Khương thái thái càng nói càng giận, càng nói càng đau lòng, Thẩm Mặc Trì ở ngoài nghe đến câu cuối, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Hắn vén rèm đi vào: “Nương, sự việc đã rồi, nên nghĩ cách giải quyết, người đau lòng buồn bã cũng không ích gì, nghĩ xem nên giải thích với Tô gia thế nào đi.”
“Giải thích cái gì? Khuê nữ ngoan Tô gia dạy dỗ chạy tới Thẩm gia ta quyến rũ nhi tử ta, ta không tìm Tô gia tính sổ thì thôi, lẽ nào họ còn dám tới gây phiền phức cho ta?” Thẩm Mặc Trì là nhi tử bảo bối của bà, dù chuyện lớn chuyện gì liên quan đến Thẩm Mặc Trì, bà đều bao che khuyết điểm, chưa bao giờ làm rõ.
Vừa nãy hắn hỏi tuỳ tùng Đại Vĩnh, thì ra đêm qua hắn về muộn được Thái Mạn và Viên ma ma đưa đến Hạnh Phân Viện.
Đại Vĩnh chỉ đi tới cửa Hạnh Phân Viện rồi đi, theo tin tức hắn nghe được thì tối qua không biết thế nào hắn lại mơ màng ra khỏi phòng đi về toà nhà phía Tây, và xảy ra chuyện đó.
“Chẳng phải trước đó nương đang nghĩ cách đuổi Tô Doanh ra khỏi nhà sao, ta thấy đây là một cơ hội.”
“Con định cưới Tô nương tử này?” Khương thái thái lắc đầu nói thẳng: “Rốt cuộc Thẩm gia chúng ta đã tạo nghiệt gì mà lại cứ dính líu mãi tới họ Tô không dứt thế này? Sau này ta muốn cưới thêm cho con, trấn Thái An lớn như vậy, cho dù người có họ hàng với Tô gia ta cũng không cho bước vào cửa Thẩm gia, huống hồ hai người này còn cùng một tổ tiên? Nàng ta xảy ra chuyện xấu này, không biết xấu hổ như vậy, sau này… chưa biết chừng ai cũng có thể làm chồng, trời ơi, nếu thật sự gả vào Thẩm gia chúng ta thì ta sẽ mất mặt lắm!”
Nghe Khương thái thái càng nói càng đau lòng, cuối cùng bà khóc lóc thảm thiết.
Trong lòng Thẩm Mặc Trì hơi chán ghét nhưng chuyện liên quan đến tương lai của hắn, thà tin lời thầy bói mù cũng không thể mạo hiểm.
Hắn kiên nhẫn giải thích cho Khương thái thái: “Nương luôn nghĩ cho nhi tử, cho Thẩm gia, nhi tử rất cảm kích.
Nhưng nhi tử vẫn câu nói đó, gạo đã nấu thành cơm, nhi tử là đại trượng phụ đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám chịu.
Mà cũng có thể mượn chuyện này danh chính ngôn thuận đuổi Tô Doanh khỏi Thẩm gia.”
Vừa nghe có thể giải quyết được tai hoạ Tô Doanh này, tiếng khóc của Khương thái thái dừng lại nhưng bà vẫn rơi lệ nhìn Thẩm Mặc Trì.
Thẩm Mặc Trì giải thích: “Ta không lập Tô Âm làm thiếp, ta sẽ cưới nàng làm bình thê.
Tô Doanh ở nhà mẹ để được Tô lão gia cưng chiều nuôi lớn, đã bao giờ chịu nhục thế này? Nếu nàng làm loạn, nương có thể đến huyện nha cáo nàng bất hiếu, nhi tử cũng có lý do để hưu nàng khỏi phủ.”
“Nếu nàng không làm loạn thì sao?” Khương thái thái đột nhiên cảm thấy nhi tử mình đã nảy ra một sáng kiến hay.
Thẩm Mặc Trì không tin: “Nếu không làm loạn thì cũng cưới, nhi tử chỉ cưng chiều Tô Âm, nếu Tô Âm sinh con trước, lúc ấy Tô Doanh sẽ làm loạn thôi.”
Khương thái thái hoàn toàn bị trí thông minh của nhi tử chinh phục, so với tương lai tươi sáng của nhi tử, chuyện Tô Âm bị coi thường chẳng là gì cả: “Vẫn là con suy nghĩ chu đáo.”
Thấy Khương thái thái bị mình thuyết phục, Thẩm Mặc Trì cảm thấy rất mãn nguyện.
Mã ma ma vén rèm vào, khom người nói: “Thái thái, đại gia, Đại nãi nãi đến.”
Bỏ lỡ vở kịch hay bắt gian tại giường của Tô Âm và đại ca, bây giờ đại tẩu tìm tới, Thẩm Bạch và Thẩm Nha đều nóng lòng chờ đợi xem kịch hay, hai mắt háo hức nhìn về phía cửa.
Tô Doanh bước vào, lông mày, khoé môi, thậm chí là bộ váy màu lục lam của nàng cũng đều toát lên vẻ điềm tĩnh, vững vàng.
Như thường lệ, nàng khom người chào Khương thái thái trước, sau đó tới Thẩm Mặc Trì, nàng dịu dàng lên tiếng: “Mẹ chồng, con dâu tới để nhận lỗi với người, là con dâu không quản lý tốt muôi muội.
Nhưng có mối duyên này với đại gia cũng coi như tạo hoá của hai người.
Mẹ chồng đừng trách đại gia, cũng đừng vì chuyện này mà khó chịu tổn hại sức khoẻ, con dâu nguyện san sẻ những lo lắng với mẹ chồng và đại gia, lát nữa sẽ cho người đến Tô gia cầu hôn, cưới A Âm vào phủ, cùng hầu hạ đại gia với con dâu, hiếu thảo với mẹ chồng.”
Không đúng!
Không nên!
Tô Doanh không nên có phản ứng này!
Giả vờ, tiếp tục giả vờ!
Hai tỷ muội Thẩm Nha nhìn nhau với vẻ mặt kinh ngạc, Khương thái thái càng kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng.
Chỉ có Thẩm Mặc Trì cực kỳ chắc chắn rằng Tô Doanh đang giả vờ.
Thành thân hai tháng, hắn chưa nghỉ lại đêm nào ở Hạnh Phân Viện, nàng đã cho người mời hắn tới đoán chứng chính nàng cũng không nhớ rõ, sao nàng lại nỡ làm vậy? Hào phóng vậy ư? Tất cả chỉ là giả thôi.
“Ngươi nhân đức vậy à?” Mãi lâu sau Thẩm Mặc Trì mới nói ra một câu ngộp thở này, thật sự là Tô Doanh không tuân theo nề nếp mới khiến hắn nhịn không nói ra những lời dạy dỗ.
Tô Doanh không muốn nói lời nào với Thẩm Mặc Trì, nàng chỉ nhìn Khương thái thái rồi nói: “Mẹ chồng cũng biết tình hình gia đình nhị thúc ta rồi, mặc dù vốn ít nhưng nhà nhị thúc còn có thứ huynh muốn thành gia nhiều năm, của hồi môn của A Âm cũng chỉ gom đủ mười hòm.
Ta và A Âm tỷ muội tình thâm, nhất định sẽ không nỡ khiến muội ấy chịu tủi trong chuyện của hồi môn nên ngay sau khi sự việc xảy ra, ta đã quyết định thay đại gia bảo Viên ma ma chuyển sáu mươi rương trong số tám mươi rương của hồi môn của ta vẫn còn nguyên vẹn trong phủ về Tô gia, cũng coi như giữ thể diện cho A Âm, không khiến hàng xóm láng giềng cảm thấy đại gia tái giá có sự khác biệt rất lớn so với lúc cưới ta.”
“Sao cơ, tỷ chuyển của hồi môn về Tô gia rồi?” Thẩm Nha ngạc nhiên kêu lên, nhìn Tô Doanh như nhìn yêu quái.
“Sao ngươi không nói với ta… nương ta và đại ca ta đã tự ý làm rồi?” Thẩm Bạch cũng đau lòng số của hồi môn, trong số đó cũng là của hồi môn của ả.
“Đại gia và A Âm đã sắp thành vợ chồng, lẽ nào đại gia còn tính toán sao? Dù sao nhị thúc cũng xuất thân tú tài, có tiếng tăm, nếu thúc ấy cáo lên huyện thì đại gia sẽ phải ra huyện.” Tô Doanh vẫn nhìn Khương thái thái, giọng điệu vẫn luôn suy nghĩ cho Thẩm gia.
Khi Tô Doanh nhắc đến của hồi môn là Khương thái thái đã bắt đầu âm thầm tính toán, Tô Âm có mười rương của hồi môn, Tô Doanh cho thêm sáu mươi rương là bảy mươi.
Tô Doanh gả vào trước, Tô Âm gả vào sau đúng là không thể nhiều hơn nàng, nếu không sẽ là thất lễ.
Mặc dù giữ được thể diện nhưng Tô Âm vẫn chỉ có mười rương của hồi môn, Thẩm gia vẫn chịu thiệt.
Hơn nữa, A Nha và A Bạch vốn đã định lấy thêm từ của hồi môn của Tô Doanh, bây giờ cho Tô Âm hết rồi, phải tính thế nào? Đây cũng là một khoản không rõ ràng.
“Ngươi suy nghĩ cũng thật chu đáo.”
“Con dâu là dâu Thẩm gia, đương nhiên phải suy nghĩ cho Thẩm gia rồi.”
Từ khi Tô Doanh xuất hiện, Thẩm Mặc Trì chỉ nói một câu.
Đến khi Tô Doanh đi, hắn không còn cơ hội nói nữa.
“Nương, đại tẩu đổi tính rồi à?” Thẩm Nha lòng đầy nghi ngờ, luôn cảm thấy Tô Doanh khác thường.
Khương thái thái nhìn sang Thẩm Mặc Trì, còn chưa nói được cau nào với nhi tử thì bên ngoài đã có người báo tin: Nhị thái thái Trần thị và huynh thứ của Tô Âm là Tô Tác Bằng đến.
Nhận được tin nhanh vậy ư? Ai đã truyền đi?
Một tia nóng nảy hiện lên trên mặt Thẩm Mặc Trì, mí mắt phải của hắn giật liên tục.
Khương thái thái cho người sắp xếp ở hoa viên, sau đó từ từ đi tới, Thẩm Nha và Thẩm Bạch sợ đánh nhau tai bay vạ gió nên không dám tới gần, Thẩm Mặc Trì một mình đi tới hoa viên, vừa vào đã cảm thấy bầu không khí trong hoa viên bị đè nén như thể bầu trời sắp đổ mây đen.
“Trần thái thái.” Thẩm Mặc Trì nghĩ đến chuyện mình và Tô Âm đã nên duyên phu thê nên đối mặt với Trần thái thái đang lạnh mặt vẫn cố gắng lịch sự.
Trần thái thái hừ lạnh không trả lời, Tô Tác Bằng liếc mắt nhìn Thẩm Mặc Trì, giọng điệu không được tốt cho lắm: “Họ Thẩm kia, ngươi là cử nhân rạng danh ở trấn Thái An chúng ta, sao có thể làm ra chuyện bẩn thỉu này? Ngươi định giải thích với nương ta và Tô gia chúng ta thế nào?”
Tên của Tô Tác Bằng rất khiêm tốn nhưng tính tình lại hoàn toàn khác với tên.
Y thường giao du với bọn du thủ du thực trong trấn, là trùm gây rối, suốt ngày đi gây chuyện, được coi là kẻ gây rối hàng đầu trong trấn Thái An.
Thẩm Mặc Trì biết những điều này, đôi lúc đệ đệ không được việc gì của hắn còn xưng huynh gọi đệ với Tô Tác Bằng.
Lúc này Thẩm Mặc Trì đang đuối lý nên đối mặt với sự kiêu ngạo hống hách của Tô Tác Bằng, hắn đành phải nén giận: “Xin lỗi huynh đệ Tô gia, ta và Tô Âm thật sự có tình cảm với nhau, nhất thời kìm lòng không đặng nên mới đi quá giới hạn.”
“Ta không quan tâm các người có tình cảm hay không có tình cảm, chỉ cần ngươi chịu tính sổ là được.
Ngươi không biết chứ sau khi phụ thân ta biết chuyện đã tức giận nằm luôn xuống giường không dậy nổi, nếu không cũng không cần nương ta đích thân tới đây nói chuyện với ngươi.
Nói đi, Thẩm gia định giải quyết vấn đề này thế nào?”
Nói đến đây, đương nhiên Thẩm Mặc Trì lại biết lắng nghe: “Vừa nãy ta đã quyết định cùng với nương, sẽ chọn ngày để kết hôn.”
“Nói hay lắm.” Tô Tác Bằng xua tay: “Ta hiểu ý của ngươi, chớ nói tỷ ta có phải con gái cưng của phụ thân, phụ mẫu ta hay không, nhưng tỷ ấy là đích nữ của nhà chúng ta.
Phụ thân ta là tú tài, cô nương nhà tú tài là thư hương môn đệ, mặc dù xuất thân không bằng quan lại thế gia, nhưng từ nhỏ nàng đã được phụ thân ta dạy đọc sách, ngươi nói một câu muốn cưới là cưới? Ngươi đừng quên trong phủ ngươi vẫn còn một Đại nãi nãi? Nói cưới cái gì? Ngươi muốn lập tỷ ta làm thiếp, ta nói cho ngươi biết, đừng mơ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...