Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Khúc Quân sờ sờ sau gáy, vui vẻ nói “Bọn họ muốn lừa cậu ký hợp đồng vay thế chấp, chứng minh bọn họ đã sắp cạn kiệt lương thực, không duy trì được mấy ngày nữa! Ba của Lý Viễn Hàng dù sao cũng là người dưng! Nhưng mà… Trần Lỵ lại là dì ruột của cậu, bà ấy làm như vậy, cậu chắc chắn rất thất vọng.”

Lăng Mặc đậy nắp chai dầu lại, nói “Tớ không thất vọng, bởi vì bọn họ không phải là cậu. Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm đi học.”

Bởi vì bọn họ không phải là cậu… Nói cách khác trên thế giới này, chỉ cần Khúc Quân cậu đối xử tệ với Lăng Mặc thì mới thật sự khiến y thất vọng.

“Ừ. Toàn mùi dầu cù là không hà, cậu ngủ được không?”

“Ngủ được. Còn dễ ngửi hơn cả mùi thả bom của cậu.”

“…” Khúc Quân cảm thấy mình bị bạo kích giảm mười ngàn điểm.

Lúc nhắm mắt ngủ, cậu hiểu rõ, bản thân cậu không sợ nhiệm vụ tư duy thâm tiềm thất bại, mà là sợ vĩnh viễn mất đi lòng tin của Lăng Mặc.

Khúc Quân nghiêng người qua, đối diện với ánh mắt của Lăng Mặc.

Ở trong bóng tối, ánh mắt của Lăng Mặc trông rất đẹp, thâm thúy đến mức tận cùng của thuần túy.

“Lăng Mặc, cậu là nhiệm vụ của tớ.”

Lăng Mặc không nói gì.

“Vì để hoàn thành nhiệm vụ này, ngay cả mạng sống tớ cũng không cần.”

Cậu hoàn toàn nói thật.

Hồi lâu sau, Lăng Mặc vươn tay tới nắm lấy vành tai cậu.

“Tớ không muốn cậu mất mạng, chỉ cần cậu liều mạng học tập cho thiệt giỏi là được, cùng tớ thi đậu vào Tam Trung.”

“Cái gì? Tam Trung?” Khúc Quân ngồi bật dậy “Tớ không thi đậu được đâu!”

Tam Trung là trường cấp ba trọng điểm hàng đầu của thành phố này, bước chân vào Tam Trung thì chẳng khác nào đã bước một chân vào ngưỡng cửa đại học. Nếu như có thể vào ban không của Tam Trung thì chính là chân chính bước vào trường đại học trọng điểm.

“Tớ muốn cậu thi đậu thì cậu phải thi đậu.” Lăng Mặc lãnh đạm nói.

Không được đâu…

Dù sao đây cũng không phải là thế giới chân thật, thành tích học tập tốt thì xài được cái quỷ gì chứ!

“Lăng Mặc, cậu mau tỉnh lại đi, nơi này chẳng qua chỉ là dựa theo kí ức của cậu tạo nên mà thôi. Trong hiện thực, tớ là một tên học dốt chính hiệu đó! Thật! Hoàn toàn hết thuốc chữa!”

“Lại coi ba cái phim tào lao gì vậy? Ngày mai tớ sẽ kèm cậu học bảng nguyên tố tuần hoàn.”

“Không được, chúng ta phải thảo luận nghiêm túc vấn đề này!”

“Tự cậu thảo luận một mình đi, tớ ngủ.”

“Giáo sư Lăng, anh mau tỉnh lại đi, thế giới còn chờ anh đến cứu đó!”

“Ừ ừ. Trước hết phải đi ngủ thì mới có thể tỉnh lại được.”

Sáng sớm hôm sau, Khúc Quân đi tới bàn ăn thì thấy ở chỗ ngồi của mình có để một túi hạt hướng dương.

“Này là sao?”

“Cắn hạt cho tớ.”

“Không cắn!” Khúc Quân rất có khí phách nói.

“Nghe ra cậu có ý kiến với tớ?” Lăng Mặc xốc túi hạt, không nhanh không chậm ăn sáng.

“Đúng vậy, cậu tâm cao khí ngạo, con mắt cao hơn cái đầu, còn có bệnh sạch sẽ nữa.” Khúc Quân ra vẻ nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng đáy mắt cậu toàn ý cười.

“Cậu không tiếp nhận nổi?” Giọng nói Lăng Mặc lành lạnh.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, cho dù giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh đều đều như thế nhưng Khúc Quân lại có thể nghe ra y đang vui vẻ hay đang khó chịu.

“Nói nhảm! Dĩ nhiên là không tiếp nhận nổi rồi!”

“Hoặc là giả bộ không thấy, hoặc là tự sát.”

“(▔ □ ▔)”

Sau đó, Lăng Mặc giống như muốn bức tử Khúc Quân vậy.

Cho dù là cuối tuần cũng không để Khúc Quân lấy hơi mà liều mạng học tập.

“Thiệt là mệt… Buồn ngủ quớ…” Mí mắt của Khúc Quân đánh nhau dữ dội.

Cậu rất không hiểu, tại sao Lăng Mặc lại có thể tinh thần ngời ngời ngồi bên cạnh chống cằm nhìn cậu chứ?

“Có muốn tớ nhét vài cục pin vào phía dưới của cậu để giúp cậu lấy lại tinh thần không?” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh lùng nhưng khóe môi lại nhếch lên.

“Không… Không cần…”

Khúc Quân ngoan ngoãn mở bài tập vật lý ra.

Mấy phút sau.


“Tớ mệt thiệt mà…” Khúc Quân nằm dài ra bàn, bây giờ cậu rất muốn Lăng Mặc giết chết cậu ngay đi, để kết thúc nhiệm vụ khổ sở này.

Cậu hơi hé mắt ra thì thấy Lăng Mặc cũng gục đầu trên bàn, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Khúc Quân.

Trái tim bé nhỏ của Khúc Quân không hiểu tại sao đập bang bang như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

“Vậy thì tớ đi vào để giúp cậu tỉnh táo một chút?” Giọng nói của Lăng Mặc rất nhẹ, còn mang theo hàm ý khiến người ta khô miệng khô lưỡi.

Mấy giây sau, Khúc Quân nhận ra ý của y có nghĩa là gì, cậu tức giận đến mức khí huyết dâng trào, lập tức tỉnh táo hẳn ra.

“Muốn chết (╰_╯)#!”

Khúc Quân dưới áp lực và dâm uy của Lăng Mặc, kết thúc thi đợt đầu tiên vào tháng sau, cậu tiến vào top 50 học sinh đứng đầu toàn trường, ngồi vững vàng vị trí thi đầu vào trường cấp ba hạng hai.

Lương Như biết được tin này liền ôm con trai mình cuồng hôn một trận.

Đến đợt thi thứ hai, Khúc Quân tiếp tục ổn định phát huy, tiến vào top 30 của trường, ngồi ở đuôi xe thẳng tiến vào trường cấp ba trọng điểm hàng đầu.

Khúc Quân nhìn điểm thành tích của mình, đến cả cậu cũng không dám tin nữa là.

Có lẽ là bây giờ Khúc Quân đã trở thành học sinh giỏi của lớp nên không ít học sinh thích hỏi bài cậu.

Khúc Quân vốn là một người nhiệt tình, nếu như có ai tới hỏi bài cậu, cậu không có cớ gì mà phải từ chối cả, hơn nữa còn dựa theo phương pháp giảng giải vô cùng đơn giản và hiểu quả của Lăng Mặc nói ra.

Khúc Quân ngẩng đầu nhìn thì thấy Lý Tĩnh nhón chân muốn chen vào nhưng không được.

Khúc Quân đang muốn mở miệng gọi Lý Tĩnh thì bỗng nhiên Lăng Mặc ngồi bên cạnh túm lấy vạt áo sau lưng của cậu rồi kéo mạnh một cái, sức lực của y rất lớn, làm cậu suýt chút nữa nằm dài ra trên bàn.

Các học sinh xung quanh cảm nhận được áp suất thấp từ Lăng Mặc nên rối rít tản ra.

“Cậu thích được nhiều người vây xung quanh như thế?” Lăng Mặc trầm giọng hỏi.

Khúc Quân lắc đầu nói “Tớ hy vọng mọi người cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ!”

Ai ngờ, vào tiết kế tiếp, Khúc Quân ngồi bên cạnh Lý Tĩnh, giảng giải hết các bài ôn thi đại số đợt hai cho Lý Tĩnh.

Lý Tĩnh vì cảm ơn Khúc Quân nên tặng cho cậu một thỏi sô cô la.

Trở lại chỗ ngồi, Khúc Quân bẻ nửa thỏi sô cô la ra rồi đưa một nửa cho Lăng Mặc hỏi “Ăn không?”

“Không ăn.” Lăng Mặc đáp.

Thậm chí còn không thèm nhìn Khúc Quân.

Khúc Quân vốn nghĩ nếu Lăng Mặc không ăn thì cậu sẽ ăn hết, nhưng lại sợ ăn xong rồi Lăng Mặc dở chứng hỏi sô cô la của y đâu thì mệt à.

Khi về đến nhà, Khúc Quân làm xong bài tập môn Hóa khó nuốt nhất, vốn muốn nhờ Lăng Mặc kiểm tra lại giùm nhưng y chỉ trả lời một câu “Bài tập của mình thì tự kiểm tra đi.”

Cậu nghiêng đầu qua coi thì phát hiện Lăng Mặc nãy giờ vẫn dừng bút ở bài tập ôn thi số hai, hơn nữa…

“Hình như chỗ này cậu làm sai rồi này.”

Cậu chọt ngón tay vào phần đang viết dở của Lăng Mặc.

Lăng Mặc xé phắt trang làm bài sai kia đi, nói “Mắc mớ gì đến cậu.”

Khúc Quân gãi đầu nói “Tớ nói nè, bộ cậu tới tháng hả?”

Ánh mắt tức giận của Lăng Mặc lập tức quét tới, đó hoàn toàn là ánh mắt ‘Càn quét vạn quân, thây chất đầy đồng’, Khúc Quân lập tức im re không dám hó hé gì nữa.

Hơn nữa buổi tối đi ngủ, Khúc Quân không còn lo lắng Lăng Mặc sẽ gác tay đè nặng mình, mà y cũng không nắm lấy lỗ tai của cậu nữa, chỉ xoay người đưa lưng về phía cậu.

Mấu chốt là, Khúc Quân không bị Lăng Mặc nắm lỗ tai… thì không ngủ được?

Đây là cái quỷ gì vậy trời!

Khúc Quân có ảo giác như mình bị Lăng Mặc ly hôn.

Ngay cả Lương Như cũng nhận ra Lăng Mặc không nói chuyện với Khúc Quân như thường ngày nữa, vì vậy cô lén gọi Khúc Quân tới phòng mình dò hỏi.

“Tiểu Bắc, con và Lăng Mặc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Con cũng không biết nữa… Cậu ấy bỗng nhiên như vậy.”

Khúc Quân ngẩng đầu, vẻ mặt trộn lẫn mơ hồ và đáng thương.

“Chẳng lẽ nó đã biết chuyện của dì nó rồi?”

“Dì của cậu ấy đã làm gì?”

“Haizz, chuyện là dì và dượng của nó học theo người ta đi chơi chứng khoán… Hai ngày trước mẹ nhận cuộc gọi từ ba con, nghe ba con kể chuyện này. Ba con đến nhà xưởng của dượng nó làm công tác chỉ đạo hướng dẫn, nghe nhân viên trong xưởng đó nói bọn họ cầm ba chục ngàn đổ hết vào thị trường chứng khoán, thua thua lỗ lỗ ra sao đó không biết, cuối cùng chỉ cầm về có mười ngàn.”

“Chèn ơi! Lấy ba chục ngàn đi chơi chứng khoán? Đầu óc bọn họ bị cửa kẹp à?”

“Có lẽ là bọn họ gấp rút muốn kiếm được một khoản tiền để trả tiền thuê nhà, nhưng không ngờ vốn liếng bay sạch.”

Khúc Quân vui mừng hẳn ra, cũng may là lúc đó Lăng Mặc không có ký tên vào tờ hợp đồng kia!

Mặc dù gần đây Lăng Mặc không chịu nói chuyện nhiều với cậu, nhưng bọn họ cùng nhau tan học đi về chung con đường nha. Lý Viễn Hàng cũng không dám tới gây sự nữa…


Tối hôm đó đi ngủ, Khúc Quân nhìn cái gáy của Lăng Mặc, âm thầm suy tính trong lòng, nếu mà cứ tiếp tục chiến tranh lạnh như vậy nữa thì GAME OVER mất.

“Nói cho cậu một tin tốt nè, dì và dượng của cậu thua chứng khoán một số tiền lớn! Cậu đúng là sáng suốt khi đã không ký hợp đồng vay thế chấp kia!”

“Cậu ồn ào quá đi, tôi muốn ngủ.” Lăng Mặc đẩy Khúc Quân ra.

Khúc Quân lại nhào tới dán lên người Lăng Mặc.

“Không ồn, không ồn! Chúng ta ngủ.”

Khúc Quân nói chuyện, hơi thở nóng hổi phả vào gáy Lăng Mặc, Lăng Mặc bỗng nhiên xoay người lại rồi bất chợt đẩy Khúc Quân một cái.

“Tôi đạp cậu xuống giường đấy!”

Y túm chặt cánh tay của Khúc Quân, trợn mắt nhìn cậu.

Đôi mắt kia không còn thâm thúy đen nhánh như ngọc lưu ly mà Khúc Quân thường hay nhìn thấy nữa, mà giờ đây, trông giống như núi lửa sắp sửa phun trào dưới đáy đại dương sâu thẳm, không ngừng rung động dữ dội trong màn đêm.

Khúc Quân nuốt nước miếng, có hơi lo lắng, cậu cử động đầu gối muốn nhích ra một chút, nhưng đầu gối cậu cách một lớp chăn mỏng dựa sát vào bên hông Lăng Mặc.

Chẳng qua chỉ khẽ cử động một tí, Khúc Quân cảm thấy hơi thở của Lăng Mặc lướt qua gò má của mình đột nhiên nóng lên.

“Cậu… Không sao chứ?”

Lăng Mặc cứ như vậy lẳng lặng nhìn cậu, giống như chỉ cần dùng ánh mắt là có thể phong kín toàn bộ suy nghĩ của cậu.

Cái cảm giác bản thân sắp nguy cơ bị vây hãm trong thế giới của Lăng Mặc lại một lần nữa ùa vào trong lòng Khúc Quân.

Lăng Mặc bỗng nhiên lật mình chống một tay bên tai Khúc Quân, hoàn toàn bao phủ trên người cậu, y nghiêng mặt sang một bên, Khúc Quân nương theo ánh đèn điện ngoài đường nhàn nhạt chiếu vào nhìn hàng mi của Lăng Mặc, không dám cử động chút nào.

Bỗng dưng Lăng Mặc nâng người lên rồi nghiêng người xuống giường.

“Cậu đi đâu vậy?” Khúc Quân cũng ngồi dậy.

Gần đây tính khí của Lăng Mặc giống như sáng nắng chiều mưa, nhưng mà đừng có nổi bão đi luôn về nhà bên kia nha.

“Vệ sinh.”

Lăng Mặc dứt lời liền đóng kín cửa vệ sinh.

Khúc Quân thở phào một hơi, cũng may là y không có ý định ‘bỏ nhà đi bụi’.

Nhưng vừa thả lỏng được chút, Khúc Quân cảm thấy cậu cũng muốn đi vệ sinh.

Cậu xỏ dép đi tới bên ngoài phòng vệ sinh.

Nhưng đợi hơn mấy phút trôi qua, Lăng Mặc vẫn chưa đi ra, Khúc Quân không thể không gõ cửa hỏi “Lăng Mặc… Lăng Mặc cậu đi nhẹ hay đi nặng vậy?”

Bên trong không có ai đáp lại.

Khúc Quân lại đợi thêm mười phút, nhưng ngày càng cảm thấy mắc tiểu.

“Lăng Mặc, có phải cậu bị đau bụng không? Cậu còn ở trỏng bao lâu nữa? Tớ cũng muốn đi vệ sinh…”

Bên kia cửa truyền đến một tiếng ‘rầm—’, hình như Lăng Mặc cầm cuộn giấy vệ sinh ném vào cửa.

Khúc Quân lập tức đàng hoàng lại.

Gió đầu mùa thu hơi se lạnh, Khúc Quân mặc quần sọt ngắn và áo thun ba lỗ đứng bên ngoài, gió lạnh lùa qua khe cửa sổ thổi vào làm cậu hắt xì một cái.

Khúc Quân không nhịn nổi nữa, nhỏ giọng nói “Lăng Mặc, tớ sắp xón ra quần rồi… Cậu xong chưa vậy…”

“Nhịn chết cậu.” Lăng Mặc mở cửa ra, nhân tiện nhặt cuộn giấy vệ sinh lên ịn vào trong ngực Khúc Quân.

Đến khi Khúc Quân trở về phòng ngủ, Lăng Mặc vẫn giống như trước nằm quay mặt vào trong tường, chừa cho Khúc Quân chỗ nằm thênh thang.

Khúc Quân bi thương lượm cái chăn rớt xuống đất lên, hỏi “Rốt cuộc cậu giận cái gì vậy.”

“Tự biết.”

“…Hai chúng ta có phải giống như đang đồng sàng dị mộng không?”

Lăng Mặc không trả lời Khúc Quân, cậu chỉ có thể tiếp tục ôm chăn ngủ.

Dĩ vãng đều có Lăng Mặc gác tay lên người cậu nên chăn mới không bị rớt xuống đất.

Nhưng lần này không giống như vậy nữa, Khúc Quân rùng mình tỉnh lại, cậu khụt khịt lỗ mũi, chăn đều rớt hết xuống giường.

Còn Lăng Mặc vẫn nằm quay mặt vô trong tường.

Lúc ăn sáng, Khúc Quân cảm thấy trong miệng nhạt thếch, nên chỉ ăn qua loa vài miếng.

Lúc Lăng Mặc đứng lên, Khúc Quân vội vàng đặt đũa xuống rồi nhanh chóng chạy theo.


Thấy Lăng Mặc vẫn không nói gì, Khúc Quân chỉ có thể tự biên tự diễn.

“Buổi tối cậu biết tớ sẽ đá chăn đúng không? Cậu xấu xa quá đi, không giúp tớ nhặt lên…”

Một giây tiếp theo, Lăng Mặc xoay người lại túm lấy cổ áo của Khúc Quân rồi nhấn cậu vào cột điện.

“Cậu đã lớn rồi, nên tự biết chăm sóc bản thân.”

Khúc Quân lom lom nhìn Lăng Mặc “Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?”

Lăng Mặc hất cậu ra rồi xoay người đi tiếp.

Khoảng thời gian này y cao lên không ít, Khúc Quân phải đi một bước dài mới đuổi kịp.

“Cậu đừng thế nữa mà, tớ cảm thấy hai đứa mình tuy hai mà một, cậu đừng giận tớ nữa!”

Câu nói ‘tuy hai mà một’ kia của Khúc Quân làm Lăng Mặc bước chậm lại một chút, nhưng y vẫn không để ý đến Khúc Quân.

Tiết học đầu tiên bắt đầu, đầu của Khúc Quân có hơi choáng, không có cách nào tập trung tinh thần nghe giảng được.

Vất vả chịu đựng đến khi hết tiết, cậu lập tức gục xuống bàn.

Lý Tĩnh cầm quyển sách tính đến hỏi bài Khúc Quân, nhưng khi thấy Khúc Quân gục đầu trên bàn, cô bé có hơi lo lắng.

“Mạc Tiểu Bắc? Cậu sao vậy? Chẳng lẽ bị bệnh rồi?”

Lý Tĩnh cúi đầu, muốn đưa tay sờ trán Khúc Quân thì đột nhiên một cánh tay khác đã sờ lên trán cậu, Lăng Mặc cảnh cáo liếc Lý Tĩnh.

“Tớ chẳng qua chỉ thấy Mạc Tiểu Bắc không được khỏe trong người…” Lý Tĩnh hơi khẩn trương.

“Hửm?” Khúc Quân ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Lý Tĩnh “Tớ không sao đâu… Tớ chỉ hơi buồn ngủ…”

“Cậu bị sốt. Tôi sẽ đi xin phép giáo viên một tiếng rồi đưa cậu đi phòng y tế.”

Lăng Mặc tính đứng lên thì bị Khúc Quân níu tay áo.

“Rốt cuộc cậu cũng chịu nói chuyện với tớ rồi nha.” Khúc Quân cười cười.

“Cậu bị ngu à?”

Lăng Mặc không hất tay Khúc Quân ra mà đợi cậu tự bỏ tay xuống rồi mới đi báo với giáo viên.

Một lát sau, Lăng Mặc trở lại, Khúc Quân vẫn còn mệt nằm gục đầu trên bàn, Lăng Mặc vỗ nhẹ đầu cậu nói “Đứng lên, tớ cõng cậu đi phòng y tế.”

Khúc Quân nghe thế chậm chạp ngồi dậy, lảo đảo đi hai bước.

“Cậu không cõng nổi tớ đâu, với lại tớ đâu có bị bệnh đến mức đi không được chứ… Chỉ là không có sức thôi.” Khúc Quân uể oải nói.

Lăng Mặc cầm tay cậu vòng qua cổ mình, đỡ cậu đi đến phòng y tế.

“Này… Lăng Mặc, cậu nói đi, tại sao mấy ngày nay cậu không nói chuyện với tớ?”

“Bởi vì cậu khiến người ta cảm thấy chán ghét.”

“… Tớ khiến cậu chán ghét chỗ nào vậy?”

“Tự biết.”

Lăng Mặc vẫn lạnh lùng như cũ.

Khúc Quân thở dài một hơi.

Đi tới phòng y tế, Lăng Mặc đỡ Khúc Quân nằm trên giường, y tá nhìn sơ qua một lượt, nói Khúc Quân chỉ bị cảm nhẹ, sau đó cho Khúc Quân uống thuốc rồi kêu cậu ngủ một giấc.

Lăng Mặc trở về lớp, đến giờ nghỉ trưa, y đi mua cơm rồi tới phòng y tế xem cậu.

Y tá đang dùng cồn sát trùng bôi lên người Khúc Quân, Lăng Mặc đặt cơm trưa xuống rồi đi tới giúp y tá.

Mặc dù Khúc Quân cảm thấy hơi khó chịu nhưng cậu vẫn híp mắt nhìn Lăng Mặc đang giúp cậu bôi lòng bàn chân, bộ dáng cúi đầu chăm chú của y trông rất đẹp mắt.

Lăng Mặc cầm cái gắp bông tẩm cồn sát trùng bôi lòng bàn chân của cậu, Khúc Quân bỗng nhiên thấy nhột.

“Sao vậy?”

“Nhột.” Khúc Quân cười nói.

Lăng Mặc không nói gì, y cũng bắt đầu bôi vào khe hở giữa những ngón chân.

“Cậu đừng bôi vào ngón chân tớ nữa ui ui…”

Bông tẩm cồn sát trùng vừa ướt vừa trơn, ở giữa kẽ chân chà qua chà lại, Khúc Quân muốn rút chân về nhưng lại bị Lăng Mặc giữ chặt mắt cá chân.

“Cậu cố ý…” Khúc Quân nhỏ giọng nói.

“Cố ý cái gì?” Lăng Mặc lành lạnh hỏi lại.

“Cô y tá sẽ không lau ngón chân cho tớ…”

“Bộ cậu tưởng cô y tá muốn ngửi mùi thúi của chân cậu à?”

Lăng Mặc hỏi ngược lại, Khúc Quân câm miệng.

“Được rồi được rồi! Em cũng thoa cồn sát trùng lên đầu gối của em ấy luôn đi! Quần áo cũng ướt mồ hôi rồi, nếu mặc tiếp thì sẽ bị bệnh nặng hơn, để cô lót cho em ấy cái nệm.”

“Dạ.” Lăng Mặc hất cằm nói “Còn không mau cởi.”

“Không cởi.” Khúc Quân bọc chăn thành cái kén.

“Tớ đi về nhà lấy quần áo khô cho cậu thay, cậu mau cởi đồ ra trước đi.”

“Không cởi.” Khúc Quân bọc kín người chừa lại hai con mắt nhìn Lăng Mặc.

Y tá cười “Ui, cậu nhóc này xấu hổ nha!”


“Thưa cô, cô cứ đi ăn cơm trước đi ạ, để em ở lại chăm sóc bạn ấy.”

Lăng Mặc luôn là bộ dáng trầm ổn và thành thục, y tá thấy y ở lại thì cũng yên tâm, liền gật đầu nói “Được. Cô đi ăn miếng cơm đây.”

Sau khi y tá đi rồi, Lăng Mặc hất cằm nói “Ăn cơm đi.”

“Không muốn ăn… Miệng nhạt thếch… Cũng không thấy đói…”

Khúc Quân dựa lưng vào đầu giường, im lặng ngồi.

Lăng Mặc nghiêng người ngồi bên cạnh cậu, dùng cái muỗng múc một miếng cơm, bữa trưa hôm nay có trứng chiên cà chua, đưa đến bên miệng cậu.

“Cô nói ăn cơm xong mới được uống thuốc.”

Khúc Quân mím môi, ăn vài muỗng, nhưng sau đó liền cảm thấy ăn không nổi nữa.

Lăng Mặc cũng không ép cậu, y đặt hộp cơm xuống rồi vỗ lên cái chăn “Còn không mau cởi? Để tớ đi về kịp đổi quần áo cho cậu thay, kẻo bệnh.”

“Tớ đã nói là không cởi mà!” Khúc Quân ngã xuống, muốn rúc vào trong chăn nhưng bị Lăng Mặc nhanh tay túm lấy.

“Quần áo dính bết trên người thế không thấy khó chịu sao? Bắt đầu bốc mùi rồi kìa.”

Lăng Mặc thò tay vào trong chăn, lúc chạm vào người Khúc Quân, cậu chợt cảm thấy như có luồng điện phóng qua, lập tức né người tránh thoát.

Nhưng sức lực của Lăng Mặc mạnh hơn Khúc Quân nghĩ nhiều, cường hãn đến mức cậu không thể nào chống cự lại được, bất thình lình bị Lăng Mặc lôi vào trong ngực.

Khúc Quân vốn đang nghĩ Lăng Mặc lấy đâu ra sức lực lớn đến thế, nhưng đến khi cậu hoàn toàn lọt vào trong tay của đối phương, cậu lập tức phát hiện mình sai rồi.

“Này! Cậu muốn làm gì!”

“Cậu không chịu cởi thì tớ sẽ giúp cậu cởi.”

Lăng Mặc đưa tay đụng vào quần áo của cậu, Khúc Quân có thể cảm nhận rõ nhiệt độ từ bàn tay của Lăng Mặc.

Có lẽ là bởi vì cậu đang sốt, Lăng Mặc ở sau lưng cũng nóng không kém. Mặt của y gần sát bên gò má của cậu, như có như không chạm vào, Khúc Quân bỗng khó hiểu cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

“Để tớ tự cởi! Tớ tự cởi!” Khúc Quân khẽ húc cùi trỏ ra sau, nhưng Lăng Mặc vẫn không thả cậu ra, y cầm lấy áo thun ướt đẫm của cậu lột phăng ra khỏi đầu.

Trong nháy mắt không khí lạnh ập tới, Khúc Quân rùng mình, Lăng Mặc vừa ôm cậu vừa kéo chăn đắp lại cho cậu.

“Quần.”

“Biết! Biết!”

Khúc Quân rất sợ Lăng Mặc thật sự lột quần mình, lưu loát cởi quần rồi lôi ra khỏi chăn, cố ý ném vào mặt Lăng Mặc.

Lăng Mặc nghiêng người né, rồi nói “Còn một cái nữa.”

“Tớ chỉ còn lại cái quần lót thôi! Cậu phải cho tớ giữ lại cái che thân chứ!” Khúc Quân gân cổ gào lên.

“Cởi. Dán vào mông sẽ không thoải mái.”

“Tớ thấy thoải mái là được! Không cần cậu bận tâm!” Khúc Quân rướn cổ nói.

“Ồ? Cậu cảm thấy thoải mái? Vậy để tớ nhìn xem cậu thoải mái ra làm sao.” Lăng Mặc lại thò tay vào trong chăn.

Khúc Quân hết hồn lui ra sau, dồn cả người vào một góc giường, còn Lăng Mặc đang tiến lại ngày càng gần, một đôi tay giữ chặt hai bên hông của cậu.

Khúc Quân mặt mũi như lâm đại địch nhìn Lăng Mặc.

Mặc dù Lăng Mặc không có biểu tình gì cả, nhưng đáy mắt lộ ra ý cười châm chọc.

“Còn thoải mái không?” Y nhẹ giọng hỏi.

Trong lòng Khúc Quân như bị cọng lông gãi nhẹ qua.

“Một cái quần lót thôi mà… Cậu đâu cần phải nghiêm trọng lên như thế…”

Một giây kế tiếp, đầu ngón tay của Lăng Mặc đã móc vào lưng quần cậu, bất thình lình kéo mạnh xuống dưới, làm cậu không kịp phản ứng lại, Khúc Quân cuống quýt muốn chặn lại nhưng đã muộn, cảm nhận ngón tay của Lăng Mặc lướt qua theo độ cong của bắp đùi, trái tim của Khúc Quân như muốn vọt lên cổ họng.

“Tớ cho cậu! Tớ cho cậu tất!”

Khúc Quân nhấc mông lên, thuận tiện kéo quần xuống, nhưng trong chớp mắt đó, Lăng Mặc dán cả lòng bàn tay vào đùi cậu, còn khẽ nhích lên trên một chút, Khúc Quân hồn vía lên mây xoay người né qua nhưng bị Lăng Mặc giữ lại.

“Cho cậu! Cho cậu!” Khúc Quân ném cái quần lót ra ngoài, ôm chặt cái chăn.

“Tớ mà không trị được cậu sao.” Lăng Mặc cầm quần lót của Khúc Quân rồi chậm rãi đứng lên.

Cảm giác được nhiệt độ thuộc về y biến mất, Khúc Quân có cảm giác như lâu lắm rồi không được an toàn.

“Cậu chờ! Cậu đợi đó cho tớ! Chờ tớ đi ra ngoài rồi cậu sẽ biết tay tớ!”

Khúc Quân nói ‘đi ra ngoài’ là đi ra khỏi thế giới ảo của Lăng Mặc, ở trong thế giới thật, Lăng Mặc chỉ là một vị học giả tay trói gà không chặt, Khúc Quân không tin mình không thể treo ngược tên này lên đánh một trận tơi bời!

Lăng Mặc khẽ hừ một tiếng “Được, tớ chờ.”

===Hết chương 27===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 27.

Lăng Mặc: Không tệ, còn biết được câu ‘đồng sàng dị mộng’ cơ đấy.

Khúc Quân: Hử? Anh vẫn chưa hết tới tháng à?

Lăng Mặc: Cậu chính là tới tháng của tôi.

Khúc Quân: Có ý gì?

Lăng Mặc: Tâm tình tôi tốt hay xấu đều dựa vào việc cậu tìm đường chết hay tìm đường yêu.

Cá: Lăng Mặc rất hưởng thụ quá trình lột đồ Khúc Quân~

Chúc các tềnh yêu một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý, sức khỏe dồi dào, phát tài phát lộc nha~ Nhớ ủng hộ Cá nhiều hơn nhóe, yêu nhiều~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui