Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo


Edit: ji
[Cậu sẽ không còn may mắn như trước nữa…]
—–o0o——
Vừa trở về biệt thự, Đào Quả nghe thím Trương nói An Cửu đã về, mừng quá liền đưa con cá ngừ vây xanh kích thước bằng nửa người lớn trên tay cho thím Trương: “Cháu bắt được từ dưới đáy biển lên, vừa lúc có thể làm sushi cho An Cửu”.
Thím Trương dùng hết sức mới cầm được con cá, khóe miệng giật giật.
Bọn họ đều đã quen với việc lâu lâu Đào Quả lại mang theo đặc sản biển nào đó trở về, tuy rằng Đào Quả luôn thản nhiên nói là tự mình đánh bắt ở biển, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng Đào Quả còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ nên chỉ đang nói đùa.
Đào Quả chạy nhanh lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Nghiêm Mặc Thanh nhưng phát hiện An Cửu không có ở bên trong, anh tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy An Cửu đang ngồi một mình trên mái ngói đỏ trên nóc biệt thự.
An Cửu hai tay ôm gối, đầu cúi xuống rất thấp, Đào Quả không thể nhìn rõ vẻ mặt của An Cửu, nhưng anh có thể cảm nhận được rõ ràng sự đau thương trên người An Cửu.
“An Cửu…”
Đào Quả trèo ra ngoài cửa sổ, tốn nhiều công sức mới có thể ngồi cạnh An Cửu.
“An Cửu.” Đào Quả nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sao vậy?”
Gần một năm qua, Đào Quả phần lớn thời gian ở bên cạnh Nghiêm Mặc Thanh, đây là điều An Cửu đã cố ý dặn dò anh trước khi rời đi, nhưng anh chưa bao giờ biết An Cửu ở bên ngoài bận bịu cái gì trong hơn nửa năm qua.
Nhưng điều có thể làm cho An Cửu khổ sở như vậy ngoài bệnh tình của Nghiêm Mặc Thanh, Đào Quả không thể nghĩ tới chuyện khác, mà Nghiêm Mặc Thanh bị bệnh đã lâu, anh vài lần nhìn thấy An Cửu, đều cảm thấy An Cửu không tin rằng không thể cứu được Nghiêm Mặc Thanh, nên anh rất đau lòng.

Nhưng lúc này, An Cửu hoàn toàn bị vây quanh bởi sự tuyệt vọng cùng mất tình thần, lần đầu tiên anh nhìn thấy sự bất lực từ An Cửu.
“Đào Quả …” An Cửu nói nhỏ: “Tôi không cứu được anh Thanh…”
Đào Quả sững sờ, thực sự sau gần một năm giảm xóc, anh đã dần chấp nhận được việc Nghiêm Mặc Thanh sẽ rời xa mình, nhưng An Cửu giờ phút này mới buộc phải chấp nhận người đàn ông mà cậu coi như thần thánh thật sự muốn bỏ cậu mà đi.
Đào Quả không thể đánh đồng sự ràng buộc của anh với Nghiêm Mặc Thanh giống như tình cảm của An Cửu dành cho Nghiêm Mặc Thanh.

Nghiêm Mặc Thanh trong lòng An Cửu chính là vầng trăng sáng và những vì sao.

Sự tồn tại của An Cửu chính là vì Nghiêm Mặc Thanh, anh cho rằng An Cửu luôn là người cứng cỏi mạnh mẽ, vì anh biết sự kiên định trong lòng An Cửu dành cho Nghiêm Mặc Thanh, đủ khiến An Cửu có thể làm bất cứ điều gì cho Nghiêm Mặc Thanh.
“An Cửu, không phải lỗi của cậu …” Đào Quả đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, anh coi An Cửu là người duy nhất anh có thể dựa vào ngoài Nghiêm Mặc Thanh.

Nếu lúc này tâm lý của An Cửu sụp đổ, anh cảm thấy kẻ yếu đuối như mình khẳng định sẽ hoang mang lo sợ.
An Cửu từ từ ngẩng đầu lên, Đào Quả lúc này mới phát hiện An Cửu đã khóc, mắt đỏ hoe tràn đầy tơ máu, anh thận trọng hỏi: “An Cửu, thời gian cuối này chúng ta có thể ở bên anh Thanh, được không? Anh Thanh có lẽ sẽ không tỉnh lại được mấy lần, cậu không muốn nói chuyện với anh ấy sao? “

An Cửu trầm giọng nói: “Thân phận của tôi đã bị bại lộ.

Ở lại đây, sẽ hại anh Thanh không được bình yên…”
Đào Quả giật mình hoảng sợ nói: “Ai? Ai biết? Mọi người sao?”
Đào Quả vô cùng sợ hãi.

Một khi thân phận Omega ZX của An Cửu bại lộ, cả đời An Cửu sẽ không được yên bình, cho đến khi bị đám Alpha điên cuồng cướp đoạt đến chết, ít nhất trước đây còn trà trộn ngụy trang thành Omega khiếm khuyết, nhưng hiện tại…
“Tôi phải đi, người hắn phái tới bắt tôi hẳn là lên đường rồi.” An Cửu mặt không chút dao động, chậm rãi đứng lên, bình tĩnh tựa hồ như không quan tâm cái gì: “Cậu đã nhìn thấy hắn, nhưng chưa chắc hắn có thể nhận ra cậu, bất kể hắn hỏi cậu điều gì, cậu chỉ cần giả ngu là được”.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Hình dạng thứ hai của Đào Quả hai bên huyệt Thái Dương có vảy màu xanh lam, tai hơi nhọn, con ngươi xanh thẳm, nét mặt càng thêm tuấn tú, rất khác với bề ngoài hiện tại.

Mấy tháng trước ở bên ngoài biệt thự của Tiền Mậu Sơn giằng co, trời nhá nhem tối, Đào Quả quấn trong tấm vải, tóc ướt rối bù, An Cửu cho rằng những người đó dù nhìn thấy cũng không nhớ ra Đào Quả.
“Vậy cậu đi đâu?” Đào Quả cảm thấy vô cùng khó chịu: “Sao cậu không đi đến Nhị Đảo trước, nơi trời cao biển rộng, lại có thân phận mới mà anh Thanh tạo ra cho chúng ta, ở nơi đó sống sẽ không bị nghi ngờ”.
“Đào Quả…” Nụ cười của An Cửu yếu ớt vô lực, giọng nói dịu dàng dường như dần tan vỡ trong cơn mưa phùn: “Tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến việc sống trên Nhị Đảo, trong khoảng thời gian cuối cùng của anh Thanh, tôi sẽ không đi nơi nào hết, tôi sẽ lặng lẽ quay lại để ở bên anh Thanh, đi cùng anh ấy đến cuối cùng … “
“An Cửu.” Đào Quả đỏ mắt: “Cậu đừng như vậy, tôi rất sợ.”
Anh sợ cái chết của Nghiêm Mặc Thanh, lại càng sợ An Cửu sẽ bị bọn Alpha đó săn đuổi.

Anh không thể tưởng tượng sau này An Cửu sẽ gặp những chuyện gì, mà hiện tại càng khiến cho anh cảm thấy bất an chính là  An Cửu muốn rời bỏ cả thế giới để đi cùng Nghiêm Mặc Thanh.
An Cửu xoay người rời đi, động tác nhẹ nhàng mà vững vàng, thoải mái di chuyển trên mái dốc của biệt thự, Đào Quả không thể đuổi kịp cậu, hoảng sợ gọi An Cửu, cuối cùng chỉ nhìn thấy bóng dáng của An Cửu tan biến trong màn mưa.
Người của Bùi Thược rất nhanh đã tới nơi này.
Mặc dù Bùi Thược không rõ ràng mối quan hệ giữa An Cửu và Nghiêm Mặc Thanh, nhưng để cứu Nghiêm Mặc Thanh, An Cửu không có tình cảm mà vẫn có thể ngủ với một Beta suốt nửa năm, cho nên hắn biết Nghiêm Mặc Thanh đối với An Cửu rất quan trọng.
Khi một Omega tuyệt vọng, nhất định sẽ không thể tách rời khỏi Alpha mà người đó yêu thương.
Hứa Lam đến đây với danh nghĩa thăm bệnh thay mặt ông chủ của mình, mang theo một số thuộc hạ Alpha, người hầu ở biệt thự biết Hứa Lam là người thân thiết với Bùi Thược, vì Bùi Thược mới đây cùng Nghiêm Mặc Thanh nói chuyện vui vẻ nên họ không đề phòng đã mở cửa.
Tuy nhiên, vừa vào cửa, người của Hứa Lam đột nhiên bỏ qua người hầu, xông thẳng vào biệt thự.
“Các người làm gì vậy?” Người hầu thất thanh kêu lên, nhưng rất nhanh đã bị tin tức tố hệ CX của Hứa Lam áp bức khiến hai chân run rẩy, làm thím Trương là một Beta suýt chút nữa ngất xỉu.
“Chúng tôi chỉ muốn tìm người, sẽ không làm tổn thương đến Nghiêm tiên sinh cùng bất kì người nào ở đây.” Hứa Lam mặt vô biểu tình nói.
Nghiêm Mặc Thanh sớm đã không còn là Alpha có vị trí quan trọng trong Liên Á nữa, biệt thự này phong cảnh tuyệt đẹp, núi non sông nước bao quanh giống như phần mộ mà anh tự chọn cho mình nên mức độ an ninh cũng không cao.

Đào Quả nhận ra Hứa Lam, cuối cùng cũng biết người mà An Cửu nói là sẽ đến bắt mình là ai, anh lo lắng đứng cùng thím Trương, nhìn vài người Alpha hung hăng tìm người trong biệt thự, trong lòng cảm thấy may mắn vì An Cửu đã rời đi kịp thời.
Mưa cuốn trôi tin tức tố còn sót lại trong không khí, máy cảm biến tin tức tố chỉ xuất hiện chỉ số về tin tức tố hệ ZX ở trong nhà, nhưng giá trị rất thấp, rõ ràng là có người đến nhưng đã rời đi.
Hứa Lam cầm ảnh An Cửu hỏi những người hầu trong biệt thự, mặc dù những người hầu không giấu việc An Cửu đã đến thăm vào buổi sáng, nhưng họ không biết An Cửu đã đi đâu, thậm chí cả phương thức liên lạc cũng không biết.
Điều này cũng là sự thật, ngay cả Đào Quả cũng không biết làm cách nào để liên lạc với An Cửu.
Thời điểm rời đi, ánh mắt Hứa Lam vẫn dừng trên người Đào Quả, Đào Quả có chút chột dạ, có thể cảm nhận được tin tức tố cao cấp của người đàn ông là thuộc hệ CX, có mùi thơm của rừng tuyết tùng, sạch sẽ, nhưng lại lạnh lẽo đến tận xương cốt.
Đào Quả nghĩ mặc dù người này có khả năng cao là không nhận ra anh, nhưng gã chắc chắn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố trên cơ thể anh.

Pheromone muối biển của anh không hề phổ biến đối với Omega.

Anh hơi lo lắng khi lúc trước đối mặt với gã bên ngoài biệt thự của Tiền Mậu Sơn, tên Alpha này lúc đó cũng đã ngửi thấy mùi tin tức tố của anh.
“Nhìn cái gì?” Mặc dù chân của Đào Quả đã mềm nhũn dưới sự áp bức tin tức tố của Alpha hệ CX, nhưng anh vẫn như cũ trợn tròn đôi mắt hạnh, phong thái uy nghiêm không hề mất đi: “Sao, anh chưa từng thấy qua Omega nào đẹp như vậy hả? Nhìn nữa đi, để xem tôi có khiến anh động dục tại chỗ, có tin hay không?! “
Đào Quả đanh đá nhanh chóng phát huy tác dụng, Hứa Lam cau mày khuôn mặt như lá bài Poker lãnh đạm, thu hồi ánh mắt quay người cùng đồng bọn rời đi.
Người đi biến mất không còn bóng dáng, Đào Quả thở hắt ra, nhưng trong lòng càng thêm lo lắng sự an toàn của An Cửu, đặc biệt là khi anh nhìn thấy tin tức ở trên di động, rằng chủ tịch tập đoàn Hồng Nguyệt là Bùi Thược đã trải qua quá trình phân hóa lần thứ hai, giờ đã là Alpha cao cấp hệ SX.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Nếu trước đây nhìn thấy tin tức này, Đào Quả sẽ giống như những Omega khác mê đắm gen cao cấp, nói thế nào anh cũng phải đi hít lấy một ngụm tin tức tố của Alpha SX, nhưng hiện tại anh chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran.
Không có gì đáng sợ hơn là bị Alpha SX nhắm tới.
Hai ba đêm liền Đào Quả ăn không ngon, ngủ không yên, An Cửu cũng không để lại thông tin liên lạc, cho nên An Cửu có bị bắt vào tù, anh cũng không có cách nào biết được.
Sau cả tuần yên ắng, cuối cùng An Cửu cũng xuất hiện.
Sau mười giờ tối, ánh trăng bị mây che khuất, biệt thự gần như hoàn toàn chìm vào đêm đen sau khi không còn ánh đèn.
Đào Quả trong bộ đồ ngủ vội vàng đi đến phòng ngủ của Nghiêm Mặc Thanh, không nói lời nào, anh ôm An Cửu trong vòng tay, khóc lóc nói: “Làm tôi sợ muốn chết An Cửu, tôi đã cho rằng cậu bị Bùi Thược bắt đi rồi”.
“Đào Quả, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Trong bóng tối, giọng nói của An Cửu đặc biệt yếu ớt.
Đào Quả sững sờ, buông An Cửu ra rồi xoay người bật đèn đầu giường, khi An Cửu bước đến cạnh giường, khuôn mặt lộ ra, Đào Quả mới phát hiện trên mặt An Cửu dường như không còn huyết sắc, giữa hai lông mày lộ ra vẻ nhợt nhạt, cảm giác mong manh dễ vỡ khi muốn chạm vào.
“A Cửu, sắc mặt cậu thế nào…” Đào Quả không thể tin được, Omega ZX sẽ không bị bệnh, vẻ mặt của An Cửu càng giống như là mất máu quá nhiều.
An Cửu không đáp lại câu hỏi của Đào Quả, mà mở một hộp xốp nhỏ trên tay, trong đó có hai chai thuốc thử nhỏ màu nâu chứa năm ml chất lỏng.
“Đó là tuyến thể tố của tôi.”

Dưới ánh mắt khó tin của Đào Quả, An Cửu bình tĩnh nói: “Ngày mai bác sĩ sẽ đến truyền dịch cho anh Thanh, cậu lén tiêm hai lọ tuyến thể tố này vào trong lọ dịch truyền, mấy ngày nữa tôi sẽ mang thêm hai lọ nữa tới.”
Nước mắt Đào Quả chực rơi: “Cậu không muốn sống nữa hay sao?”
Tuyến thể tố lấy từ trong máu của tuyến thể sau cổ Omega.

Cứ 100 ml máu chỉ có khoảng 1 ml tuyến thể tố, mà tuyến thể của Omega là phần yếu ớt nhất của cơ thể, lấy máu từ đó cực kì có hại cho cơ thể của Omega.
“Tôi không sao …” Giọng An Cửu khàn khàn, ánh mắt vẫn không có ánh sáng: “Thật ra, tôi nên làm chuyện này từ lâu rồi.”
Nếu cậu biết cuối cùng nỗ lực của mình suốt nửa năm cũng vô ích, cậu thà để mình làm thuốc dẫn kéo dài sự sống cho Nghiêm Mặc Thanh ngay từ đầu, chờ đến một ngày khi Nghiêm Mặc Thanh không thể cầm cự mà chết đi, cậu cũng có thể mất máu quá nhiều mà chết, đây cũng coi như là một kết cục tốt đẹp.
“Tôi không muốn cậu làm điều này.” Nước mắt Đào Quả rơi xuống: “Anh Thanh đi rồi, cậu cũng đi rồi, tôi phải làm sao?”.
An Cửu đưa tay lên lau nước mắt cho Đào Quả, dịu dàng nói: “Sau này cậu hãy đến Nhị Đảo sống.

Anh Thanh nói bốn phía đều có biển.

Tôi nghĩ nhất định nó thích hợp với cậu”.
“Tôi sẽ không đi, cậu cũng không được lấy tuyến thể tố một lần nữa”.
An Cửu chưa kịp mở miệng, anh lại tiếp tục khóc lóc ngắt lời: “Nếu anh Thanh tỉnh dậy biết cậu làm như vậy chắc chắn anh ấy càng đau khổ hơn, An Cửu, tôi biết tôi nói điều này không có lương tâm, nhưng tôi vẫn phải nói, chúng ta không có cách nào giữ được anh Thanh nữa, hãy để anh Thanh yên tâm trải qua một tháng cuối cùng này đi, đừng tự hành hạ bản thân, cầu xin cậu, An Cửu … “
An Cửu không nói gì, ánh sáng phản chiếu ánh mắt hơi rủ xuống, Đào Quả thấy đáy mắt An Cửu chứa đầy nước mắt…
Đào Quả chợt nhớ ra tám năm trước, khi anh và An Cửu còn ở một quốc gia nhỏ bị chiến tranh tàn phá gần biên giới Liên Á, khi hai người bị coi như món hàng để bán, dù bị đánh đến mức da tróc thịt bong An Cửu chưa từng biểu lộ sự thống khổ, chỉ ôm đầu ngồi xổm lặng lẽ ở một góc, chết lặng bình thản chờ đợi sự sắp đặt của số phận.
Anh từng nghĩ rằng đó là ngày đen tối nhất mà anh và An Cửu từng trải qua, nhưng có lẽ đối với An Cửu, sống trong địa ngục mà không có gì phải lo lắng ít đau đớn hơn là mất đi những người thân ở trên đời.
Một khi cái chết chỉ là mất mạng, sau khi có người khiến mình coi như là sự tồn tại, cái chết sẽ trở thành sự tra tấn tàn nhẫn nhất trên thế giới.
Đêm đen và dài …
Đào Quả không thuyết phục được An Cửu làm gì, anh chỉ cảm thấy An Cửu lúc này trông quá mệt mỏi, thay vì an ủi, anh cảm thấy An Cửu cần một giấc ngủ bình yên lúc này.
Tin tức tố của Nghiêm Mặc Thanh là hương thơm của gỗ đàn hương, ôn hòa xưa cũ bay xa và dịu nhẹ, Đào Quả biết đó là thứ có thể khiến An Cửu thả lỏng nhất, tuy pheromone của Nghiêm Mặc Thanh càng ngày càng mờ nhạt nhưng đến gần giường anh vẫn có thể ngửi thấy.
An Cửu nằm bên cạnh giường của Nghiêm Mặc Thanh, một tay nắm lấy tay của Nghiêm Mặc Thanh, nhưng cậu không ngủ, chỉ yên lặng nhìn vẻ mặt yên bình khi đang hôn mê của Nghiêm Mặc Thanh.
Đào Quả muốn lấy cho An Cửu một cái chăn mỏng nhưng An Cửu không chịu, khàn giọng nói rằng sẽ không ở lại quá lâu.
“Đừng lo lắng, An Cửu, cậu ở đây an toàn.” Đào Quả nói: “Tôi đã quan sát xung quanh biệt thự trong vài ngày qua.

Tôi nghĩ Bùi Thược sẽ cử người theo dõi nơi này, nhưng tôi không phát hiện điều gì khả nghi”.
“Tôi biết, nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu tôi rời khỏi đây khi trời sáng…”
Trong đêm tối, tầm nhìn của An Cửu rõ ràng và bao quát hơn ban ngày, trước khi đến còn thận trọng đi vòng quanh, không phát hiện ra điều gì bất thường, trên đường đi cũng không ngửi thấy tin tức tố Alpha của mấy tên thuộc hạ Bùi Thược.
Thực sự xung quanh không có người của Bùi Thược, nhưng điều này không phù hợp với phong cách hành sự của Bùi Thược.


Pheromone hệ ZX mà cậu để lại trong cơ thể Bùi Thược về cơ bản đã mất tác dụng sau khi Bùi Thược phân hóa thành Apha SX.

Cậu biết rằng hiện tại Bùi Thược có lẽ là tỉnh táo nhất trong suốt sáu tháng qua, với trình độ khôn khéo của hắn, làm sao hắn có thể từ bỏ bất cứ nơi nào có thể xuất hiện con mồi.
Trong hương thơm nhẹ nhàng của gỗ đàn hương, cơ thể và tâm trí mệt mỏi của An Cửu cuối cùng cũng có chút thoải mái, cậu tham lam trong sự yên bình này, mãi một tiếng sau mới chịu đứng dậy rời đi.
Đào Quả có nói gì thì An Cửu cũng không nghe, hiện nguyên hình rồi nhảy lên ban công, quay sang Đào Quả nói: “Đừng quên những gì tôi đã nói với cậu.”
Đào Quả lại muốn khóc: “Cậu không quan tâm đến tôi, một chút cũng không quan tâm đến tôi!”
An Cửu nhìn Đào Quả thật lâu, lẩm bẩm một câu xin lỗi, xoay người biến mất vào bóng đêm.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
*
Khi rời khỏi biệt thự, An Cửu đi đường trong rừng, khi không có ánh trăng, bên trong rất tối nhưng không ảnh hưởng gì đến cậu, dọc đường cũng không có người theo dõi nên cậu có thể tránh được mọi khả năng bị người đàn ông kia theo dõi.
Tuy nhiên, An Cửu không ngờ được có người mai phục ở nơi này.
Khẩu súng hơi bắn ra từ phía bên cạnh, nổ cách An Cửu chưa đầy nửa mét, An Cửu bị trúng luồng khí dữ dội ngã xuống đất, đầu óc ong ong.
An Cửu còn chưa kịp hoàn hồn thì đã có hơn một người xông lên đè cậu xuống cỏ, sau đó một khối kim loại cứng rắn lạnh lẽo đè lên gáy cậu, vòng ngoài kim loại mở ra những cây kim tinh xảo, gắt gao giữ chặt xung quanh tuyến thể của cậu.
An Cửu lấy lại tinh thần, nhận ra đó là thứ có thể ngăn chặn được sự phóng thích tin tức tố.
Nguyên tắc ngăn chặn sự phóng thích của tuyến thể tương tự như miếng dán ngăn cản tin tức tố, nhưng cũng có sự khác nhau rất lớn.

Cái phía sau chỉ là thứ sử dụng trong cuộc sống hàng ngày của Omega còn thứ phía trước được chế tạo đặc biệt dành cho các tù nhân của Alpha trong nhà tù Liên Á.

Nó có thể ngăn chặn hoàn toàn sự phóng thích của tin tức tố, nếu cố ý muốn phóng thích, những cây kim sẽ đâm vào làn da, càng giữ chặt tuyến thể hơn.
Sau khi ngăn chặn tin tức tố, miệng của An Cửu được dán kín bằng nhiều lớp băng keo.
Con đường phóng thích pheromone chính là tuyến thể, miệng và bề mặt da.

Thứ cuối cùng cực kì hạn chế, chỉ cẩn ngăn chặn hai con đường phía trước, 95% lượng pheromone phóng thích ở một người có thể bị chặn lại.
An Cửu biết đối phương có chuẩn bị mà đến, mà lần này đối mặt với người đàn ông kia, cậu sẽ không còn gặp may mắn như trước nữa …
————————
Ji: Trước khi đọc tiếp những chương ngược kế tiếp đây, tôi chỉ muốn nói một điều: Cả Bùi Thược và An Cửu đều đáng thương.

Vì thế xin mọi người đừng trách An Cửu.

Hãy thương yêu An Cửu nhiều hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui