“Sao các muội phải nhiệt tình như thế? Ha ha, tuy Kiều Nạp Sâm ta ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phi phàm nhưng hai người nhào tới một lúc làm sao ta chịu nổi.” Kiều Nạp Sâm cười ha hả, nhìn rất hưng phấn, nói.
Hai nàng tựa như có gắn lò xo, nhanh chóng tránh xa khỏi lồng ngực của Kiều Nạp Sâm, nhìn hắn đầy giận dữ, tức giận quát to.
“Ai nhiệt tình với huynh chứ?◕‿◕DĐLQĐٿ Là huynh tự nhào tới mà!”
“Huynh là đồ lừa đảo! Khốn nạn!”
Không cần phải nói, giọng thứ hai là của Mạt Lý Na. Từ lần trước Mạt Lý Na bị Kiều Nạp Sâm dùng cách đó ép, lúc mình bình tĩnh lại, càng nghĩ càng thấy có điều không hợp lý. Lại nhớ tới vẻ mặt Thích Ngạo Sươn lúc đó rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế. Mạt Lý Na kết luận là Thích Ngạo Sương tuyệt đối không có loại sở thích đó, chỉ là muốn dùng cách đó để từ chối mình mà thôi!
“Chậc chậc, sao muội lại có thể vô tình như thế nhỉ? Vừa rồi còn nhiệt tình nhảy vào ôm ấp thế mà giờ lại nói năng tuyệt tình thế với ta. Ta thật đau lòng đó…” mặt Kiều Nạp Sâm ai oán, nhìn Mạt Lý Na, nói bằng giọng cực kỳ tủi thân.
Thấy vậy, Thích Ngạo Sương cảm thấy buồn nôn. Tên này nói cứ như thật vậy.
“Đáng ghét! Ta không tin lời bịa đặt lung tung của huynh đâu!” Mạt Lý Na dậm chân, tức giận nhìn Kiều Nạp Sâm, gầm lên, “Huynh tránh ra!”
“Sao ta phải mở đường?” Kiều Nạp Sâm thầm kêu không ổn trong lòng. Xem ra nha đầu trước mặt đã biết lần trước mình lừa nàng. Chuyện này thật không hay. Thích Ngạo Sương không thể tiếp nhận tình cảm của nàng với mình được, bởi vì Thích Ngạo Sương cũng là nữ nhân!
“Tránh ra!” Mạt Lý Na giận dữ, bước lên định đẩy Kiều Nạp Sâm. Đương nhiên hắn sống chết không chịu mở. Nhưng phòng được Mạt Lý Na chứ không phòng được Tháp Lệ Na. Thừa dịp này, Tháp Lệ Na lướt qua hai người, chạy vội tới trước mặt Thích Ngạo Sương.
“Sư đệ, thật xin lỗi. Vì ta nên mọi chuyện mới trở nên thế này! Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Tháp Lệ Na đứng trước mặt Thích Ngạo Sương, nhìn nàng đầy đau khổ, “Sư đệ, những ngày vừa rồi không thấy đệ ta rất lo. Cho nên ta vẫn luôn đợi đệ ở đây.” Khóe mắt Tháp Lệ Na có giọt nước mắt. Lúc này nàng không còn rụt rè nữa. Từ lúc Thích Ngạo Sương rời khỏi Thiên Đạo Môn, Tháp Lệ Na vô cùng không yên lòng, xông về học viện nhưng không thấy bóng dáng của hắn, cũng không ai biết hắn đi đâu. Trong nửa tháng này, Tháp Lệ Na luôn lo lắng hãi hùng, trong lòng nhớ nhung khôn nguôi. Rốt cuộc nàng đã hiểu rõ vị trí của Thích Ngạo Sương trong lòng mình là không ai có thể thay thế được. Nàng đã hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của mình rằng nàng thích Thích Ngạo Sương.
“Tháp Lệ Na! Tỷ đừng nói nữa!” Mạt Lý Na thấy Tháp Lệ Na đoạt được tiên cơ thì nóng nảy, không biết lấy sức đâu ra mà trực tiếp đẩy Kiều Nạp Sâm ra, vọt lên.
Kiều Nạp Sâm há hốc miệng, nhìn một màn trước mắt, không biết phải làm sao.
Mà Thích Ngạo Sương thì cực kỳ nhức đầu. Nàng biết không thể dễ dàng thoát khỏi chuyện này!
“Sư đệ, ta thật sự rất lo cho đệ. Ta…ta không mong đệ gặp chuyện không may. Ta chỉ muốn thấy đệ bình an.” Tháp Lệ Na không để ý tới Mạt Lý Na, mắt sáng rực nhìn Thích Ngạo Sương, nói một cách nghiêm túc. Giờ phút này nàng sẽ không như trước đây, đứng nhìn Thích Ngạo Sương và Mạt Lý Na ở cùng nhau mà lòng xót xa nữa.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜ Nàng phải lựa chọn hành động, nếu không tất cả sẽ khôn có khả năng thành hiện thực được. Là người thì phải tranh thủ vì mình một lần. Không thử một lần thì sao biết có thể thành công hay không?
“Thích Ngạo Sương!!!” Mạt Lý Na cao giọng, trong giọng nói chứa tức giận và lo lắng, “Huynh! Huynh không thấy rằng ta cũng chờ huynh lâu rồi sao? Chẳng lẽ huynh vẫn không rõ tâm ý của ta sao?”
Thích Ngạo Sương bóp trán, nhất thời cảm thấy trời đất mù mịt, đất đá bay mù trời, cực kỳ khổ sở.
“Muội cũng có thể hiểu tâm ý của ta.” Thích Ngạo Sương đau đầu, nói.
“Huynh lại muốn từ chối ta sao? Nói cho ta biết lý do đi. Có phải bởi vì nàng không? Có phải bởi vì vị sư tỷ này không?!” Mạt Lý Na vừa nóng vừa giận, duỗi ngón tay chỉ Tháp Lệ Na bên cạnh, cực kỳ tức giận mà hỏi. Đáy mắt nàng vô cùng phức tạp, có mong đợi, có sợ hãi…Mong Thích Ngạo Sương trả lời là không, sợ là Thích Ngạo Sương thừa nhận suy đoán của mình.
Lúc này Tháp Lệ Na cũng cực kỳ căng thẳng, nhìn Thích Ngạo Sương đầy chờ mong, chờ nàng trả lời.
Trong lòng Thích Ngạo Sương rất bối rối, nhìn Mạt Lý Na đang quấn quýt một bên, lại nhìn Tháp Lệ Na đang nhìn mình đầy chờ mong, rốt cuộc nhẹ nhàng trả lời: “Không phải vậy.”
Dứt lời, trong mắt Tháp Lệ Na đều là thất vọng. Mạt Lý Na cũng hơi vui mừng. Thật tốt quá, Thích Ngạo Sương không thích vị sư tỷ này!
“Nhưng ta cũng sẽ không chấp nhận muội.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng thở dài, nhìn hai nàng, mặt nghiêm túc, nói, “Bây giờ ta nói rõ cho hai người biết, ta chỉ coi hai người là muội muội, tuyệt đối không có ý gì khác, sẽ không thể đáp lại hai người, cũng sẽ không thích hai người.”
Hai nàng sững sờ mà nhìn Thích Ngạo Sương với khuôn mặt nghiêm túc, nỗi đau trong lòng dần dần lan ra.
“Tại sao?”
“Tại sao?”
Hai nàng đồng thanh hỏi, mặt đều đầy không cam lòng và vội vã.
Bởi vì nàng ấy là nữ nhân chứ sao.Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn Kiều Nạp Sâm đứng yên lặng bên cạnh, nhưng trong lòng thì hô hào như vậy. Đương nhiên không dám la to, chỉ có thể im lặng đứng một bên mà nhìn tất cả.
Thích Ngạo Sương nhìn hai nữ tử đang đầy vẻ khẩn thiết trước mặt, khẽ thở dài, nghiêm mặt, nói: “Hai người có biết lý do vì sao ta phải bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không hay không?”
“Tại sao?” Tháp Lệ Na ngẩn ra, sau đó lập tức hỏi.
“Là bởi vì không ngừng theo đuổi sức mạnh à?” Mạt Lý Na hỏi hơi nghi ngờ, nhưng trong lòng bác bỏ ngay cái suy đoán này. Thích Ngạo Sương có theo đuổi sức mạnh nhưng không phải là theo đuổi một cách biến thái.
“Ta muốn bước lên một nơi mới, ở đó có người đang chờ ta. Ta phải đi, nhất định phải đi.” Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh vời vợi, ánh mắt buồn rầu, trong giọng nói có chứa ưu thương.
“Có người chờ huynh? Ai vậy? Người trong lòng của huynh à?!” Mạt Lý Na nhìn vẻ mặt Thích Ngạo Sương, lập tức vội vàng hỏi.
Tháp Lệ Na nhìn vẻ mặt của Thích Ngạo Sương, không lên tiếng. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy thiếu niên trước mắt này thì liền thấy được sự ưu thương nhàn nhạt trong mắt hắn. Thì ra nguyên nhân của sự ưu thương đó là vậy sao? Người hắn yêu thương đã bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không trước, đang chờ hắn ở đó. Hai người chia cách, hắn vẫn không thể đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không một cách nhanh chóng, cho nên mới luôn ưu thương như thế sao? Vậy thì nhất định người kia rất quan trọng, vô cùng quan trọng trong lòng hắn rồi.
Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn Mạt Lý Na có vẻ mặt khẩn thiết, mỉm cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận. Nhưng thái độ như vậy chứng tỏ là đã chấp nhận.
Tháp Lệ Na cũng cúi đầu, không thể thốt được lời nào.
Kiều Nạp Sâm nhìn một màn trước mắt, nghe hết câu chuyện của họ. Sau khi thấy Thích Ngạo Sương chấp nhận lời suy đoán của Mạt Lý Na thì hắn cũng không biết mình cảm thấy thế nào nữa. Trong khoảnh khắc đó chợt thấy trong lòng đau xót mãnh liệt. Thích Ngạo Sương đã có người trong lòng sao? Vậy nên mới phải giả làm nam nhân để ngăn chặn những rắc rối không cần thiết. Mà vào học viện Tinh Thần là để sớm bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không để gặp người đó sao?
Rốt cuộc người kia là người như thế nào mà khiến Thích Ngạo Sương quên mình như thế?
“Đừng lãng phí tình cảm với ta nữa, được không? Ta sẽ không thích các tỷ, vĩnh viễn cũng sẽ không.” Thích Ngạo Sương không chần chừ, vô cùng nghiêm túc và dứt khoát mà nói ra câu này. Nàng biết càng không đành lòng thật ra lại càng tàn nhẫn. Nhất định phải cắt đứt hoàn toàn tâm tư của bọn họ.
Sắc mặt Tháp Lệ Na đầy chán nản, cắn chặt môi, nước mắt vòng quanh trong mắt, đau khổ cúi đầu, không nói câu nào.
Vẻ mặt Mạt Lý Na cũng đầy đâu khổ, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Thích Ngạo Sương cau mày, nhẫn tâm mà nói: “Ta đã nói rất rõ ràng, mong các tỷ đừng trở lại dây dưa với ta nữa. Ta thật không có chút cảm giác gì với hai người, sau này cũng không.” Thích Ngạo Sương dứt lời thì lướt qua hai người, bước lên bậc thềm.
Hai nàng đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Kiều Nạp Sâm liếc hai người. Một cỗ đau đớn không thể diễn tả được dần dần lan lên đầu. Hắn thở dài rồi bước theo sau Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương im lặng suốt đường đi, Kiều Nạp Sâm càng yên lặng hơn.
Hai người cứ trở về ký túc xá như vậy.
Trở lại ký túc xá, Thích Ngạo Sương nằm vật xuống giường, thở ra một hơi thật dài, nhìn màn che trên đầu, ngẩn người.
Tình cảm của con người thật kỳ diệu….
Nhưng hôm nay từ chối họ dứt khoát như thế, Thích Ngạo Sương tuyệt không hối hận. Xử lý như thế là tốt nhất.
Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại dưỡng thần rồi đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Lúc này, Trường Không chui ra, nằm trên giá áo, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Thích Ngạo Sương, hôm nay thật sợ quá đi. Không ngờ lại gặp phải Kinh Phong đại nhân.”
“Hắn rất mạnh. Ta biết.” Thích Ngạo Sương cởi áo nới thắt lưng, chuẩn bị tắm.
“Đâu chỉ là mạnh. Nơi này thực ra đều nhờ hắn chèo chống. Hắn chính là người bảo vệ nơi này.” Trường Không vỗ vỗ bộ ngực bằng phẳng của mình, vẫn còn sợ hãi, nói, “Bộ tộc chúng ta đều nghe theo lệnh hắn. Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ ĐônTa lén trốn tới đây, ngộ nhỡ hắn trách tội thì ta xong đời! Hắn có thể khiến ta biến mất khỏi thế giới này trong nháy mắt. A a a, đáng sợ quá.” Trường Không nghĩ tới mà sợ.
“Ta cảm thấy hắn biết rất nhiều bí mật không muốn ai biết. Thậm chí hắn còn biết tất cả những âm mưu ngầm nữa.” Thích Ngạo Sương cau mày nói nhỏ, “Nhưng vì một số nguyên nhân gây trở ngại nên không nói ra thôi.”
“Dù sao chúng ta cũng không chọc nổi hắn.” Trường Không giựt giựt khóe miệng, “Ta không muốn biết hắn biết những gì. Ngộ nhỡ hắn diệt khẩu thì sao?!”
Thích Ngạo Sương trầm mặc, đăm chiêu.
“Thích Ngạo Sương, ngươi đang nghĩ gì đấy?” Trường Không cao giọng hỏi.
“Ta nghĩ…Tạp Mễ Nhĩ…” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...