã khắc chế ý cười trên khóe môi, chậm rì rì đuổi theo Thịnh Dục, từ phía sau túm chặt góc áo cậu, “Anh Dục, từ từ đã, mày đi nhanh quá.”
Thịnh Dục cảm thấy phiền, quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, đẩy tay hắn ra.
Tống Dã đuổi theo sóng vai cậu cùng đi, tự nhận là giải thích nói, “Ly trà sữa sáng nay bạn nữ kia cho tao đã qua tay Hứa Thánh rồi, tao không thích bạn nữ đó.”
Thịnh Dục nhấc mí mắt nhìn hắn, chút áy náy dâng lên hồi sáng đã sớm tan thành mây khói, bây giờ lại là bị hắn quấy cho nổi bọt, hắn biết rõ Đoạn Lạc Ân có khả năng đã nói với cậu mà bây giờ còn cố ý nói với cậu thêm lần nữa, đây là ý gì? Khoe khoang à?
Làm đối thủ một mất một còn nhiều năm như vậy cũng không phải vô dụng, Tống Dã bị các bạn học gọi là “Anh Dã”, cậu lập tức bảo mình chính là “Ba”, từ nay về sau xưng là “Ba Dục”, Tống Dã là “Anh” cậu là “Ba”, chứng tỏ Tống Dã ở trước mặt cậu chỉ là đứa em trai mà thôi.
Cách thức đấu đá của con trai đúng là không thể hiểu nổi.
Vào thời điểm thua người chứ không thể thua trận này chỉ thấy khóe môi cậu khẽ nhếch, không chút để ý nhìn Tống Dã nói, “Rồi sao? Thời điểm ba đây yêu đương còn không biết mày ở nơi nào chơi bùn.”
Sau đó cậu vô ý dẫm một cái vào khoảng không trên cầu thang, Tống Dã lanh tay lẹ mắt ôm eo cậu, từ phía xa nhìn vào mắt giống như Thịnh Dục bị Tống Dã ôm vô cùng thân mật khăng khít..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...