Meo meo gừ gừ, nữ nhân Ôn Ny đáng ghét này càng ngày càng tới gần. Ta gấp quá, nhảy lên trong kết giới định trốn nhưng không thể làm được gì.
Sớm biết vậy ta học kết giới là được rồi, bây giờ nói gì cũng đã muộn.
"Đồ tiểu súc sinh, xem ta có lột da mi ra không!" Cái miệng đỏ như máu của Ôn Ny thật là dọa người! Nàng ta bước tới trước mặt ta rất nhanh, ngay sau đó kết giới biến mất, tay nàng túm lấy ta.
Hừ! Ta cào chết ngươi, ta cào!
Ái ôi, đau quá! Nữ nhân đáng ghét này lại bắt được cái đuôi của ta, xách ngược ta lên, sau đó lắc mạnh ta. Đuôi đau quá, đầu cũng choáng váng, cảm giác toàn thân như rời ra thành từng mảnh. Dừng tay! Ta sắp ói rồi!
Meo meo meo meo, nữ nhân đáng ghét kia! Thả ra ra!
Ôn Ny này lại còn bắt đầu kéo cái vòng trên cổ ta một cách thô bạo. Ta mới không cho ngươi! Ta cắn chết ngươi! Ta cắn mạnh một cái lên tay nàng ta, máu tươi dấp dính tràn đầy miệng ta. Phì! Người đáng ghét, máu cũng thúi.
"Á ----!!! Đồ súc sinh chết tiệt! Đi chết đi!" Ôn Ny gào lên, cầm đuôi ta quăng mạnh ra, ném ta lên thật cao. Sau đó, ta rơi phịch xuống đất.
Thật choáng váng, đau quá. Cảm thấy sao nhỏ bay đầy trời.
Vậy mà còn chưa hết, nữ nhân đáng ghét kia túm lấy cái đuôi ta, bắt đầu hung hăng đập ta từ bên trái rồi qua bên phải. Cái đuôi ta sắp đứt rồi! Đau quá đi, hu hu hu, đau quá đi.
Meo meo!!! Đau quá đi, ta cảm thấy người sắp rời ra từng mảnh, tiếng răng rắc vang lên không ngừng. Chẳng lẽ xương ta gãy rồi? Một thứ chất lỏng ngọt ngọt tanh tanh không ngừng tuôn ra khỏi miệng ta, mũi cũng ướt luôn rồi.
"Sao không rơi ra nhỉ? Súc sinh chết tiệt ngươi, đưa bánh xe phá không cho ta! Cho ta!" Ôn Ny dốc sức kéo cái vòng trên cổ ta, ta cảm thấy cổ như sắp đứt vậy.
Ta sẽ chết ư?
Ta sẽ chết ở đây ư?
Đau quá, toàn thân đau quá.
Meo meo! Một cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt truyền tới từ chân sau.
Nữ nhân Ôn Ny độc ác này, nàng ta đang đạp mạnh lên chân sau của ta, sau đó một tay thì kéo mạnh cái vòng trên cổ ta.
Đừng! Không thể cho ngươi, đây là Phá Thiên cho ta! Không thể cho ai được!
Nữ nhân đáng ghét! Khốn kiếp! Cút ngay đi!
Meo meo gừ gừ, nhưng ta không động đậy được. Đầu ta thật choáng váng, toàn thân đau muốn chết.
Ta sắp chết, ta sắp chết....
"Ngươi đang làm gì đấy?" Một tiếng quát lớn tràn ngập phẫn nộ bỗng vọng vào tai ta.
Là giọng Phá Thiên, thật tốt quá, là Phá Thiên tới cứu ta.
Ta không chết.
Ta không chết.....
Phá Thiên, meo meo gừ gừ, Phá Thiên...
Trước mắt ta bỗng tối sầm, không thể nhìn thấy gì cả, cũng không thể nghe được những gì xảy ra sau đó.
Lúc Phá Thiên đẩy cửa ra, trong khoảnh khắc, tim hắn như ngừng đập.
Hắn nhìn thấy gì?
Thân thể nho nhỏ của A Bảo bị Ôn Ny dẫm mạnh dưới chân, đùi nó cong lại một cách kỳ lạ, chỗ đó đã gãy rồi. Mà trên bộ lông trắng như tuyết của nó lúc này vô cùng nhếch nhác, loang lổ vết máu. Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng, từ mũi, từ tai. Ôn Ny còn đang liều mạng kéo bánh xe phá không trên cổ A Bảo. Thân thể nho nhỏ của nó không còn sinh khí, nằm đờ ở đó.
A Bảo! A Bảo!!!!
Phá Thiên như nổi điên, xông lên phía trước, quăng một bạt tai thật mạnh lên mặt Ôn Ny, trực tiếp đánh bay nàng ta ra ngoài. Ôn Ny còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã đập vào tường, từ từ trượt xuống đất. Một nửa mặt nàng ta bị biến đổi, một hàm răng bị đánh gãy.
Lệ Na và Vạn Tư cùng bọn thị nữ nghe tiếng động, vọt vào, nhìn thấy một màn này thì hoa mắt.
Phá Thiên đang run lên nhè nhẹ, từ từ ngồi xổm xuống, từ từ vươn tay về phía A Bảo đang nằm trên đất không nhúc nhích. Hắn sợ, sợ A Bảo cứ như vậy mà không tỉnh lại, sợ vật nhỏ đã từng đồng ý sẽ ở bên mình vĩnh viễn cứ biến mất như thế.
"A Bảo..." Phá Thiên cảm thấy giọng mình cũng đang run rẩy.
Cảm giác này thật đáng sợ. Nó tựa như một dòng nước lũ cuốn trôi hắn đi.
Thân thể A Bảo hơi phập phồng. Đồng tử của Phá Thiên mở lớn ngay lập tức.
A Bảo còn chưa chết, còn chưa chết! Thật tốt quá!
Phá Thiên vội vàng ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí bế A Bảo lên, quay sang rống với Lệ Na: "Còn nhìn cái gì nữa? Đứng ngốc đó làm gì? Tìm A Nhĩ Đề Tư tới đây ngay lập tức cho ta."
Tim Lệ Na run lên, lần đầu tiên, lần đầu tiên nàng thấy chủ nhân từ trước tới nay luôn luôn vô cùng bình tĩnh phát hỏa lớn như thế! Dáng vẻ này như muốn ăn thịt người vậy. Lệ Na không liếc Ôn Ny đang nằm trên đất lấy một cái, nhanh chóng chạy tới phòng khách tìm bằng hữu tốt nhất của chủ nhân, người hiểu thuật chữa bệnh nhất. May mà hôm nay hắn cũng tới tham gia yến hội rồi ở lại.
Ôn Ny vẫn mặc một cái váy mỏng manh nằm đó. Có thị nữ ba chân bốn cẳng đỡ nàng ta ra ngoài. Chuyện này mọi người đều tự hiểu trong lòng mà không nói ra. Rõ ràng tiểu thư Ôn Ny lẻn vào phòng Phá Thiên ban đêm, định quyến rũ hắn. Nhưng cuối cùng lại trở thành hành hạ con mèo nhỏ đáng thương. Bởi vì tiếng động quá lớn nên cuối cùng bị mọi người phát hiện ra.
Ánh mắt Vạn Tư lạnh như băng. Hắn giấu một quả cầu thủy tinh ký ức trong tay áo. Hắn luôn dùng thứ này để ghi nhớ toàn bộ mọi việc.
Nữ nhân Ôn Ny đáng ghét này dám làm chuyện như vậy, chẳng phải là ỷ vào gia thế của mình sao? Bây giờ lại bị phơi bày trước mắt bao người, đương nhiên phải ghi lại toàn bộ quá trình. Sau này tất có chỗ dùng đến thủy tinh ký ức này.
Lúc A Nhĩ Đề Tư bị Lệ Na không chút khách khí vừa lôi vừa kéo tới phòng Phá Thiên, nhìn căn phòng lộn xộn, hít vào một hơi thật sâu, vừa định mở miệng trêu tức rằng ban đêm làm chuyện đó thật không dịu dàng nhưng lại thấy hai mắt đầy tơ máu và vẻ mặt dữ tợn của Phá Thiên.
"Có chuyện gì vậy?" A Nhĩ Đề Tư thu hồi ý đùa giỡn vừa rồi, sắc mặt ngưng trọng, hỏi. Hắn rất ít khi thấy Phá Thiên có vẻ mặt như vậy. Dường như lâu thật lâu trước kia đã từng thấy dáng vẻ này của Phá Thiên. Hắn hiểu rõ tính tình Phá Thiên hơn ai hết. Dù trời có sập xuống thì Phá Thiên cũng không có vẻ mặt như vậy.
"Nhanh lên, lập tức chữa khỏi cho nàng cho ta." Phá Thiên dường như rống ra những lời này.
Nàng? Ai? A Nhĩ Đề Tư hơi nghi ngờ. Nữ nhân? Ở đâu? Là ai có được trái tim Phá Thiên, sao hắn không biết? Hơn nữa, bây giờ trong căn nhà này chỉ có Lệ Na là nữ nhân. Nàng cũng không có vết thương gì. Ngoài ra, Vạn Tư cũng ổn. Là ai cần chữa trị?
"Bên này!" Phá Thiên gầm nhẹ, nhìn về phía giường.
Nữ nhân bị thương ở trên giường? A Nhĩ Đề Tư vội vàng bước lên, nhìn thấy vật nhỏ trên giường thfi ngây ngẩn cả người.
Không phải là một nữ nhân mà là một con mèo nhỏ bị thương vô cùng nghiêm trọng!
"Có chuyện gì vậy?" A Nhĩ Đề Tư nhìn vẻ mặt vô cùng lo lắng, phẫn nộ của Phá Thiên thì hiểu rõ lúc này không thể chậm trễ được, lập tức bước lên bắt đầu trị liệu. Hắn vừa phóng ma pháp trị liệu vừa hỏi thăm.
"Là nữ nhân ngu xuẩn ác độc Ôn Ny!" Phá Thiên nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu.
"Hả?" A Nhĩ Đề Tư giật mình. Ôn Ny? Là đại tiểu thư kiêu căng tùy hứng đó hả? Sao lại phân cao thấp với một con mèo nhỏ, lại còn xuống tay nặng như vậy?
"Chậc chậc, gãy thật nhiều xương, xương đuôi cũng gãy hết, nội tạng đều xuất huyết hết rồi." A Nhĩ Đề Tư vừa trị liệu vừa cảm thán. Quả nhiên là độc nhất là lòng dạ đàn bà. Nữ nhân Ôn Ny này lại xuống tay độc ác như vậy. Rốt cuộc là vì cái gì?
Phá Thiên căng thẳng nhìn tình trạng của A Bảo, lo lắng hỏi: "Sao? Sao?"
"Có ta ra tay, đương nhiên không chết được rồi. Sau khi trị liệu thì phải tĩnh dưỡng nửa tháng. Nhưng con mèo nhỏ này đúng là rất đáng thương, bị hành hạ thành ra thế này. Ôn Ny phát điên cái gì mà xuống tay độc ác với một con mèo nhỏ thế chứ?" A Nhĩ Đề Tư còn đang cảm thán, ánh mắt dời tới người A Bảo, chợt thấy bánh xe phá không tỏa ra ánh sáng mờ mờ trên cổ nó.
A Nhĩ Đề Tư sửng sốt, quên luôn phóng ma pháp trị liệu.
"Bánh...Bánh...xe phá...phá không, Phá Thiên, huynh...huynh cho nàng thứ này?" Lưỡi A Nhĩ Đề Tư như thắt lại, bỗng hiểu vì sao Ôn Ny lại xuống tay nặng như thế với một con mèo nhỏ đáng yêu nhưng yếu ớt này. Bánh xe phá không là vật tượng trưng cho thân phận của Phá Thiên, có được bảo vật này không chỉ là có được quyền thế đơn giản, mà còn có thể liên lạc trên tinh thần bất cứ lúc nào.
Ra tay thật hào phóng! Vật quan trọng như thế mà lại xuất hiện trên người một con mèo nhỏ!
"Ngẩn người cái gì? Nhanh trị đi!" Phá Thiên sốt ruột thúc giục.
A Nhĩ Đề Tư im lặng, bắt đầu phóng ra ma pháp trị liệu lần nữa. Nếu Phá Thiên đã làm vậy chắc chắn có cái lý của hắn. Thấy hô hấp của vật nhỏ trên giường dần dần ổn định, lúc này A Nhĩ Đề Tư rất muốn biết người có bề ngoài là con mèo nhỏ này có điểm gì khác biệt mà có thể khiến Phá Thiên có những hành động khác thường như vậy.
Lâu sau, trị liệu kết thúc.
"Được rồi, không có vấn đề gì lớn. Sau này tĩnh dưỡng là ổn." A Nhĩ Đề Tư nhìn Phá Thiên ôm lấy con mèo nhỏ một cách cẩn thận, nhẹ nhàng đặt lên gối, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
"Vậy là tốt rồi." Trong giọng nói trầm trầm của Phá Thiên có chứa sự thả lỏng. A Bảo không sao là tốt rồi, nếu nàng có chuyện gì thật thì nhất định phải để nữ nhân kia trả giá gấp trăm lần nghìn lần! Nhưng cho dù bây giờ A Bảo không sao, hắn cũng không để yên như vậy!
Lệ Na và thị nữ dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, khôi phục dáng vẻ lúc trước. Tất cả mọi người yên lặng lui xuống, chỉ để lại A Nhĩ Đề Tư và Phá Thiên đang im lặng trong phòng.
"Phá Thiên, huynh khác trước nhiều quá. Vì con mèo nhỏ này mà huynh lại căng thẳng như thế." A Nhĩ Đề Tư nhìn A Bảo đang mê man trên gối, nhíu mày. Con mèo nhỏ này có gì khác biệt mà Phá Thiên lại coi nó như bảo bối?
"Với ta mà nói, nàng khác biệt là đủ rồi." Phá Thiên nói nhỏ, rồi không nói gì nữa.
"Vậy là được rồi. Huynh nghỉ ngơi đi. Ngày mai rồi tính. Vậy huynh định xử lý Ôn Ny thế nào?" Trên đường tới đây A Nhĩ Đề Tư đã thấy thảm trạng bị đánh đến chết khiếp của Ôn Ny rồi.
"Gọi người đưa nàng ta biến đi ngay lập tức. Ta sợ ta sẽ không nhịn được mà giết nàng ta bây giờ." Phá Thiên gầm lên nho nhỏ, khí tức khát máu tràn ngập.
A Nhĩ Đề Tư nhíu mày, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc và lo lắng.
Phá Thiên coi trọng con mèo nhỏ này như vậy, chỉ sợ không phải việc tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...