Edit: Văn Văn.
“Như... cái gì?”
Thi Vinh nghẹn lời, bạn hỏi làm sao mà anh ta biết được. Sau một lúc lâu, anh ôm Mạnh Nịnh nói: “Ừ… Dù sao anh cũng yêu em.”
Ồ, Mạnh Ninh hiểu rồi, Thi Vinh như vậy chính là yêu cô. Có thứ gì tốt đều cho cô trước, không cho bất kể kẻ nào bắt nạt cô, đương nhiên anh ấy cũng không bắt nạt cô, khi có anh ấy bên cạnh, thật ra thì so với khi cha hay mẹ ở bên còn muốn tốt hơn.
Vì thế cô vui vẻ ôm lấy cổ Thi Vinh: "Thế... em cũng yêu... Vinh! Rất yêu!"
Thi Vinh choáng váng.
Dường như có vô số pháo hoa nổ mạnh trong đầu anh, đỏ, vàng, lam, lục. Dù sao anh cũng đã choáng váng, bây giờ trong đầu chỉ vang vọng toàn là câu em cũng yêu anh của Mạnh Nịnh, cô ấy nói rằng cô ấy yêu mày yêu mày yêu mày yêu mày, cô ấy nói yêu mày đó!
Nếu không phải vì không thể cử động đôi chân của mình, anh đã muốn lộn ngược ra sau tới một trăm cái.
Mạnh Nịnh không biết tại sao Thi Vinh lại kích động đến thế, cô nghiêng đầu suy nghĩ, tuy không phải hiểu lắm nhưng cô nhìn ra được Thi Vinh rất vui vẻ nên cô cũng vui theo.
Có vẻ như... Từ trước đến nay, chưa bao giờ thấy anh ấy vui như vậy... Anh ấy mỉm cười lên... Thật đẹp. Kỳ thật trong ý thức của Mạnh Nịnh cũng không hiểu thế nào là đẹp, thế nào là xấu, nhưng cô nghĩ khi Thi Vinh cười rộ lên, trong mắt anh giống như có những ngôi sao sáng lập lòe, rất đẹp mắt, còn sáng hơn những vì sao được nhìn thấy khi nằm trên mái nhà ngắm vào ban đêm.
Anh ấy vui vẻ, cô liền hạnh phúc.
Có một niềm vui không thể diễn tả bằng lời trong đầu cô đang từ từ hiện ra, từng chút một lấp đầy trái tim cô. Cảm giác thỏa mãn no đủ và ấm áp đó cứ như ăn liên tiếp mười cây kem dâu tây yêu thích nhất.
Năm năm làm bạn, cả ngày lẫn đêm không chia lìa, cuối cùng đã mang hồi báo lại cho Thi Vinh những điều bất ngờ. Cho dù anh được đến tình yêu không trọn vẹn hay dùng những thủ đoạn đê hèn, nhưng anh ta không hối hận, không những không hối hận mà còn vô cùng mãn nguyện.
Cứ cho là trộm hay lừa để được đến thì sao nào? Cả đời này anh ta đã nhận quá đủ bi thương rồi, đều nói rằng gieo nhân nào thì thu quả ấy, anh chưa từng bác bỏ điều đó quá một câu, ngoại trừ việc trước sau anh luôn khăng khăng phải có được Mạnh Nịnh.
Nếu Mạnh Nịnh có thể hoàn toàn thuộc về anh, cho dù cả thiên hạ muốn phanh thây xé xát, anh cũng không quan tâm.
【Chúc mừng ký chủ đã lấy được tình yêu của Mạnh Nịnh ở thế giới ảo cảnh thành công, lần nữa chúc mừng ký chủ đã tránh bị vận mệnh mạt sát, mở khóa thành công thế giới hiện thực thứ hai.】
Mạng của anh và Mạnh Nịnh gắn liền với nhau. Mạnh Nịnh nắm trong tay sinh tử của anh. Đối với Thi Vinh trước đây, điểm trí mạng của anh ta mà nằm trong tay kẻ khác đủ để cho anh phải đoạt lại bằng mọi cách, nhưng vào lúc này đây, anh vui vẻ chịu đựng.
Anh ôn nhu nhìn Mạnh Nịnh, nhìn vẻ ngây thơ và tràn đầy sức sống toát ra từ trong mắt cô ấy, trong lòng lại như có thứ gì đó bị lăng trì, từng khối từng khối bị chia năm xẻ bảy.
【Ký chủ không cần phải quá lo lắng, đây là thế giới ảo cảnh, mọi thứ đều không có thật, sau khi ngươi rời khỏi thế giới này, nó cũng sẽ dừng lại theo, cô ấy sẽ không nhớ gì cả.】
Cái gì... cũng sẽ không nhớ.
Ngoan ngoãn, ỷ lại, hết lòng tin tưởng... Có phải cũng là một đi không trở lại? Thi Vinh ngơ ngẩn bàng hoàng, một lúc lâu sau, anh ôm Mạnh Nịnh, giấu mặt vào cổ cô.
“Ta... ta còn có thể ở đây thêm mấy năm?”
Lần đầu tiên hệ thống nghe thấy giọng của Thi Vinh như vậy, nó sửng sốt một lúc rồi nói: 【Nếu ký chủ muốn, chúng ta còn có thể dừng lại ở thế giới này hai năm.】
Nói xong, hệ thống nhịn không được nhắc nhở, 【Ký chủ, ngươi đừng trách bổn hệ thống lắm miệng, chắc ngươi cũng biết đây là thế giới ảo ảnh, mọi thứ... đều không phải sự thật.】
"Ta biết.” Thi Vinh khàn giọng nói.
Đây vẫn là lần đầu tiên Thi Vinh không ghét bỏ hay lạnh nhạt khi nói chuyện cùng nó, nhưng hệ thống lại không vui vẻ tẹo nào. Thi Vinh không phải là ký chủ đầu tiên mà nó bị ràng buộc, đương nhiên cũng không phải người cuối cùng. Nhưng cho đến nay, kẻ mạnh nhất, lý trí nhất hay đáng sợ nhất, đồng thời còn là kẻ điên cuồng cố chấp đến điên rồ cũng chỉ có một người. Nó ẩn ẩn có loại cảm giác, trong tương lai có lẽ nó đi theo Thi Vinh sẽ bị diệt vong theo nói không chừng.
Mỗi người đều có những thứ họ muốn có được, thân là một hệ thống, nó có thể thỏa mãn bất kỳ mục tiêu và mong muốn vật chất nào của con người. Có người muốn hằng hà tiền đến nỗi đếm không hết, có người thì muốn được tất cả mọi người nghe danh phải kính trọng, còn có người muốn quay lại quá khứ để bù đắp lại những việc đã từng thất bại. Nhưng chỉ có Thi Vinh không có ham muốn gì cả, chỉ nghĩ muốn một người.
Nhưng đó là điều mà hệ thống không thể cho phép, vì vậy cái giá mà anh ta phải trả còn cao hơn tất cả các ký chủ trước đó.
【Ngươi biết thì tốt...】
Đúng vậy, tất cả đều là giả, tất cả đều là... chỉ cần quay người lại liền đã quên mất. Thi Vinh im lặng nhìn chăm chú vào mặt Mạnh Nịnh, lẩm bẩm nói câu thật xin lỗi.
Thật xin lỗi vì đã khiến cho em sau khi chết còn không được yên bình, thật xin lỗi lại để cho em gặp anh một lần nữa, thực xin lỗi luôn muốn cướp đoạt trí nhớ của em, thật xin lỗi... Nhưng cho dù xin lỗi nhiều lần đi nữa, anh đều không hối hận.
Ngay cả khi trao cho anh cơ hội lần nữa, anh vẫn sẽ chọn cách này.
Bị một kẻ đáng sợ như vậy quấn lên, chẳng khác nào bị con rắn độc quấn trên người, càng cựa quậy thì càng siết chặt, trừ khi thà làm ngọc vỡ (thà chết), nếu không nhất định phải thần phục.
Thực ra điều anh mong muốn nhất không phải là sự thần phục của cô. Nhưng biết rõ không thể chiếm được liền chọn cách đoạt lấy và chiếm hữu, ngụy trang mình thành bộ dáng bất khả chiến bại, cho rằng như vậy có thể lừa dối bản thân để có được toàn bộ những gì thuộc về cô, quả thật nực cười.
"Vinh?”
Thi Vinh định thần lại, Mạnh Nịnh đang ngồi trên đùi anh nhìn anh nghi ngờ, đã không phải là mặt than nữa, nhưng biểu lộ đường cong vẫn không quá lớn, Thi Vinh cười cười, hôn hôn lên gò má mềm mại của cô: “Chờ anh khỏe lại thì chúng ta sẽ kết hôn, được không?”
Mạnh Nịnh làm sao không đồng ý, cô hiểu được chỉ có vợ chồng mới có thể bên nhau mãi mãi. “Được.”
Quý Ngũ từ xa tới tìm Thi Vinh không khỏi che mặt, đúng là thể hiện tình cảm giữa chốn đông người mà... Cậu ta vẫn một mực không hiểu tại sao ông chủ lại sẽ thích tiểu thư, đến cùng hai người từ gia thế cho đến chỉ số IQ đều vô cùng không hòa hợp, nhưng khi họ ở cạnh nhau luôn tạo thành một vòng tròn, bài xích tất cả mọi người từ bên ngoài, nói một cách dễ hiểu, đó là... nồi nào úp vung nấy?
Ách, hình như nói vậy có vẻ không thích hợp cho lắm.
Khi có được lời yêu rồi, thời gian trôi qua rất nhanh, có lúc Thi Vinh tỉnh lại trong nháy mắt, phát hiện đã là nửa tháng sau, anh từng chất vấn qua hệ thống, nó cũng có cách nào đâu. Hoặc là ngươi đừng muốn câu nói em yêu anh kia hoặc cứ để thời gian trôi qua nhanh như nước chảy.
Ngay cả lúc kết hôn cũng diễn ra trong tức thì. Anh vừa nắm tay dắt cô dâu, đang định nói thì trước mắt đã tối sầm. Chờ đến khi tỉnh táo thì phát hiện đã qua đêm tân hôn.
Mạnh Nịnh không hiểu, anh ta cũng không muốn cưỡng cầu, vì vậy anh không bao giờ chạm qua cô–– mặc dù anh khát vọng đến cả người phát đau. Hàng đêm bị dục vọng dày vò đến không thở nổi, anh cũng chưa từng chạm vào cô. Không phải không muốn, mà là không thể muốn.
Anh... cũng muốn kiềm chế bản thân, xem bản thân như thế này có thể khiến cô ấy thích hơn không. Đôi mắt của bảo bối luôn sạch sẽ và ngây thơ như vậy, anh lại nghĩ, cũng thật sự không thể xuống tay được.
Cuối cùng tình yêu vẫn lớn hơn ham muốn. Vì thời gian chỉ là một cái búng tay lướt qua nên anh càng muốn quý trọng.
####
Văn: Tôi sẽ up khi nào hoàn TG đó thì đăng một thể, để mấy bạn đọc cho tiện, nhưng chắc thời gian khá lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...