Tài Năng Tuyệt Sắc

Địch Thản Tư rối rắm dĩ nhiên là không có ai biết, một đêm này Địch Thản Tư chưa chợp mắt một lần nào, ngồi xếp bằng trên giường lẳng lặng đợi cả đêm.

Mà kẻ đầu sọ khiến Địch Thản Tư rối rắm như thế lại có cảm giác thoải mái ngủ thẳng tới trời sáng. Trời sáng, Thích Ngạo Sương vặn eo bẻ cổ rời giường, Tẫn Diêm chờ chuyện của Vi Ân Tư bên kia ổn định lại trở lại đây cũng vừa đúng một ngày. Ăn sáng xong, Thích Ngạo Sương nói hết tất cả cho Tẫn Diêm, Tẫn Diêm cũng không giật mình. Bởi trước đó hắn đã thấy qua nam tử áo trắng thần bí.

"Tẫn Diêm, không biết vì sao, người kia cho ta cảm giác rất quen thuộc. Nhưng mà ta lại  xác định ta không biết hắn, ta chưa từng thấy hắn." Thích Ngạo Sương vuốt cằm của mình suy tư.

"Tiểu thư cũng có cảm giác như thế?" Tẫn Diêm có chút kinh ngạc.

"Ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng có cảm giác như thế?" Thích Ngạo Sương vừa nghe lời này của Tẫn Diêm thì ngây ngẩn cả người.


"Đúng vậy, hơn nữa hắn đối với tiểu thư hình như không giống bình thường." Tẫn Diêm lúc này mới đem chuyện đêm hôm đó nói với Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương trầm tư nói: "Hắn cũng nói cảm thấy ta quen thuộc, hơn nữa hắn không có trí nhớ. Ta thật sự có chút không hiểu nổi hắn rốt cuộc là ai." ( pê ét: Áo trắng là người rất quen đó ~~)

"Mặc kệ như thế nào hắn đối với tiểu thư không có địch ý" Tẫn Diêm trấn an nói "Còn nữa, tiểu thư, một tuần lễ sau phải đi tầng thứ chín rồi, đến lúc đó nhìn thấy hắn tất cả đều sáng tỏ rồi."

Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, không nói gì nữa. Lúc này nơi xa truyền đến tiếng kêu của Kiều Nạp Sâm: "Ngạo Sương, Ngạo Sương ~~~"

Tẫn Diêm cau mày nhìn Kiều Nạp Sâm đi tới mặt không hề vui mừng.

"Hắc, các ngươi đang nói cái gì đó?" Kiều Nạp Sâm đặt mông ngồi ngay chính giữa hai người.

“ Nói gì không liên quan tới huynh." Thích Ngạo Sương nói.

"Làm sao lại không liên quan tới ta được? Đệ phải biết, một tuần lễ sau ta cũng muốn đi đến tầng thứ chín." Kiều Nạp Sâm cười hì hì nói.


" Huynh có thể sẽ không cần phải đi." Thích Ngạo Sương lười cùng Kiều Nạp Sâm nói nhảm, người này kể từ khi biết thân phận thực sự của nàng thì lại tỏ thái độ rất kì quái. Nhìn một cái là biết có vấn đề.

"Làm sao ta có thể để cho một mình đệ mạo hiểm được!" Kiều Nạp Sâm không chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên.

"Ta không phải một mình. Có Tẫn Diêm, còn có người kia." Thích Ngạo Sương liếc nhìn Kiều Nạp Sâm.

Tẫn Diêm càng nghe càng có cái gì không đúng, cái tên Kiều Nạp Sâm này tại sao lại nói chuyện với tiểu thư nhà mình càng ngày càng tùy tiện thế.

"Đi thôi, Tẫn Diêm." Thích Ngạo Sương chẳng thèm cùng Kiều Nạp Sâm nói nhảm, đứng dậy kêu Tẫn Diêm cùng đi, Kiều Nạp Sâm cũng không ngại, dù sao thì cứ như vậy vui vẻ  đi theo  là được.

Một tuần lễ nháy mắt đã trôi qua rồi, Thích Ngạo Sương ở nơi này một tuần lễ thực lực lại tăng lên không ít, hơn nữa cũng loáng thoáng cảm thấy chuẩn bị đột phá. Ở nơi này trong một tuần lễ, Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, chỉ cùng Vi Ân Tư nói một chút chuyện, nữa chúc phúc  cho hắn và Bối Sắt Phân Ni. Vi Ân Tư không hiểu, không biết Thích Ngạo Sương đến cùng là đang làm cái quỷ gì. Mà Mạt Lý Na và Tháp Lệ Na, Thích Ngạo Sương quyết định viết cho họ một bức thư, cuối cùng là thư chúc Phá Thiên và A Bảo hạnh phúc. Cuối cùng cuối thư lưu lại câu: Có duyên chắc chắn gặp lại lần nữa. Phá Thiên xem xong thư nở nụ cười, nhất định có duyên gặp lại thôi! quyết định của Thích Ngạo Sương thì Phá Thiên không có nói cho A Bảo, hắn sợ A Bảo thương cảm. Hắn sợ nhất chính là nước mắt A Bảo.


Một tuần lễ sau, Tẫn Diêm không cùng Thích Ngạo Sương đi thẳng vào tháp, mà là đi đường khác lẻn vào. Kiều Nạp Sâm dĩ nhiên là theo Thích Ngạo Sương cùng lúc đi vào. Khi Thích Ngạo Sương cùng Kiều Nạp Sâm đi vào về sau phát hiện rõ ràng Địch  Thản Tư ở bên trong. Hắn đứng lẳng lặng đó, hình như đã sớm đợi ở đó. Thời điểm hắn nhìn thấy Thích Ngạo Sương thân thể có chút chậm lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

"Địch Thản Tư, huynh đến thật là sớm." Kiều Nạp Sâm ngáp dài chào hỏi Địch  Thản Tư.

Địch Thản Tư chỉ nhìn Thích Ngạo Sương không nói gì. Thích Ngạo Sương quay mặt, không tính sẽ cùng Địch  Thản Tư nói chuyện, bước về phía trước.

"Thích Ngạo Sương!" Vậy mà Địch  Thản Tư lại nắm cánh tay Thích Ngạo Sương, kéo trở lại.

( Thực ra tuấn nam mĩ nữ có lôi kéo cũng không sao. Nhưng mà đây là thân thể tiểu Phong nha, lôi kéo tiểu Phong nhà ta cái gì ~~~ phi phi ~ cất tay, cất tay. Tiểu Sương mau đánh nó, nó ăn đậu hũ tiểu Phong rồi kìa >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui