Tài Nữ Lục Châu


Quả nhiên không nằm ngoài dự tính, khoảng hai tháng sau, phía bắc vó ngựa vang vọng, khói bụi phủ đầy một khoảng trời.

Dẫn đầu đoàn quân tiến đến là sứ thần nước Đại Mộc Giang đang phi ngựa hết tốc lực trở về.

Kinh thành nhận được tin từ các doanh trại báo về thì hớn hở như bắt được vàng.

Hoàng đế vội sai người chuẩn bị lễ vật, trải thảm để tiếp đón vị tướng lĩnh đã dẫn binh tới đây.

Cuối cùng người cũng đến, các đại thần lẫn hoàng đế đều vui vẻ ra mặt.


Dẫn đầu cuộc nam chinh lần này là tứ hoàng tử nước Đại Nam, Trần Phong.

Người này dung mạo phi phàm, khí chất ngời ngời, đôi mắt sáng như sao trời, tỏ ra là một bậc anh hùng cái thế.

Bước vào nội triều, chưa kịp để ai kính lễ thì hoàng tử đã vội xua tay:- Không cần lễ nghi đâu, bây giờ việc trước mắt là đẩy lùi đám sát thủ La Sát trước đã.Hoàng đế nghe vậy thì không vội, nghĩ là Trần Phong đang thử mình nên lại đánh tiếng hỏi dò:- Hoàng tử từ Đại Nam xa xôi đến đây, ít ra cũng phải cho Đại Giang ta nghênh đón để bày tỏ lòng hiếu kính chứ?- Bọn ta đến đây là tuân mệnh nhà vua nước Nam và cũng hoàn toàn có mục đích nên ngài không cần phải đa lễ làm gì.

Tất cả việc ta làm đều là vì đôi bên cùng có lợi, đất nước của ngài được thái bình, ngàn đời được bảo hộ bởi nước nam ta.Mộc Nhĩ nghe mà toát mồ hôi, có lẽ lão đã một phần ngờ ngợ ra ngụ ý trong câu nói của tứ hoàng tử.

Lão dè chừng hỏi lại:- Thế lợi ích mà hoàng tử muốn là gì đây?Trần Phong không vội đáp, tay anh nâng chén hồng trà lên thưởng thức rồi tấm tắc:- Trà ở đất nước của ngài rất ngon!Như hiểu ra gì đó, hoàng đế liền cười lên sảng khoái, thầm nghĩ thì ra cái tên này vốn dĩ cũng chỉ là một nam nhân, mà nam nhân thì kiểu gì mà thoát khỏi được ải mỹ nhân.

Lão nói:- Chuyện này coi như hai bên đã thỏa thuận xong, vậy khi nào chúng ta sẽ bắt đầu chiến dịch đây?Tứ hoàng tử khi nghe bàn về chính sự thì nét mặt lại tràn đầy nhện khí, hoàn toàn mất đi vẻ ranh mãnh như lúc nãy.

Anh ta hào hứng lấy bản đồ ra chỉ dẫn cho các quan tướng ở đó, cả hoàng đế cũng tham gia.

Giọng Trần Phong uy nghiêm vang lên từng tiếng trong nội triều:- Sứ giả của ta có báo lại, hiện giờ sát thủ đã tiến đánh đến Tây Giang, có nghĩa là các ngài đã mất đi bốn thành lũy quan trọng.

Các thành này đều do các nguyên soái trấn thủ, như vậy mất đi cũng coi như rồng bị chặt mất đi tứ chi.

Bọn người này tuy là khá hoang dã nhưng mưu kế quả nhiên thâm sâu, có lẽ chúng đã nhắm Đại Giang một khoảng thời gian dài.


Nếu không sai thì nơi bọn chúng đến tiếp theo là Tây Uyên.

Sở dĩ ta đoán là Tây Uyên cũng bởi thành này vẫn còn một vị tướng tài là Nguyên An.Hoàng đế nghe Trần Phong giảng giải thuyết phục như vậy thì mỉm cười gật đầu tấm tắc:- Quả nhiên là tứ hoàng tử thông minh tài trí của Đại Nam, hoàng đế ta nghe danh đã lâu nay được chứng kiến tận mắt thì thật sự đã tâm phục khẩu phục.Trước lời này Trần Phong chỉ đáp qua loa cho có lệ, anh ngoài chính sự thì chẳng quan tâm mấy việc lễ nghi, khách sáo này.

Một vị quan nhị phẩm nãy giờ mới dám đánh tiếng với anh ta:- Thưa hoàng tử! Vậy theo ngài chúng ta nên cho quân binh đánh ở đâu trước?- Ngài vội gì chứ, ta sớm đã có kế sách rồi, bây giờ như thế này...Khoảng mười ngày sau, quả thật sát thủ La Sát đã dẫn quân tiến đánh Tây Uyên như lời tứ hoàng tử.

Vì đã đánh chiếm bốn thành trì quan trọng quá dễ dàng nên tính cảnh giác của chúng hoàn toàn đặt ở mức thấp.

Đến khi A Lân dẫn quân vào trong thành thì mới tá hỏa, Tây Uyên hoàn toàn trống trải, không một người nào.

Biết mình đã sập bẫy của địch vội quay ngựa hô to:- Mau chạy khỏi thành, chúng ta bị gài rồi! Lũ Mộc Giang khốn kiếp!Nhưng mọi thứ đã quá muộn, cổng thành đã được đóng lại từ khi chúng vào trong.

Tứ phía tiến diễu binh ồ ạt kéo đến, kèm theo là hiệu lệnh như sấm vang:- Bắn đá vào thành cho ta!Từng cái quật thật mạnh cho những chiếc xe bắn đá dội từ viên đá lửa cháy rừng rực vào trong thành.


Đá lửa chạm vào dầu bên trong thành thì như tìm thấy một nửa cuộc đời, bắt đầu cháy lên dữ dội.

Đám sát thủ chưa kịp hoảng hốt thì hiệu lệnh thứ hai đã vang lên ngay sau đó:- Cung thủ!Sau tiếng hô ấy là đợt tên tẩm dầu, bốc cháy dữ dội từ nhiều phía dội xuống như vũ bão.

Chỉ một canh giờ sau, phía trong thành chỉ còn lại là đám xác chết cháy đen của đám sát thủ.

Thủ cấp của của A Lân được treo ngay cổng thành Nam Hải.

Tàn dư của đám sát thủ còn lại như rắn mất đầu, nhanh chóng bị phiến quân của tứ hoàng tử tiêu diệt sạch sẽ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận