Ở địa bàn của tập đoàn Cự Lực, Khúc Quân không có quyền hạn để hoạt động ở nhiều không gian, cậu quậy tung phòng khách và phòng ngủ lên, nhưng luôn có người máy chuyên môn đi vào dọn dẹp. Khi sắp nhàm chán uất ức đến đỉnh điểm, Khúc Quân lơ đãng mò thấy hiệu ứng chơi game 4D, thế là cậu hưng phấn chơi đủ loại trò chơi.
Cho đến khi cậu nghe thấy tiếng còi báo động.
Cậu cấp tốc chạy như bay đến bên cửa sổ, nhìn thấy thứ gì đó đông nghìn nghịt chụm lại như một đám mây đen đang đánh vào tòa tháp cao kia.
“Đó là… Cái quỷ gì…”
Một giây sau, Khúc Quân liền bỗng nhận ra tòa tháp cao kia là sở nghiên cứu vi khuẩn của Lăng Mặc.
Khi đám mây đen đó tiếp xúc với tòa tháp liền phát ra một chuỗi tiếng nổ, cửa kính phản chiếu ánh lửa dữ dội, giống như một trận pháo hoa điên cuồng khiến người ta phải sợ hãi!
Đây là tập kích không hề che giấu một chút nào!
Ngoại trừ Hắc Tước ra, cậu không nghĩ còn ai dám làm như vậy!
West đã mất kiên nhẫn rồi! Lăng Mặc luôn được tập đoàn Cự Lực bảo vệ kỹ càng, West đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, gã nhất định muốn hủy diệt tấm màng bảo vệ này!
Khúc Quân xoay người lao nhanh ra khỏi phòng, trong đầu cậu bây giờ toàn là Lăng Mặc.
Vừa mở ra, trong hành lang đều là tiếng còi báo động liên tiếp không dứt, Khúc Quân vừa ló đầu ra thì có người bất ngờ đè vai đẩy cậu vào lại phòng.
Là huấn luyện viên Lương!
“Mi muốn đi đâu?” Không giống với dáng vẻ cợt nhã lưu manh thường ngày, giờ đây vẻ mặt của huấn luyện viên Lương cực kỳ nghiêm túc.
“Tôi phải đi tìm Lăng Mặc! Mục tiêu của West chính là anh ấy!”
Khúc Quân lách qua khỏi người huấn luyện viên Lương xông ra ngoài, nhưng bị đối phương đẩy trở về. Có điều Khúc Quân không phải là tay nghiệp dư!
Cậu đạp chân lên tường để mượn lực, nhanh chóng duỗi chân bật lên nhảy qua đầu của huấn luyện viên Lương, mắt thấy sắp rời khỏi nhưng huấn luyện viên Lương từ phía sau quét chân đánh ngã Khúc Quân, ngay sau đó muốn dùng cùi trỏ chế trụ Khúc Quân lại nhưng cậu dứt khoát tránh ra.
“Thằng nhóc thối, lông mọc dài rồi há!”
“Tôi phải đi tìm anh ấy!” Khúc Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm huấn luyện viên Lương, vẻ mặt của cậu khiến người ta không hề nghi ngờ một chút nào, nếu hắn tiếp tục ngăn cản Khúc Quân thì sẽ bị cậu giết chết ngay tại chỗ.
“Không có quyền hạn và cấp bậc đầy đủ, mi có thể rời khỏi đây sao?” Huấn luyện viên Lương lạnh giọng hỏi.
“Chỉ cần ông để tôi đi là có thể.”
“Nhưng Lăng Mặc đã xin ta tuyệt đối không được để mi ra khỏi đây. Mi nghĩ đi, tại sao Lăng Mặc ở lại sở nghiên cứu mà không chịu trở về? Vì cậu ta đã cố ý tiết lộ tin tức, nói mình đã đột phá bước tiến triển mới trong nghiên cứu. Khi West mà nghe được tin này chắc chắn sẽ không ngồi yên, chuyện gã hành động chỉ là vấn đề sớm muộn!”
Khúc Quân siết chặt nắm đấm, cậu biết tin tức mà Lăng Mặc tung ra là thật, vì cậu đã được dùng một lần rồi.
“Đám chi chít phát nổ bên ngoài kia gọi là đạn Nano, lớn cỡ bằng con gián, hơn nữa còn bị khống chế. Cho dù Lăng Mặc ở trên tòa tháp kia hay ở đâu đi nữa, West sẽ không dễ dàng tìm được cậu ta đâu. Hơn nữa người của phe ta có thể hack vào hệ thống điều khiển đạn Nano để truy tìm ngược lại tung tích của West, nếu như mi xông ra… Thì sẽ tạo thành một lỗ hổng đủ để toàn bộ kế hoạch của Lăng Mặc đổ vỡ!”
Cái đầu nóng của Khúc Quân dần nguội lại, móng tay của cậu cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng không thấy đau gì.
“Mi tin tưởng Lăng Mặc không? Nếu mi tin tưởng cậu ta thì đi vào phòng và ngồi đợi đi.” Huấn luyện viên Lương lại nói thêm “Nếu mi còn coi ta là huấn luyện viên, còn tôn trọng Dung Chu thì mời mi vào phòng dùm.”
Khúc Quân nghiến răng ken két.
Cậu biết cho dù mình có bẻ gãy cổ của huấn luyện viên Lương thì hắn cũng sẽ không cho cậu rời khỏi đây.
“Nếu Lăng Mặc mà có mệnh hệ gì, ông biết tôi sẽ làm gì chứ?”
Khúc Quân đi qua người huấn luyện viên Lương, khi bước vào phòng thì nghe hắn nói.
“Ta biết, mi sẽ giết ta.”
“Không, tôi sẽ giết chính tôi. Bởi vì tôi lựa chọn tin tưởng các người.”
Huấn luyện viên Lương thở dài nhìn bóng lưng của Khúc Quân.
Lúc này, tiến sĩ Warren cảm nhận được chấn động liền ngẩng đầu lên, các nghiên cứu viên mặc quần áo bảo hộ tiến hành thí nghiệm giống Lăng Mặc cũng rối rít cầm bộ đàm hỏi thăm tình huống.
“Đừng phân tâm. Bọn chúng không vào được.” Lăng Mặc vẫn nhìn chuỗi gen mắt xích trên màn hình máy tính, không có chút hoảng hốt nào.
Tiến sĩ Warren thở ra một hơi “Là Hắc Tước đang tấn công chúng ta… Cậu nói xem sở nghiên cứu có sập không? Sau đó vùi xác tất cả chúng ta…”
“Không biết. Tòa tháp này có khả năng chống chịu chấn động rất cao. Lớp điện thế bên ngoài sẽ làm cho đạn Nano chập mạch, nhìn nổ dữ dội vậy thôi chứ đạn Nano đang tự bạo chính mình.” Lăng Mặc híp mắt nhìn máy tính, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó rất sâu xa.
Điều này làm tiến sĩ Warren rất khó chịu, giống như bản thân mình thì nóng nảy mất kiên nhẫn, còn anh thì lại điềm tĩnh như đã nắm vững tất cả trong tay.
“Cậu biết đó, nếu mà là tôi, tôi sẽ gọi điện cho honey của mình. Nói không chừng cô ấy sẽ vạn dặm xa xôi chạy tới tìm tôi. Nếu nhìn thấy tình cảnh trước mắt này nhất định sẽ lo lắng không thôi.”
Warren liếc Lăng Mặc, mà Lăng Mặc giống như không nghe thấy, tiếp tục xem máy tính, tiến sĩ Warren chỉ có thể buồn thiu cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Mười mấy phút sau, Lăng Mặc đứng lên, Warren cũng ngẩng đầu lên thấy Lăng Mặc đi vào nhà vệ sinh.
Anh đứng tựa lưng vào tường, lấy điện thoại bấm số gọi cho Khúc Quân.
Lúc này Khúc Quân ngồi trên ghế sofa gần cửa sổ sát đất, nơi mà Lăng Mặc thường xuyên ngồi, cậu nghiêng đầu nhìn chùm mây đen kia nổ từng đóa rồi lại từng đóa hoa lửa, trong lòng cực kỳ lo lắng, cứ như một giây sau, bức tường sở nghiên cứu của Lăng Mặc liền mất đi khả năng chống đỡ, bắt đầu vỡ vụn, sau đó đám đạn Nano kia sẽ như ong vỡ tổ ùa vào…
Điện thoại để trên bàn trà rung lên, huấn luyện viên Lương ngồi đối diện nhấc chân đạp nhẹ vào bàn.
“Ê, điện thoại mi kêu kìa. Là Lăng Mặc gọi.”
Khúc Quân lập tức hồi phục tinh thần lại, cầm điện thoại lên.
“A lô! Lăng Mặc, anh rốt cuộc sao rồi hả!”
“Tôi vẫn ổn. Em còn ở trong phòng chứ, không chạy lung tung khắp nơi?” Giọng nói của Lăng Mặc rất bình tĩnh.
Cục tức mắc nghẹn ở cổ họng của Khúc Quân rốt cuộc trào văng ra ngoài.
“Có phải chính anh kêu lão Lương tới bắt tôi ở trong phòng, hả!”
Lăng Mặc không trả lời vấn đề này, mà hỏi tiếp “Em nhìn thấy một đoàn đạn Nano bay ngoài kia không?”
“Nhìn thấy! Anh con mẹ nó không được để bọn nó đụng vào người có biết chưa!”
Lăng Mặc nghiêng đầu kẹp điện thoại di động, nghe Khúc Quân gào thét ở đầu dây bên kia, từ tốn nói “Em là đang cầu xin tôi sao?”
Khúc Quân nghe anh nói thế suýt chút nữa là đập nát điện thoại, chợt lại thêm một tiếng nổ dữ dội vang lên, cậu nhìn thấy rất nhiều nhân viên dưới đất nhanh chóng chạy vào khu trú ẩn, cậu không thể không rống lên “Đúng! Tôi chính là cầu xin anh mau chóng giải quyết đám kia đi! Không phải anh luôn cảm thấy mình giỏi không gì không thể à?”
“Em chờ thêm vài phút nữa, bọn chúng sẽ rơi xuống hết.” Lăng Mặc đáp.
“Cái gì?” Khúc Quân trợn to hai mắt nhìn tập đoàn Cự Lực không biết bắn ra thứ gì vào đám đạn Nano kia làm bọn chúng văng tứ tán khắp nơi, sau đó từng cái bị vỡ nát thành bụi, không lâu sau, một cơn mưa bụi phủ xuống kèm theo vô số ánh điện chớp chớp bên trong.
Rơi rải khắp nơi.
“Rớt xuống rồi?” Lăng Mặc nhẹ nhàng nói.
Cách một chiếc di động truyền vào tai Khúc Quân, cực kỳ dịu dàng, giống như người lớn đang dỗ dành con nít.
“Rớt xuống… Các người dùng phấn than chì để làm đạn Nano chập mạch sao?”
“Ừ.”
Trái tim lo sợ treo lủng lẳng nãy giờ của Khúc Quân dần dần hạ xuống, cũng không còn phải nghe từng tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến người ta phải run sợ nữa.
“Lăng Mặc… Nếu như còn có lần sau, anh gặp nguy hiểm mà không chịu nói tôi biết, hoàn toàn cô lập tôi, thậm chí giống như hôm nay phái người tới trông chừng tôi, tôi sẽ tuyệt giao với anh.” Khúc Quân nói.
“Xem ra giữa chúng ta có giao tình rất sâu, cho nên em mới dám dùng ‘tuyệt giao’ để uy hiếp tôi.”
“Tôi không nói giỡn với anh. Tôi không muốn bị người mình muốn bảo vệ nhất không tín nhiệm, cũng không muốn bị anh xem là kẻ yếu.”
“Tôi nhớ rồi. Nhưng mà Khúc Quân à, em nhớ tôi không?”
Giọng nói vừa nhẹ vừa ngâm nga như đàn violong, lại tựa như một tiếng thở dài bên tai Khúc Quân.
Trái tim bị cào một phát, giống như đã sớm bị đối phương nắm chặt trong tay.
Khúc Quân hung tợn trả lời “Tôi muốn anh! Nhớ muốn chết đi được nè! Anh làm sao thì làm, nhưng phải nhanh chóng cút về đây, nếu không tôi đập chết anh!”
Cậu cúp điện thoại quăng bẹp xuống đất, huấn luyện viên Lương nghiêng mặt nhìn “Mi có cáu thì cáu với Lăng Mặc í, điện thoại ẻm vô tội nha.”
“Có tin tui bụp ông một trận không?”
“Tin chứ, nhưng mà mi không đánh lại ta~”
Huấn luyện viên Lương còn chưa cười được hai giây thì liền ăn trọn đế giày đen thui của Khúc Quân.
Hai người quần nhau suýt chút nữa lật tung phòng khách lên, mười mấy phút sau, huấn luyện viên Lương vác con mắt sưng bầm và khóe miệng rỉ máu đè chân lên cổ Khúc Quân, còn Khúc Quân cũng đè siết chân lên cổ hắn, hai người giằng co với nhau cho đến khi cửa phòng mở ra, một giọng nói không giận mà uy vang lên.
“Hai người xong chưa!”
Trong chớp mắt hai người thả nhau ra rào một phát đứng dậy.
“Nó ra tay trước… À không đúng, ra chân trước!” Huấn luyện viên Lương cao giọng nói.
Người bước vào không ai khác chính là Dung Chu.
Khúc Quân vốn đang phát cáu trong lòng, bực bội đứng im không nói tiếng nào.
“Cậu rất rảnh rỗi? Mau dẫn người đi dọn dẹp mớ đạn Nano kia đi! Lẹ lên!”
Huấn luyện viên Lương giơ tay đầu hàng “Biết dồi biết dồi! Anh rống cái gì mà rống!”
Dung Chu nhìn Khúc Quân, gật đầu nói “Thân thủ tiến bộ, cũng đã hồi phục tốt. Lần tới tôi sẽ so tài với cậu.”
Huấn luyện viên Lương lập tức hớn hở ra mặt, Dung Chu ngoài miệng nói ‘cũng đã hồi phục tốt’, người khác không biết chứ hắn đây biết Dung Chu chuẩn bị chỉnh Khúc Quân vì tội đánh mặt hắn sưng bầm lên nè.
Khi huấn luyện viên Lương và Dung Chu rời đi, tất cả đều yên tĩnh lại, Khúc Quân cảm thấy thật cô đơn.
Cậu đứng bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn huấn luyện viên Lương dẫn người đi dọn dẹp sạch sẽ mảnh vụn của đạn nano, giống như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Tối hôm đó, Khúc Quân nhìn thấy một chiếc phi cơ bay về, nghe nói là tín hiệu vô tuyến của đám đạn Nano kia bị theo dõi ngược lại, sau đó người của Dung Chu tìm được một kẻ điều khiển đạn Nano núp trong một kho hàng bỏ hoang, ngay lập tức áp tải người về.
West lại gãy thêm một cánh tay đắc lực.
Khúc Quân vốn cho là Lăng Mặc sẽ trở lại, nhưng không ngờ anh lại coi mọi thứ như chưa từng xảy ra mà tiếp tục làm nghiên cứu của mình.
Nhưng câu nói ‘Em nhớ tôi không’ giống như lời nguyền, làm Khúc Quân vừa lên giường nhắm mắt liền nhớ tới nó.
“Tôi mẹ nó không nhớ anh! Không nhớ anh! Không nhớ anh!”
Khúc Quân hung hăng đạp rớt chăn.
Mấy ngày sau, Khúc Quân dùng hết tất cả dụng cụ trong căn phòng này với mục đích ‘giải trí’, thậm chí còn lấy máy pha cà phê để tập tành pha, mặc dù đều bị thất bại.
Lăng Mặc vẫn không gọi một cú điện thoại nào, Khúc Quân rất muốn chửi mắng đối phương một trận, nhưng lại sợ đối phương trả lời lại một câu ‘Xem ra em nhớ tôi thật’, cậu nghĩ mình sẽ phát điên lên mất.
Cho đến khi Tiểu Hằng đưa đồ tới, là một cái hộp lớn.
“Đây là cái gì?”
“Không biết nữa. Là đồ gửi cho giáo sư Lăng, cậu không được mở ra đâu!” Tiểu Hằng làm động tác ‘cảnh cáo’ với cậu.
Nhưng mấy ngày nay Khúc Quân rảnh rỗi đến mọc nấm, làm gì có chuyện nhịn được!
Hơn nữa đồ gửi cho Lăng Mặc có gì thần bí mà không được nhìn chớ!
Nhìn một tí thui!
Khúc Quân toét miệng cười, lấy con dao vạn năng đặc biệt của mình thong thả cạy cái hộp ra.
Bên trong có một tấm thiệp, nét chữ rất xinh đẹp nắn nót.
Khúc Quân cảm thấy rất khó chịu, có phụ nữ tặng đồ cho Lăng Mặc, mọe nó chứ!
Nhưng thấy trên tấm thiệp có ký tên Sở Ngưng, Khúc Quân cảm thấy đồ mà tiến sĩ Sở gửi đến chắc chắn thuộc hàng thượng đẳng cao cấp!
Cậu lấy hết mấy viên xốp ra, lúc này mới phát hiện bên trong là một bức tượng bằng cẩm thạch. Khúc Quân cẩn thận nâng nó ra khỏi hộp, đặt ngay ngắn lên bàn trà bên cạnh.
“May là tiểu gia đây sức mạnh như trâu, nếu là người thường thì khỏi bưng biếc!”
Khúc Quân ngồi xuống sofa đối diện bàn trà, cúi đầu nhìn thì không khỏi ngây ngẩn.
Đó là pho tượng nửa người của Lăng Mặc.
Đường nét ưu nhã nơi đôi mắt của anh, đường viền mặt, sống mũi, còn có đường cong nghiêm túc của đôi môi cũng đều rất đẹp, được điêu khắc một cách cực kỳ hoàn mỹ.
Cho tới bây giờ Lăng Mặc chưa từng yên tĩnh như vậy trước mặt Khúc Quân, để cậu có thể ngắm anh không chút cố kỵ nào.
“Gì chứ hả… Bắt chước theo Newton hay Einstein? Bộ muốn trưng bày trước cửa tập đoàn Cự Lực cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng chắc?” Khúc Quân chê bai.
Cho dù là mộ pho tượng nhưng vẫn có sức hút vô hình với Khúc Quân, cậu nghiêng mặt sang nhìn anh, ánh mắt miêu tả hình dáng của anh, dần dần tựa như bị ma ám mà đưa ngón tay ra chạm vào mặt anh.
Trong giờ phút này, Khúc Quân bỗng nhiên nhận ra, nguyên nhân khiến cậu bực bội khó chịu không phải là vì không có người nói chuyện nên nhàm chán, chính là vì Lăng Mặc không ở bên cạnh.
Bất thình lình nhớ Lăng Mặc một cách da diết.
Cho dù là dáng vẻ lạnh nhạt của anh cũng làm Khúc Quân thấy nhớ không thôi.
Ngón tay của Khúc Quân chạm nhẹ vào mũi pho tượng, rồi trượt đến đôi môi, cậu nhớ bờ môi của Lăng Mặc, nó không hề lạnh lùng như tính cách của anh, Khúc Quân bắt đầu mơ mộng, ví dụ như Lăng Mặc sẽ dùng sức hôn cậu cuồng nhiệt đến mức muốn hút hết máu thịt của cậu như thế nào, cương quyết không cho cậu cự tuyệt, giống như thiên thạch va chạm điên cuồng.
Khúc Quân bị quỷ thần xui khiến mà cúi đầu xuống, nghiêng mặt sang hôn lên môi pho tượng, cậu chậm rãi lộ đầu lưỡi của mình ra, dường như muốn dùng nhiệt độ nóng bỏng của mình để làm tan chảy pho tượng nguội lạnh kia.
Mặt trời sắp lặn, ánh sáng hòa quyện giữa màu đỏ và màu vàng xuyên qua cửa kính rọi vào, kèm theo nhiệt độ cũng muốn tràn vào trong thân thể Khúc Quân.
Khúc Quân tưởng tượng xúc cảm của môi Lăng Mặc, trong lòng cô đơn thở dài một hơi.
Cậu từ từ tách môi ra khỏi bức tượng, rồi mân mê môi nhìn đôi mắt của bức tượng.
Trong không khí phảng phất có nhiệt độ nào đó từ dịu dàng đến nóng bỏng, cùng với mùi hương nhè nhẹ của sữa tắm đàn ông và bọt cạo râu của Lăng Mặc.
Khúc Quân chợt nghiêng mặt sang nhìn, con ngươi của cậu lập tức co rút lại, bởi vì Lăng Mặc đang đứng trước mặt cậu và nhìn cậu.
Trong đầu Khúc Quân nhất thời rỗng tuếch, cậu không biết Lăng Mặc liệu có phải đã nhìn thấy những gì cậu mới làm vừa rồi không.
“Tôi… Tôi… Sở Ngưng gửi đến một bức tượng… Ha ha ha! Tôi chán quá nên… Nên…”
Để tui chết đi trời ơi! Tui đã làm quái gì vậy nè!
Khúc Quân đấm ngực giậm chân trong lòng, hận không thể bốc hơi ngay lập tức!
Nhưng là Lăng Mặc đang đứng ở cửa như bị một luồng sức mạnh to lớn thúc đẩy, bước nhanh về phía Khúc Quân, trên mặt anh không có biểu tình gì nhưng đôi mắt kia lại giống như viên ngọc lưu ly bị vỡ nát, làm vô số khát vọng điên cuồng thoát ra ngoài, lao ập tới Khúc Quân.
Tay của Lăng Mặc chạm lên má Khúc Quân và kéo cậu đứng dậy khỏi sofa, Khúc Quân còn chưa kịp hô hấp thì mọi thứ của cậu đã bị Lăng Mặc chiếm đánh.
Nụ hôn của người đàn ông này bao hàm rất nhiều nỗi niềm không thể cất thành lời, nhẫn nại nhưng phóng túng, độc chiếm nhưng kiềm nén, tay của anh bấu chặt vào gáy Khúc Quân, làm rối tung những sợi tóc sau gáy cậu, điên cuồng ngậm mút lấy môi cậu, tựa như bỏ qua tất cả để liều cháy hết mình.
Anh nhìn Khúc Quân, đáy mắt lóe lên một tia ưu tư, có vẻ đang cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng ánh mắt như đang nói cho Khúc Quân biết thân thể của anh giống như một ngọn lửa mãnh liệt không bao giờ bị dập tắt.
Tim Khúc Quân đập nhanh đến nỗi muốn phá toang không gian này ra, nhưng cậu vẫn đến gần anh, giống như bộc phát tất cả khát vọng đã tích lũy từ lâu cùng với khoảng thời gian này không có anh bên cạnh, cậu nhẹ nhàng hôn khẽ lên môi anh, sau đó chậm rãi vươn đầu lưỡi của mình ra giống như hôn bức tượng hồi nãy, khi lưỡi chạm nhẹ vào môi dưới của anh, cậu có thể cảm nhận được anh khẩn trương đến cỡ nào, hai vai đều cứng còng cả lên.
Thậm chí Khúc Quân còn tin rằng, dù là ngày tận thế hay trái đất nổ tung cũng không bằng nụ hôn có lực sát thương mà cậu đã trao cho Lăng Mặc.
Nó phá hủy lí trí của Lăng Mặc, đánh sụp lòng kiên nhẫn đợi chờ của anh, Lăng Mặc hôn trả một cách kịch liệt, hai người đều là gà mờ nên không biết cách quấn quýt nồng nhiệt như thế nào, nhìn y như đang vật lộn dữ dội.
Lăng Mặc ôm Khúc Quân lui từng bước về sau, khi lưng của anh đụng vào cửa phòng ngủ, giữa hai người hé ra một khe hở, Lăng Mặc ngẩng đầu lên làm Khúc Quân vừa vặn hôn lên cằm của anh, sau đó cứ tiếp tục hôn cổ anh cách lớp áo sơ mi, rồi hôn tai, hôn má anh.
Lăng Mặc vươn tay tới giữ đầu Khúc Quân, cưỡng bách cậu ngửa mặt nhìn mình.
Khúc Quân thở ra một hơi, ngước đôi mắt đen nhánh lên, ánh mắt tràn ngập khát khao kia của Lăng Mặc làm Khúc Quân thật muốn phát cuồng.
Trên đời này sẽ không còn một ai khác có thể nhìn cậu say đắm như vậy.
“Nói cho anh, rằng em yêu anh…” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh lùng nhưng lại khàn khàn như que diêm sắp tàn, mà đốm lửa cuối cùng kia lại mang theo khát vọng hủy diệt mãnh liệt.
“Nói nhảm! Em yêu anh… Em tất nhiên là yêu anh.”
Bây giờ Khúc Quân không còn cảm thấy sợ hãi khi nói ra ba chữ này nữa, thậm chí còn thấy kiêu ngạo vì nó.
Có lẽ cậu đã từng trải qua một Mạc Tiểu Bắc ngây thơ không hiểu đáy lòng nhiệt liệt mà chân thành của Lăng Mặc, một Lộ Kiêu sợ hãi bị tình yêu của Lăng Mặc hủy diệt, một Nghiêm Cẩn vì Lăng Mặc mà bắt lấy hi vọng, nhưng là Khúc Quân không biết.
“Nói… Em sẽ không rời khỏi anh.”
Lăng Mặc nâng cằm Khúc Quân lên, anh cương quyết vì tận sâu trong đáy lòng anh luôn sợ hãi một thứ mang tên ‘mất đi’.
“Em không biết. Em làm sao có thể cam lòng từ bỏ đặc quyền này chứ?” Trong mắt Khúc Quân tràn ngập kiên định.
Lăng Mặc lại cúi đầu hôn lên, thậm chí còn điên cuồng hơn trước, tựa như dù có làm thế nào đi nữa thì cũng không thể đạt tới khát vọng độc chiếm của anh.
Anh đưa tay ra sau vặn nắm cửa, Khúc Quân đè Lăng Mặc lui một đường về sau, nhưng Lăng Mặc bất chợt bế Khúc Quân lên.
Khúc Quân dùng sức hít thở, lần trái tim thật sự muốn nổ tung.
Cậu nhìn Lăng Mặc ở ngay trước mắt mình, anh đang nghiêng mặt dùng sức xé cổ áo sơ mi của cậu ra, trông cực kỳ gấp gáp, tựa như nếu chậm trễ một chút là mọi thứ sẽ biến mất.
“Em tới… Để em tới…”
Khúc Quân ngồi dậy dễ dàng cởi nút áo sơ mi đầu tiên ra.
Do mới làm lần đầu nên Lăng Mặc ôm chặt cậu từng giây từng phút, tất cả đều long trời lở đất, suy nghĩ bị đánh nát vỡ vụn.
Mãi đến buổi chiều hoàng hôn hôm sau, Khúc Quân nằm sấp vùi mặt vào gối, có người không chán không phiền xoa xoa mái tóc rối bời của cạu.
Nhiệt độ và cảm xúc da thịt dán sát vào người làm cho Khúc Quân muốn rục rịch lần nữa, nhưng cậu lập tức bỏ ý định này.
“…Em đau.” Khúc Quân buồn buồn nói.
Lăng Mặc duỗi tay lấy cốc nước đầu giường đưa đến bên mặt Khúc Quân.
“Nhóc xạo. Năng tự lành của em còn nhanh hơn cả người bình thường, làm sao mà đau được.”
Giọng nói của Lăng Mặc cũng có chút khàn, nhưng lại mang theo nhiệt độ không thể nào tiêu tan được.
“Mụ nó… Em thật sự rất đau đó! Tại sao!” Khúc Quân nhận cốc nước tu ực ực.
Lăng Mặc chẳng qua im lặng ôm cậu, nói “Vậy ngủ đi. Một lát nữa sẽ hết đau.”
“Khoan đã… ‘Một lát nữa sẽ hết đau’ tức là em đây đã khỏe hơn người bình thường mà bây giờ còn thấy đau, còn nếu là người bình thường… Em biết rồi! Anh… Có phải anh mới vừa nãy lại đến thêm lần nữa?”
“Buổi sáng súng cương là chuyện thường.”
“Nhưng bây giờ đâu phải buổi sáng, là chiều đó, là hoàng hôn đó!”
“Em có ngủ hay không?”
Khúc Quân nhìn thấy yết hầu của Lăng Mặc hơi cử động liền ngoan ngoãn nằm xuống.
“Em ngủ!”
Nhưng Khúc Quân nhắm mắt chưa được bao lâu lại chợt lên tiếng “Anh thích em từ khi nào vậy?”
===Hết chương 83===
Cá: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé, tặng mọi người chương “H nóng bỏng xịt máu mũi” nè =)))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...