Tài Năng Tuyệt Sắc

Đoàn người trở lại nơi cắm trại. Hạ Thiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tức giận đến mức giậm chân. Bảo sao tiếng bọn họ đánh nhau lớn như vậy mà không thấy con rồng đen vô giáo dục kia chạy tới! Hắn đang bịt lỗ tai lại mà ngủ!

“Con rồng vô giáo dục kia!” Hạ Thiên xông tới rống giận với Hắc Long Bản. Không biết nàng lấy dũng khí đâu ra mà nắm vai Hắc Long Bản, lay hắn tỉnh.

“Hả? Hả? Chuyện gì?” Giọng Hắc Long Bản như sấm đánh, vừa mở mắt liền lớn tiếng hỏi.

Hạ Thiên lôi thứ Hắc Long Bản dùng để bịt tai ra, quát lên đầy phẫn nộ với hắn: “Ngươi lại có thể ở đây mà ngủ hả? Ngươi có biết vừa rồi xém chút nữa chúng ta đã chết không? Khắc Lôi Nhã cũng bị trọng thương suýt chết đấy.”

“Cái gì?” Hắc Long Bản giật mình, sau đó quay đầu nhìn Khắc Lôi Nhã đầy kinh ngạc, nói “Không phải vẫn còn khỏe sao?”

“Đó là nhờ có Mục Sư Lãnh Lăng Vân ở đây.” Hạ Thiên thấy thái độ của Hắc Long Bản thì càng tức hơn.

“Được rồi, Hạ Thiên. Đã có ước định là hắn không được tùy tiện ra tay. Mặc dù mới vừa rồi rất nguy hiểm nhưng hiện tại mọi người không sao rồi.” Khắc Lôi Nhã ngăn Hạ Thiên phát điên lại, ngồi xuống, nói rất thản nhiên.

“Ah, Khắc Lôi Nhã, trên vai ngươi hắc cầu ở đâu ra vậy? Một đen một trắng, thật thú vị.” Hắc Long Bản thấy hai vật nhỏ trên vai Khắc Lôi Nhã thì tò mò, hỏi.

“Nhặt được.” Khắc Lôi Nhã thuận miệng nói.

“Ôi ôi!” Hắc cầu quơ múa móng vuốt như đang bất mãn với cách nói của Khắc Lôi Nhã. Nó vừa kêu ra tiếng thì Bạch Đế cũng kêu lên chiêm chiếp đầy uy hiếp. Sau đó Bạch Đế cũng quơ múa móng vuốt như đang cảnh cáo.

“Khắc Lôi Nhã, bây giờ cảm thấy thế nào?” Lãnh Lăng Vân ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi. “Không có gì đáng ngại nữa. Chỉ hơi choáng váng chút thôi.” Khắc Lôi Nhã trả lời.


“Đó là do ngươi mất máu quá nhiều. Điều dưỡng một chút sẽ không có vấn đề gì nữa. Nhưng tình trạng ngươi bây giờ không thích hợp để vào núi. Với hoàn cảnh này không thể điều dưỡng thân thể được.” Lãnh Lăng Vân rất có chừng mực trong cách chữa trị của mình.

“Ừ, cám ơn ngươi lại cứu ta một lần nữa.” Khắc Lôi Nhã nở nụ cười thản nhiên.

Lãnh Lăng Vân chưa kịp nói chuyện thì Tạp Mễ Nhĩ đã bu lại, híp mắt nói đầy bất mãn: “Ngươi phải cảm tạ ta trước chứ?”

“Ha ha, vâng, cám ơn người – phó đoàn tôn quý của chúng ta đã ở đây. Chỉ có người mới có năng lực ứng biến như vậy. Chỉ có người mới có bản lĩnh nhanh nhẹn như vậy.” Khắc Lôi Nhã cười nhạt một tiếng, khen ngợi Tạp Mễ Nhĩ. Mặt hắn đầy hưởng thụ, vừa lòng híp mắt lại, nở nụ cười.

Lúc này chỉ có một người là có sắc mặt không tốt. Đó chính là Lý Nguyệt Văn. Nghe mọi người nói chuyện, sắc mặt nàng càng khó coi hơn.

“Phải rồi, Lý Nguyệt Văn đại tỷ, ta còn chưa tính toán với ngươi.” Khắc Lôi Nhã chợt âm trầm nói một câu.

Thân thể Lý Nguyệt Văn cứng đờ, sắc mặt biến hóa, kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lý Nguyệt Văn. Sự lo lắng trong lòng nàng càng ngày càng nhiều.

Lý Minh Ngữ vẫn giữ bộ dáng thản nhiên. Hắn biết Khắc Lôi Nhã tuyệt đối sẽ không làm gì Lý Nguyệt Văn.

“Là sai lầm của ta. Ta thất thủ khiến ngươi bị thương…” Lý Nguyệt Văn cúi đầu nói thật nhỏ.

“Đúng vậy. Thiếu chút nữa là đâm chết ta rồi. Nếu không có Tạp Mễ Nhĩ và Lãnh Lăng Vân là ta chết chắc.” Giọng Khắc Lôi Nhã lạnh lùng.

Lý Nguyệt Văn cắn chặt môi muốn bật máu.


“Cho nên ngươi phải bồi thường cho ta.” Khắc Lôi Nhã chuyển ngữ điệu, nhẹ nhàng nói “Ta mất máu quá nhiều nên hoa mắt. Ngươi phải phụ trách làm thuốc bổ cho ta. Hiện tại ta rất suy yếu, không thể tiếp tục huấn luyện. Bây giờ chúng ta trở về đi. Trước tiên nghỉ ngơi tại Lý gia rồi huấn luyện ở sân huấn luyện. Còn nữa, buổi tối không được đánh lén ta để cho ta ngủ ngon. Quầng thâm trên mắt ta càng ngày càng đậm rồi.”

Khắc Lôi Nhã huyên thuyên một chuỗi dài. Lý Nguyệt Văn ngẩng đầu, há to miệng nhìn Khắc Lôi Nhã. Đây chính là bồi thường theo lời nha đầu kia?!

“Sao? Ngươi cảm thấy ta quá đáng à?” Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn Lý Nguyệt Văn, hỏi. “Không, không có.” Lý Nguyệt Văn lắc đầu như trống bỏi “Được được, vậy ngày mai chúng ta về nước, kéo dài hành trình. Ta sẽ bồi bổ thân thể cho ngươi dọc đường đi. Buổi tối ta cũng sẽ không đánh lén ngươi nữa.”

“Ha ha, nói hay lắm. Buổi tối đừng đến đấy. Gần đây ta chưa hề được ngủ một giấc an ổn.” Khắc Lôi Nhã ngáp dài đầy thỏa mãn, xác nhận lần nữa.

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là người nói một đằng làm một nẻo?” Lý Nguyệt Văn dựng lông mày, hừ lạnh.

“Không có, không có, ha ha. Ta đói bụng, muốn ăn cái gì đó rồi đi ngủ.” Khắc Lôi Nhã lắc đầu đầy thỏa mãn.

Khắc Lôi Nhã ăn xong, mặc kệ người khác mà trực tiếp bò vào trại ngủ. Một viên cầu và một viên thịt một đen một trắng cũng vào theo. Nhưng hai vật nhỏ này không ngủ mà ngồi chồm hổm trước mặt Khắc Lôi Nhã, trừng mắt với nhau, không hề chớp lấy một cái. Một muốn cắn Khắc Lôi Nhã lập khế ước, một không để chuyện đó xảy ra, dĩ nhiên là giằng co như vậy rồi.

Sáng sớm, ánh nắng mặt trời rực rỡ, giọt sương long lanh trên lá cây. Toàn bộ ma thú đã sớm tản đi. Không thể nhìn ra được tối hôm qua đã có một trận ác chiến ở đây.

Không khí cuối thu khá thoải mái. Một chiếc xe ngựa nhỏ nhìn rất thoải mái chậm rãi ra khỏi trấn nhỏ. Đây là chiếc xe ngựa tốt nhất của trấn mà Tẫn Diêm đã phải mua với giá cao. Kiều Sở Tâm cưỡi Phong Báo đi chậm phía trước, những người khác thì đi bộ từ từ sau xe. Khắc Lôi Nhã nằm thoải mái trong xe, Tẫn Diêm đánh xe. Chỉ có một mình Khắc Lôi Nhã hưởng thụ như vậy. Một là vì xe ngựa chỉ có thể chứa được hai người. Hai là Khắc Lôi Nhã muốn yên tâm mà hưởng thụ rất thoải mái, nói cho oai là điều dưỡng cho tốt.

Nhìn một cái là biết tiểu thư nhà giàu đang đi du lịch, thuê một đoàn Dong Binh bảo vệ cho nàng.


Đoạn đường này vô cùng thuận lợi. Không có đạo tặc trừng mắt ra tay với bọn họ. Ma thú cấp bảy rất nổi bật và phu xe lạnh lùng cùng với đội ngũ như vậy thì ai dám ra tay?

Đi ba ngày thì họ tới thành gần nhất – thành Phong Hoa. Thành phố này sầm uất nhưng rất lộn xộn vì nó là thành thị gần núi Mê Đồ nhất. Rất nhiều người liều lĩnh tiến vào núi Mê Đồ sẽ đến đây bán những thứ họ lấy được từ núi. Khoáng thạch, ma hạch, ma thú nhỏ, dược thảo quý hiếm. Vậy nên thành phố này sầm uất một cách khác thường. Những người tới đây bán đồ đều không phải là người bình thường. Họ đều là người có thể giữ lại tính mạng mà ra khỏi núi Mê Đồ nên tất nhiên đều là nhân vật không hề đơn giản. Một khi xảy ra mâu thuẫn với họ thì không thể hóa giải dễ dàng được. Cục trị an trong thành phố là nơi rất bận rộn, thường chân không chạm đất. Cho nên phồn hoa luôn luôn có liên hệ trực tiếp với hỗn loạn.

Người ngoài vào thành không cần trả thuế mà ngược lại là trả khi ra khỏi thành.

Đoàn người Khắc Lôi Nhã chỉ cần trả lời vài câu hỏi qua loa là có thể vào thành. Trong thành huyên náo, dọc theo đường đi có đủ loại cửa hàng: bán ma hạch, bán vũ khí, bán y phục Cửa hàng nào cũng có khách. Người trên đường muôn hình vạn trạng: có cư dân bản địa cũng có những người liều lĩnh đầy phong trần. Mọi kiến trúc trong thành như tường thành, phòng ốc, mặt đường phố… đều được xây bằng những hòn đá khổng lồ.

Khắc Lôi Nhã vừa lòng híp mắt nằm trong xe ngựa. Đoàn người đến trước một khách sạn sạch sẽ trong thành rất nhanh. 

“Đến rồi, tiểu thư!” Tẫn Diêm xuống xe, mở cửa xe cho Khắc Lôi Nhã, đưa tay ra. Khắc Lôi Nhã vịn tay Tẫn Diêm bước xuống.

“Oa a, rốt cuộc hôm nay được tắm nước nóng rồi!” Hạ Thiên kéo tay Khắc Lôi Nhã đầy vui mừng.

“Ừ, lần trước ngươi chưa kịp tắm nước nóng. Lần này thì được rồi.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười nói với Hạ Thiên.

“Ha ha, đi mau, đi mau.” Hạ Thiên kéo tay Khắc Lôi Nhã đi đến cửa khách sạn. Những người khác theo sát phía sau.

Vừa đến cửa khách sạn thì có một vật thể bay ra ngoài. Vật thể đó ngã trên đất, lăn mấy vòng đến trước chân của Khắc Lôi Nhã và Hạ Thiên.

Khắc Lôi Nhã và Hạ Thiên cúi đầu nhìn thì thấy dưới chân họ là một người.

“Ta thao! Các ngươi là đồ súc sinh! Dám đối đãi như thế với đội trưởng của các ngươi!” Người trên đất hùng hùng hổ hổ bò dậy, ngẩng đầu nhìn Khắc Lôi Nhã và Hạ Thiên. Hắn hơi sững sỡ sau đó nhếch môi nở nụ cười, nói: “Là ngươi sao, tiểu thư xinh đẹp?”

“Ngươi là ai?” Hạ Thiên cau mày đầy không vui nhìn đại hán cợt nhả trước mắt, hỏi. Nhếch nhác như vậy còn đến gần Khắc Lôi Nhã.


“Ngươi là bạn của vị tiểu thư này à? Ta là Á Á Khắc Tư, đội trưởng phân đội 17 của đoàn Dong Binh Thiết Huyết, cũng là bạn của tiểu thư Khắc Lôi Nhã.” Đại hán tên Á Á Khắc Tư này là người Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm gặp ở núi Tật Phong. Hắn vẫn còn nhớ Khắc Lôi Nhã.

“Vậy sao?” Hạ Thiên nhìn đại hán lỗ mãng trước mắt bằng con mắt nghi ngờ. Tên này là bạn của Khắc Lôi Nhã? Chỉ sợ đây là ý của một mình hắn.

“Đúng vậy, đúng vậy. Ha ha, tiểu thư Khắc Lôi Nhã, từ hôm từ biệt đó ngươi có khỏe không?” Á Á Khắc Tư rất vui mừng mà nói chuyện với Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã chỉ gật đầu hờ hững.

“Rất khỏe. Chúng ta mệt rồi.” Khắc Lôi Nhã trả lời hờ hững rồi cùng Hạ Thiên vòng qua đại hán vào cửa.

Á Á Khắc Tư gãi gãi đầu, cười cười một cách ngượng ngùng. Hắn thấy Tẫn Diêm thì vội vàng tiến lên, vừa cười ha ha vừa nói “Tẫn Diêm huynh đệ, ngươi cũng ở đây à? Ha ha, thật là khéo. Có thể gặp được các ngươi ở đây.”

“Vâng.” Tẫn Diêm buồn bực khạc ra một từ, không nói lời thừa.

“Ha ha, các ngươi định đi đâu?” Á Á Khắc Tư đi theo Tẫn Diêm, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn đám người sau lưng Tẫn Diêm, tò mò. Mọi người bước qua hai người, đi theo Khắc Lôi Nhã vào cửa.

“Đi đến Lạp Cách Tạp!” Tẫn Diêm không muốn tiết lộ nhiều, chỉ trả lời hờ hững.

“Hả? Có thật không? Vậy thì tốt quá. Chúng ta cũng đến Lạp Cách Tạp. Vậy thì cùng đi đi. Chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể chờ các ngươi rồi khởi hành. Mọi người có thể chiếu cố cho nhau trên đường.” Á Á Khắc Tư há miệng cười lớn.

“Các ngươi đến Lạp Cách Tạp làm gì?” Tẫn Diêm thuận miệng hỏi. Có đi cùng hay không còn phải xem ý tứ của Khắc Lôi Nhã.

“Hộ tống một vài thứ cho thương hội của Phong gia.” Á Á Khắc Tư tùy tùy tiện tiện mà nói “Nói cho ngươi biết nha, Phong gia chính là gia tộc có nhiều tiền đến mức làm cho người ta ghen tỵ.”

Phong gia? Gia tộc của Phong Dật Hiên? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui