Tiết tử: Anh cứng lên như thế mà không biết xấu hổ à?
Khúc Quân và các đồng đội ngồi trong buồng phi cơ, bọn họ sắp nhảy dù thực hiện nhiệm vụ giải cứu hàng đầu.
“Tôi có chút khẩn trương.” Đồng đội của Khúc Quân, Trần Đại Dũng nói.
“Khẩn trương gì chứ? Không phải chỉ là đi tìm nhà vi khuẩn học đó sao? Chỉ khi nào phi cơ đâm sầm xuống đất thì cả đội mới tạch hết.” Khúc Quân vô tâm vô phế nói.
“Phỉ phui cái miệng thúi! Tôi đây mới không khẩn trương vì cái nhiệm vụ này đâu! Tôi là đang lo sau khi trở về, Tiểu Hồng lại quấn lấy tôi!”
“Tiểu Hồng xinh đẹp như thế mà cậu lại chê à? Tôi thấy cậu lúc nào cũng cười đùa với con trai hết? Đừng nói là cậu thích tôi đấy nhá!” Khúc bày ra dáng vẻ sợ sệt nhìn Trần Đại Dũng.
“Biến đê! Bây giờ mỗi lần tôi đi nghỉ phép đều phải cải trang mới dám ra khỏi doanh trại! Tuần trước tôi chui vào xe cứu viện giả bộ làm người khiêng nước! Cả người tôi toàn là mùi mồ hôi thúi hoắc ra đấy! Không biết tên đó có mắt thánh hay sao mà nhận ra tôi ngay, đã thế còn đè tôi xuống, rồi chào cờ! Sau đó tôi giả trang thành đầu bếp doanh trại, bôi trét đầy máu heo lên mặt, kết quả tôi vừa mới bước chân ra khỏi xe hậu cần, tên đó liền đè tôi, rồi chào cờ! Cuối tuần này, tôi giả trang thành một ông già! Tôi còn tìm mấy chị y tá bên đội ngũ cấp cứu nhờ vẽ giùm nếp nhăn trên mặt cho tôi, thế mà Tiểu Hồng vẫn nhận ra tôi!! Mọe nó, ngay cả một ông lão cũng nhận ra! Đè tôi xuống…” (Chắc ai cũng biết ‘chào cờ’ = ‘dựng liều trại’ là gì nhỉ…)
“Rồi chào cờ?” Khúc Quân hài hước nháy mắt ra hiệu.
Nếu không phải bọn họ đã thắt dây nịt an toàn, chắc chắn Trần Đại Dũng sẽ lao tới đá văng Khúc Quân ra khỏi phi cơ!
“Cậu nói xem, cho dù tôi có cải trang thành bất kì bộ dáng nào đi nữa, tại sao Tiểu Hồng vẫn luôn có thể nhận ra?”
Nhìn Trần Đại Dũng phiền não và ưu thương, nhưng trong mắt Khúc Quân thì lại thấy cậu ta đang khoe mẽ.
“Cậu nói tên đó có phải là người không hả? Một ông già khô quéo vậy mà cũng có thể chào cờ được? Tôi không muốn chung chạ với tên đó đâu!”
“Khúc Quân, tôi là một thằng đàn ông lưng hùm vai gấu, còn Tiểu Hồng kia lại mảnh khảnh ốm yếu như thế, tôi sao nỡ uýnh người ta chớ?”
“Nếu không nỡ đánh người ta thì cứ đè lại thôi! Nhìn cậu đô con như vậy mà tự nhận mình là bé thỏ trắng sao?” Khúc Quân lắc lắc ngón tay út.
Trần Đại Dũng tức hộc máu “Khúc Quân! Cái tên xấu xa ác độc này! Ông đây cũng sẽ chúc cậu sau này dù có biến thành bộ dáng gì, tránh né thế nào, giấu giếm ra sao thì cuối cùng cũng bị người ta moi ra, rồi chào cờ!!”
Khúc Quân híp mắt đắc ý “Không sao không sao! Nếu là người đẹp như Tiểu Hồng thì tôi tình nguyện nha!”
Trần Đại Dũng hừ một tiếng “Quên nói cho cậu biết, Tiểu Hồng là nam.”
Khúc Quân lộ ra biểu tình bị sốc toàn tập “Cái gì—-”
Cửa buồng mở ra, tất cả các nhân viên đứng dậy theo thứ tự chuẩn bị nhảy dù.
Khúc Quân thi hành nhiệm vụ trong khi tam quan của cậu bị vỡ vụn vì câu nói ‘Tiểu Hồng làm nam’ của Trần Đại Dũng.
Khi bọn họ tới xác phi cơ bị rơi, Khúc Quân và Trần Đại Dũng hội họp rồi quyết định đi về phía khoang phi cơ.
Bọn họ tốn nhiều công sức mới mở được cửa khoang phi cơ.
Khúc Quân và Trần Đại Dũng cùng nâng súng lên tiến vào.
Hình như nghe nói trong đoàn nghiên cứu sinh của nhà vi khuẩn học họ Lăng này có một tên gián điệp được một tổ chức phi pháp phái đến, trong quá trình tranh đoạt cái rương đựng kháng thể virus có khóa mật mã của giáo sư Lăng đã xảy ra trận tai nạn này.
Những đội viên khác cũng đã tới gần, một nhóm đứng đề phòng ở bên ngoài phi cơ, một nhóm đi theo Khúc Quân và Trần Đại Dũng vào trong.
Các nhân viên y tế bắt đầu kiểm tra những nhân viên còn sống trong khoang phi cơ.
Người lái phi cơ đã chết, còn phó lái thì bị hôn mê.
Khúc Quân nâng súng, cẩn thận tiến lên, cậu thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi dựa vào khoang phi cơ, trên cổ tay trái bị khóa chung với một cái rương màu đen.
“Đã tìm thấy! Đây nhất định là giáo sư Lăng!”
Khúc Quân lập tức rút súng về, đi tới bên cạnh người đàn ông kia, chạm lên cổ tay của y “Mạch vẫn còn đập!”
Cậu vươn tay từ từ nâng đầu của đối phương lên, chỉ thấy nơi tiếp xúc đầu với khoang phi cơ có một vết máu đỏ sẫm, xem ra là đụng không nhẹ.
“Này, anh là giáo sư Lăng à?”
Không thể nào đâu, giáo sư Lăng trẻ tuổi đến vậy sao?
Cho dù đã nhắm mắt lại cũng có thể nhìn ra ngũ quan tinh xảo nhưng đầy khí vị đàn ông của người này, hơn nữa còn có dáng vẻ tri thức tinh anh, giống như Trần Đại Dũng đã nói ‘Mùi vị của phần tử trí thức’ vậy, Khúc Quân ít đọc sách nên không tìm ra từ ngữ để miêu tả người đàn ông này.
Nhưng trong mắt Khúc Quân, y là người đẹp nhất, đẹp hơn cả nam và nữ.
“Anh ta là giáo sư Lăng!”
Tiểu đội trưởng của Khúc Quân chạy đến xác nhận, sau đó hô to kêu nhân viên cấp cứu tới.
“Nơi này quá chật, chúng ta phải đưa người ra ngoài trước!” Khúc Quân nâng đầu giáo sư Lăng nói.
Lúc này, mi mắt của giáo sư Lăng hơi run nhẹ, sau đó từ từ mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt lạnh như băng, nhưng trong trẻo hơn Khúc Quân đã nghĩ.
“Chòi má, giáo sư Lăng anh đừng có bất chợt mở mắt trừng người ta thế chứ! Để tiểu gia tôi mang anh về nhà!”
Vết máu trên trán nhanh chóng chảy vào trong mắt của giáo sư Lăng, Khúc Quân tiện tay với tấm rèm giúp y lau khô vết máu, sau đó nâng gáy của y lên, đỡ người nằm lên cáng cứu thương được nhân viên y tế đưa tới.
Vất vả một hồi mới ra khỏi buồng phi cơ, người đang khiêng cáng cứu thương đi phía trước bỗng nhiên bước hụt chân té lộn nhào ra đất, mắt thấy đầu của giáo sư Lăng sắp hôn đất, Khúc Quân phản ứng nhanh chóng, nửa quỳ xuống vươn tay đỡ lấy gáy của giáo sư Lăng.
Giáo sư Lăng mới nhắm mắt vừa nãy đột nhiên lại mở mắt ra nhìn cậu.
Nói thật, Khúc Quân rất khó tin là đôi mắt này lại thuộc về một vị học giả.
Ánh mắt của y rất thâm sâu, rất xa xôi, giống như ẩn chứa một luồng sức mạnh vô hình nào đó, muốn nhấn chìm Khúc Quân vào vực sâu.
“Cám ơn! Cám ơn!” Tiếng nói cảm kích của nhân viên y tế làm cho Khúc Quân tỉnh người lại.
Cậu cúi đầu nhìn giáo sư Lăng, sau đó cười “Ây da! Giáo sư Lăng, tiểu gia vừa lại cứu anh thêm một lần nữa đấy! Tiểu gia tên là Khúc Quân, sau này anh nhớ báo đáp nhé!”
“Được rồi! Được rồi! Cái tật xấu thích nói nhảm của cậu bao giờ mới chịu sửa hả! Mau rút khỏi đây thôi!” Đội trưởng gõ một cú vào gáy cậu.
Khúc Quân đứng dậy, bất mãn nói “Anh lúc nào cũng nói chỉ số thông minh của tôi không được cao, thế mà cứ gõ gáy người ta hoài! Càng gõ càng ngu đó!”
Phi cơ không thể hạ cánh xuống nơi này được, sau khi phong tỏa vị trí, giáo sư Lăng vốn là người của tập đoàn Cự Lực liền được họ phái trực thăng tới chở đi.
“Khúc Quân, cậu nhìn thấy mặt của giáo sư Lăng kia rồi à? Nghe nói chỉ số thông minh của anh ta vượt hơn 200 lận đấy, nếu so sánh với chúng ta, hai đứa mình là xe ủi đất, còn người ta là máy bay trên trời.” Trần Đại Dũng khoác tay lên vai Khúc Quân.
“Thấy mặt rồi! Ế khoan! Cậu đừng có đánh trống lảng! Cậu nói Tiểu Hồng là nam à?”
“Đúng vậy! Hù chết tôi!”
“Cậu bị tên đó đè? Có lộn không vậy trời?!”
“Tôi đã nói với cậu việc chào cờ và cái mặt đẹp của tên đó méo liên quan tới nhau! Tên đó chỉ cần phất tay một cái là đè chết ông đây rầu!”
“Tôi mới không tin đâu! Giáo sư Lăng kia cũng đẹp, nhưng khi chạm mắt với anh ta thì tôi cũng đâu có cảm giác sẽ không cưỡng lại được mà chào cờ chứ! Cậu không được thì cứ nói là không được đi!”Khúc Quân khinh bỉ liếc xéo Trần Đại Dũng.
“Bộ thằng nhóc cậu không biết câu nói ‘Núi cao còn có núi cao hơn’ à? Nhân vật chân chính lợi hại từ trước đến giờ đều không có chỉ dựa vào sức mạnh thôi đâu! Là kỹ thuật đó! Cậu chờ vị giáo sư họ Lăng kia dưỡng thương lành rồi phong độ nhẹ nhàng đứng trước mặt cậu…”
“Tôi sẽ nói với anh ta, tôi đã cứu anh, tôi không muốn nhiều đâu, năm triệu là được.” Khúc Quân liếc Trần Đại Dũng.
“Cứ chờ đó đê, chưa biết ai sẽ chết vào tay ai đâu.”
Trần Đại Dũng vừa mới đi về trước nửa bước thì bị Khúc Quân đạp một cú vào lưng.
“Khúc Quân chết bầm! Dám đạp eo ông đây! Ông đây sẽ nguyền rủa ranh con nhà cậu cả đời bị người ta đè, mãi mãi không trở nổi mình!”
“Im cái miệng thúi đê!”
Ba ngày sau, Khúc Quân kết thúc ca trực, trở về nước nghỉ phép.
Khi cậu vừa mới khui chai bia và ngồi trên sofa bật ti vi xem thời sự thì chuông cửa vang lên.
“Chào ngài Khúc Quân, chúng tôi là tổ viên trong hạng mục ‘Tư duy thâm tiềm’ (tiến sâu vào tư duy, suy nghĩ) của tập đoàn Cự Lực. Chúng tôi cần anh tiến vào trong tiềm thức của một nhà vi khuẩn học bị hôn mê sâu, cứu anh ta tỉnh lại.”
“Hả? Là ai?”
“Lăng Mặc.”
Tôi không phải là đồ ngu…. nhỉ?
Khúc Quân ngồi trên vỉa hè ngoài cổng trường, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, cặp sách tùy tiện vứt sang một bên, dù sao cũng không lo lắng có người cướp mất.
Cậu bị nghiện thuốc lá, nhưng bây giờ đã không còn như lúc trước nữa, đi tới đâu là được anh em trong đội ném cho một điếu thuốc. Mà hiện tại cậu mới có mười bốn tuổi, nếu mà ngậm một điếu thuốc trong miệng thì chắc chắn sẽ bị đội ngũ thầy cô giàu chức trách dạy dỗ và niệm cho cậu nghe một bài kinh về tương lai tươi sáng của mầm non đất nước, quan trọng là trong túi cậu chỉ có năm đồng, nếu mua thuốc lá thì sáng mai sẽ không có cơm ăn— Khúc Quân gọi đây là ‘Phiền não thời niên thiếu’.
Mặc dù có thể trải nghiệm lại ‘tuổi dậy thì’một lần nữa, nghe thì tốt đẹp đấy, nhưng Khúc Quân cậu thật sự siêu cấp chán ghét thời thanh xuân niên thiếu này.
Bởi vì rất nhiều thiếu niên thiếu nữ trong thời thanh xuân này ăn no rửng mỡ, toàn thích nổi loạn phản nghịch, căn bản không thèm để ý đến cảm nhận của người khác, mà đối tượng cậu phải ngồi xổm trông coi là nhân vật chính đại diện cho tính cách đó – Lăng Mặc.
Cậu nhận nhiệm vụ tới đây là để tiếp cận Lăng Mặc, đạt được sự tín nhiệm của y, sau đó nói cho y biết ‘Người anh em, đừng ngủ nữa, nếu không chịu ngồi dậy thì chú em sẽ bị đưa vào lò hỏa táng đó!’
Nhưng tiến độ của nhiệm vụ trước mắt của cậu là một con số không tròn trĩnh, bởi vì cậu đã tới đây hơn một tháng rồi mà chỉ nói được khoảng chừng ba câu với Lăng Mặc. Hơn nữa cái giá gọi là ‘trao đổi’ này bao gồm ánh mắt lạnh như băng của Lăng Mặc mỗi khi nhìn cậu và ý nói ‘Đây là một kẻ ngu’.
Ờm… Còn có một chuyện làm Khúc Quân đau đầu là, sau khi cậu tới đây liền phát hiện cả người mình vốn là màu da lúa mạch, dáng người tràn đầy sức bậc và dẻo dai trước kia giờ hoàn toàn biến thành— Một thằng nhóc béo núc ních!
Khúc Quân thở dài một hơi, con người cậu không có ưu điểm gì, ngoại trừ lạc quan.
Sau ngày đầu tiên tới nơi này, cậu nhìn mình trong gương, bi thương được ba giây liền vui vẻ hớn hở ra mặt— dáng người mập mạp chứng tỏ thân thể này không có thiếu ăn! Nghĩ lại lúc ở thực tế cậu đi thi hành nhiệm vụ, chỉ toàn gặm lương khô nhạt nhẽo, có khi còn không được uống vài ngụm nước, mà còn phải nằm phục kích cả ngày ở trong rừng rậm nhiệt đới nóng cháy da, đúng là quá đáng thương! Còn bây giờ, cậu muốn ăn thì ăn, muốn mập thì mập, không cần ai quản!
Lúc này, cậu nhóc béo lạc quan đang nhìn những học sinh đi khỏi con đường trước mặt, bọn họ mặc đồng phục thể dục màu xanh giống như cậu, màu sắc nhìn có hơi cũ, nhưng đa số đều mang đến bầu không khí tràn đầy sức sống của thời thanh xuân. Vóc dáng của những học sinh này mặc đồng phục thể dục rộng rãi, ẩn hiện ra đường nét rắn chắc, có vẻ đẹp của độ tuổi mới lớn, không giống Khúc Quân— đồng phục thể dục rộng rãi mà lại mặc thành hình dáng của quả bóng lớn.
Trong lúc Khúc Quân sắp niệm xong câu ‘Thời thế an ổn, năm tháng yên bình’, mục tiêu Lăng Mặc của cậu rốt cuộc cũng xuất hiện.
Thiếu niên đó đút hai tay vào trong túi áo, đồng phục học sinh của y trông cũ hơn những đứa khác nhiều, nhưng rất là sạch sẽ. Mặc dù chỉ nhìn được gò má của y, ngũ quan còn chưa nảy nở, mặc dù xinh đẹp nhưng không mất đi nét anh khí, còn có sống lưng thẳng tắp và tiếng bước chân trầm ổn không hợp với lứa tuổi.
Vẻ mặt của y hờ hững, trong ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo, tựa như thế giới ồn ào xung quanh không có liên quan gì đến mình, nhưng được cái là thỉnh thoảng có vài đứa con gái học cùng trường liếc trộm y.
Khúc Quân rất hâm mộ loại khí chất của nam chính trong các MV về đề tài thanh xuân.
Một đóa hoa cao quý lạnh lùng như vậy, chỉ có thể đứng nhìn xa xa, cũng không dám lại gần!
Lúc trước Khúc Quân cảm thấy nhiệm vụ này chỉ nhỏ như con kiến, nhưng bây giờ ngẫm lại thì chẳng khác gì một nhiệm vụ phải lao qua mưa đạn bão bom, độ khó còn cao hơn cả cái việc xuyên qua không gian để đến thế giới siêu nhiên nào đó.
Nhìn kỹ một chút, trên mặt tên này, trên người, ngay cả một cọng tóc cọng lông đều vết rõ hàng chữ ‘Người sống chớ lại gần’.
Cũng may là Khúc Quân cậu có da mặt dày, mà cả cơ thể này cũng dày béo nốt!
Cậu đứng dậy, đi được khoảng hai bước thì chợt nhớ ra gì đó, cậu liền xoay người lại cầm cặp sách lêm rồi đeo sau lưng.
Đi theo y suốt một đoạn đường, Khúc Quân vẫn chưa nghĩ ra lý do tiến lên bắt chuyện— Sớm biết vậy lúc trước cậu đã đồng ý để Trần Đại Dũng dạy cho cậu ‘100 chiêu cua gái’ rồi, khỏi phải chịu khổ như bây giờ.
Khoan đã… Lăng Mặc không phải em gái, nếu thật sự muốn dùng cách cua gái để tiếp cận cậu ta thì e là sau này có muốn làm người qua đường cũng khó à.
Trong lúc Khúc Quân còn đang suy nghĩ lung tung, phía trước có vài tên côn đồ đi tới trước mặt Lăng Mặc, cản đường của y lại.
“Ồ, nhìn xem ai đây? Là học sinh đứng top huyền thoại, hay là bảo bối trong lòng của mấy ông thầy bà cô cổ hủ kia?”
Lăng Mặc dừng chân lại, không có trả lời, cũng không thèm liếc nhìn bọn họ, mà là né sang một bên rồi đi tiếp, nhưng rất nhanh bị cản lại.
“Khoan đi đã! Anh em bọn này thèm hút thuốc nhưng lại không đem theo tiền, không bằng chú em mời bọn này điếu thuốc đi?”
Khúc Quân đứng cách đó không xa nhìn, ngoẹo đầu suy nghĩ một lát, đám côn đồ cắc ké này hình như là học ở trường dạy nghề bên cạnh.
Nghe nói trường dạy nghề này chỉ cần có tiền là được nhập học, cho nên trong đó phần lớn là lưu manh đầu đường xó chợ. Dĩ nhiên cũng không thể phủ nhận bên cạnh còn có những thanh thiếu niên chăm chỉ học tập và có tay nghề giỏi, nhưng đám côn đồ vây quanh Lăng Mặc này chắc chắn không nằm trong số đó, thường hay chặn đường cướp tiền của học sinh ở gần đây.
Ở khoảng thời gian trước, có những học sinh vì không có tiền nên bị bọn chúng chặn lại và đánh đập, vụ việc lớn đến nổi khiến giáo viên lúc tan học phải đi tuần tra xung quanh, mới làm cho đám côn đồ này ngoan ngoãn được một thời gian, nhưng sau đó lại không nhịn được tiếp tục đi gây chuyện.
Lăng Mặc vẫn không nói gì, tiếp tục né sang một bên rồi đi tiếp.
Khúc Quân phun cọng cỏ đuôi chó ngậm trong miệng ra, cất bước theo sát phía sau.
Mặc dù với mắt nhìn của Khúc Quân, cậu biết loại hình của Lăng Mặc là ‘Mặc quần áo thì gầy, cởi ra mới được chút thịt’, nhưng mà coi đi, một đứa con trai mười bốn tuổi đầu, nếu trong hoàn cảnh này mà bày ra dáng vẻ ‘Cao lãnh chi vương’ thì chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng đó!
“Ê, chú em tên là Lăng Mặc phải không? Chú em đi đâu vậy? Bộ tai điếc sao không nghe bọn anh kêu chú em mời điếu thuốc hả!”
Tên côn đồ cầm đầu kia hình như tên là Trình Trì, cha gã là quản lý xưởng may quần áo hãng gì đó, thi không đậu trung học, hơn nữa cũng không đọc sách nhiều, cha gã liền tiêu tiền đưa gã vào học trường dạy nghề. Không biết là học không vô hay chương trình học ít quá mà rảnh rỗi sinh nông nổi, kéo bè kết cánh đi cướp bóc.
Nhưng một màn này trong mắt của Khúc Quân chẳng khác gì một buổi trình diễn cosplay tấu hài, tóc tai quần áo của đám côn đồ này rất ‘hợp thời’, hơn nữa còn là đám ‘bắt nạt kẻ yếu’ trong mắt cậu.
Lăng Mặc tựa hồ không nhịn nổi nữa, nhàn nhạt đáp trả một câu “Không có tiền.”
Ngoài phát biểu xây dựng bài trong lớp, Khúc Quân rất ít khi được nghe Lăng Mặc nói chuyện.
Giọng nói của y rất đặc biệt, giống như là tiếng vang thanh thúy của hai viên ngọc đụng vào nhau.
“Không có tiền?” Trình Trì lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của kẻ xấu, gã vươn bàn tay tới, khi mấy ngón tay sắp chạm vào gò má của Lăng Mặc thì bị y tránh được “Úi chà, chú em lớn lên đẹp phết, nếu là con gái thì tốt rồi!”
Một tên sau lưng Trình Trì kêu lên “Không có tiền thì làm chị dâu của bọn này đi, lấy thân báo đáp!”
Những tên còn lại phá lên cười.
Ánh mắt của Lăng Mặc lạnh xuống, y chậm rãi nghiêng mặt sang một bên, hất cằm, Khúc Quân nhìn tay y co lại thành nắm đấm, đoán chừng Trình Trì e là khó giữ được cái răng cửa của mình!
Trong lúc Trình Trì còn đang cười ngặt ngoẽo, Khúc Quân bỗng nhiên chạy tới chen ngang giữa gã và Lăng Mặc, vươn tay đưa năm tờ tiền đến trước mặt Trình Trì.
“Cái đó… Anh Trình… Em có năm đồng, hẳn là đủ cho các anh đi mua thuốc lá nhỉ?”
Khúc Quân lộ ra nụ cười thân thiện, một tay khác đẩy Lăng Mặc, ý kêu y mau đi đi.
Khúc Quân vốn cho là Lăng Mặc sẽ do dự một hồi, nhưng không ngờ y lại dứt khoát xoay người rời đi!
Giống như phất tay áo một cái, cả người liền biến mất tiêu.
Đây cũng quá giống trong tiểu thuyết kiếm hiệp huyền nhuyễn đi!
“Này! Bọn tao đang nói chuyện với Lăng Mặc, liên quan gì đến mày!” Trình Trì đẩy Khúc Quân một cái, nhưng là… không đẩy ra được.
“Các anh chẳng phải là muốn hút thuốc à? À mà nếu không ngại thì để em làm chị dâu các anh cho?” Khúc Quân tiếp tục cười hỏi.
Trình Trì tính tiếp tục đẩy cậu ra thì bỗng sửng sốt.
“Mày nói cái gì?”
“Em nói là— Để em làm chị dâu của các anh nha?” Khuôn mặt núc ních đầy thịt của Khúc Quân tiếp tục cười.
Trình Trì mém xíu nữa là bị sặc nước miếng.
“Đồ béo chết bầm! Mẹ nó có phải mày bị điên không!”
“Vậy thì rốt cuộc các anh muốn năm đồng hay là muốn em làm chị dâu?” Khúc Quân nhìn năm tờ tiền bị Trình Trì bóp nhăn nhúm trong tay.
“Nói nhảm! Đồ béo chết bầm mày muốn ăn đòn hả!”
“Em cho các anh tiền, thế mà các anh lại đánh em! Vậy thì ngày mai em nói với các bạn của mình là cho tiền vẫn bị đánh! Chẳng thà không cho còn hơn!”
Khúc Quân chính nghĩa nói.
Trình Trị ngẩn người, sau đó không nhịn được đẩy cậu ra “Biến! Cút! Xéo!”
Mấy tên còn lại nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại phát triển tới mức này.
Khúc Quân lập tức xoay người đi theo hướng của Lăng Mặc.
Cậu thầm tưởng tưởng lại một màn vừa rồi, nếu như ở thực tại, cậu vốn không cần— cống hiến năm đồng kia, mà có thể trong vòng mười giây xử sạch đám cắc ké này.
Quyền thứ nhất sẽ đấm thẳng vào mặt Trình Trì! Sau đó đá xéo qua tên bên trái, thuận thế tung đòn đánh ngã tên bên phải! Tiếp theo đạp lên đầu gối của tên còn lại, vặn trật khớp vai của gã, túm gã đi lãnh trọn cú đấm của Trình Trì! Sau đó đánh bay bên phải húc cùi trỏ bên trái, giải quyết sạch gọn!
Ờm… Tẩn bọn chúng một trận như vậy, hình như hơi ác hen?
Chẳng qua là… Tưởng tượng thì dễ đấy, nhưng làm thì khó à.
Khúc Quân nhéo cái bụng ú nần của mình, trong đầu hiện lên một chảo củ cải xào thập cẩm khổng lồ, chắc mẩm ăn được trong một năm.
Cậu thở hồng hộc, vất vả lắm mới nhìn thấy Lăng Mặc ở trước mặt.
Y vẫn giữ nguyên tư thái đi ra khỏi cổng trường, vẫn là tiếng bước chân quen thuộc của y, không hề lo lắng đám côn đồ Trình Trì sẽ đuổi theo.
Khúc Quân cảm thấy không cam lòng, năm đồng của cậu đó!
Trong niên đại này, ném năm đồng chẳng khác gì vung tiền như rác!
Tại sao một tiếng cảm ơn cũng không có liền đi thế hả!
Lúc Khúc Quân đuổi tới càng gần thì đột nhiên Lăng Mặc dừng lại.
Khúc Quân cũng dừng lại, vì quán tính quá chớn nên suýt nữa ngã sấp mặt.
Lăng Mặc xoay người lại, ánh hoàng hôn lướt qua mái nhà phía trước, khúc xạ xuống đầu vai của y, khuôn mặt vốn lạnh lùng tinh xảo lại bất ngờ trở nên nhu hòa, nhưng mà đoạn đối thoại tiếp theo sẽ đánh vỡ ảo giác này của Khúc Quân.
“Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Tớ… Tớ đưa tên Trình Trì kia năm đồng đó!”
“Liên quan gì đến tôi?”
“Là vì giúp cậu nha!”
“Tôi có kêu cậu giúp tôi sao?”
Nói xong, Lăng Mặc ném cho cậu ánh mắt ‘Cậu xàm xí’ rồi xoay người tiếp tục đi.
“Tớ biết cậu có thể đánh Trình Trì, nhưng chỉ là nhất thời thoải mái, sau đó cậu chắc chắn sẽ bị đánh rất thảm.”
Lăng Mặc vẫn tiếp tục đi.
Nhưng Khúc Quân cảm thấy hy sinh năm đồng kia thật đáng giá! Ít nhất vừa rồi Lăng Mặc có nói chuyện với cậu!
“Trên đời này có thể dùng tiền giải quyết thì chẳng phải là chuyện lớn gì!”
Khúc Quân tiếp tục đi theo Lăng Mặc qua hai con phố.
Ngay tại lúc sắp tới nhà Lăng Mặc, y dừng lại.
Khúc Quân nhớ tới tài liệu mà tổ nhiệm vụ đã giao cho cậu trước khi thi hành nhiệm vụ này, trong đó có nói qua, lúc Lăng Mặc học trung học thì cha mẹ qua đời, mà căn nhà của y thì lại bị gia đình dì mượn cớ chăm sóc y mà dọn vào ở, chiếm hết căn nhà mà cha mẹ y để lại, ngay cả giấy tờ bất động sản cũng bị họ giấu đi đâu rồi, còn Lăng Mặc thì trở thành đứa ở nhờ.
Chim cu chiếm tổ chim khách đúng là rất khó coi.
Cho nên thời trung học, Lăng Mặc rất kiêng kị người khác tới nhà của mình.
“Cậu rốt cuộc muốn cái gì?”
Giọng nói lạnh nhạt không hề có chút cảm xúc nào, nhưng nếu ai thiếu kiên nhẫn thì sẽ không nghe ra.
Tôi muốn anh tin tưởng rằng thế giới này chẳng qua là trí tưởng tượng của anh mà thôi, mau chóng tỉnh lại đi!
Nhưng tôi biết nếu nói huỵch toẹt ra như thế thì bảo đảm anh sẽ quăng cho tôi ánh mắt ‘Cậu có bệnh à’.
Tui chỉ có nước đi đường cong để cứu nước đó!
“Tớ muốn… Tớ muốn cậu dạy tớ môn đại số! Bài kiểm tra đợt trước của tớ chỉ có 35 điểm à!”
Hơn nữa còn bài thi 120 điểm… Trung học cái gì mà ‘Cạnh huyền góc vuông’, ‘hai cạnh góc vuông’, ‘định lý đảo Pytago’, cậu đã sớm quăng nó vào một góc nào đó của tuổi thanh xuân rồi, có thể đạt được 35 điểm, Khúc Quân cảm thấy mình thật quá sức rầu!
“Cậu tên gì?”
Oắt đờ! Hỏi tên tui kìa! Tiến triển cũng quá nhanh đi!
Khúc Quân cảm thấy mình đã trở lại con đường thẳng đi cứu nước.
“Khúc Quân!”
Nói đến tên mình, Khúc Quân trả lời vô cùng hoành tráng.
“Chẳng phải cậu tên là Mạc Tiểu Bắc à?”
Lăng Mặc nghiêng đầu nhìn thẻ học sinh đính trước ngực Khúc Quân.
Toi rồi… Đã hơn một tháng mà cậu vẫn chưa thể quen được cái tên ‘Mạc Tiểu Bắc’ này! Không cẩn thận khai tên thật ra rồi!
“Cậu… Cậu biết tên tớ rồi còn hỏi làm gì!”
“Tôi chỉ muốn xem xem kẻ ngu si môn đại số 35 điểm này có biết tên mình không, thế mà đúng là không biết thật.”
Hai mắt Khúc Quân sáng rực lên— Woa, thật là lợi hại! Không ngờ anh lại duy nhất nói nhiều như thế với tôi!
“Tôi không dạy nổi cậu đâu.”
Lần này, Lăng Mặc là xoay người đi thật, không hề có ý định nói chuyện với Khúc Quân nữa.
Nhưng nội tâm của Khúc Quân giờ phút này nổi sóng ầm ầm, tinh thần phấn chấn hẳn lên!
Cậu rốt cuộc cũng nói chuyện được với mục tiêu rồi!
Bọn họ đã không còn là hai người xa lạ nữa!
Khúc Quân rất muốn lộn mèo ra sau để chúc mừng thành công, đáng tiếc giờ có nhảy lên cũng vô cùng khó khăn.
===Hết chương 1===
Tác giả có lời muốn nói: Tổng kết Day 1.
Khúc Quân: Nếu không thì để tui làm chị dâu của các anh cho?
Lăng Mặc: Ngu si. Tôi cũng không phải là đại ca của bọn họ, cậu làm chị dâu cái quỷ gì chứ!
Cá: Hố mới của chị Bí~ Hoan nghênh lọt hố~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...