"Ta nợ ân tình, như vậy......" Thích Ngạo Sương khẽ lại gần Mạt Lý Na, khẽ mở môi mỏng, phun ra một câu khiến Mạt Lý Na cuống quýt."Như vậy ta liền giết chết ngươi, ngươi chết rồi thì không cần trả ân tình nữa."
Lời Thích Ngạo Sương vừa nói ra, sắc mặt Mạt Lý Na thay đổi không ngừng, sắc mặt của Tháp Lệ Na cũng trong nháy mắt thay đổi tái nhợt.
"Ngươi, ngươi dám!" Mạt Lý Na cực kỳ tức giận hô lên.
"Ha ha ha, ngươi còn kiên trì bắt ta dùng phương pháp này trả nợ nhân tình không?" Thích Ngạo Sương cười lớn, nhìn bộ dạng hổn hển này của Mạt Lý Na.
"Ngươi! Ngươi!! Ngươi!!!" Mạt Lý Na bị tức hộc máu. Thích Ngạo Sương giám trêu chọc nàng.
"Sư tỷ, ngươi trước trở về đi thôi, ta hết bận sẽ tới tìm các ngươi." Thích Ngạo Sương quay đầu lại nói với Tháp Lệ Na đang sững sờ bên kia.
"Được, được." Tháp Lệ Na lúc này mới phục hồi tinh thần lại, liên tục không ngừng gật đầu, cùng sư muội sau lưng mau chóng rời đi.
Hai người đi xa, thanh âm thật thấp còn truyền tới.
"Sư tỷ, ngươi không phải lo lắng a, ta xem Thích Ngạo Sương sư huynh sẽ không thích nữ nhân cố tình gây sự kia."
"Ngươi, ngươi nói càn gì chứ?"
"Ta không có nói càn. Ngươi chính là thích Thích Ngạo Sương sư huynh chứ sao."
" Nói bận nữa ta xé miệng ngươi."
"Không cần a, như vậy về sau ta làm sao có thể nói thật được nữa."
Thanh âm hai người dần dần đi xarồi biến mất, Mạt Lý Na thở phì phò nhìn chằm chằm, Thích Ngạo Sương buồn cười nhìn nàng ta.
"Ngươi, ngươi cười cái gì cười?!" Mạt Lý Na tức giận quát khẽ ra một câu, Thích Ngạo Sương tên ghê tởm này, hại mình bị những nữ nhân khác nhạo báng rồi. Cư nhiên ngay trước nữ nhân khác nhẫn tâm cự tuyệt mình, còn nói ra những lời kinh hồn bạt vía đến như vậy. Cái gì không trả được nhân tình liền giết mình để khỏi cần trả. Đáng ghét!
"Tốt lắm, ngươi tìm ta có việc gì." Thích Ngạo Sương lắc đầu buồn cười nhìn Mạt Lý Na phát điên rồi lại hỏi nàng ta. Nàng hiểu tâm tư của Mạt Lý Na, đoán chừng mới vừa rồi là cố ý chọc giận Tháp Lệ Na. Nhưng trong thâm tâm nàng lại nổi lên một hồi chuông báo động. Tháp Lệ Na cùng Mạt Lý Na thái độ đối với mình như vậy, hình như không phải là chuyện hay ho gì. Mặc kệ nó như thế thì không được rồi. Nhanh chóng trả sạch ân tình của Mạt Lý Na thì sẽ không còn dính dáng gì đến nàng ta nữa rồi.
"Ta có chuyện muốn nhờ ngươi, hơn nữa còn là rất quan trọng." Mạt Lý Na mặt nặng nề, không còn dáng vẻ thở phì phò lúc nãy nữa.
"Hả? Chuyện gì?" Thích Ngạo Sương thấy bộ dạng như thế của Mạt Lý Na, cũng thu hồi nụ cười.
"Đi theo ta, nơi này không phải nơi để nói chuyện." Mạt Lý Na xoay người quay đầu lại ý bảo Thích Ngạo Sương theo sau.
Thích Ngạo Sương trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn bước chân đi theo.
Mạt Lý Na mang theo Thích Ngạo Sương quẹo trái quẹo phải, cuối cùng tiến vào một cái hẻm nhỏ, ở cuối hẻm nhỏ, đi vào một cái cửa gỗ tầm thường. Thích Ngạo Sương đi theo, vừa vào cửa Mạt Lý Na vội vàng đem cửa đóng lại. Sau đó mặt nặng nề mang theo Thích Ngạo Sương đi vào bên trong.
Căn phòng này tử mặc dù nhỏ, nhưng cũng chỉnh tề. Làm bằng gỗ cũng được lau sạch sẽ, Thích Ngạo Sương đi theo Mạt Lý Na phía sau lên làm bằng gỗ cầu thang đi lên lầu hai.
Vào một gian phòng ngủ nhỏ, Mạt Lý Na thần bí hề hề khóa cửa lại. Thích Ngạo Sương thật cũng không gấp gáp, mà là ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Mạt Lý Na.
"Này, làm sao ngươi tkhông khẩn trương chút nào, chẳng lẽ ngươi không sợ ta đối với ngươi làm cái gì à?" Mạt Lý Na nhìn bộ dạng bình tĩnh của Thích Ngạo Sương thì giận dễ sợ.
"Nói đi, rốt cuộc chuyện gì, còn cần đến đây mới chịu nói?" Thích Ngạo Sương nhìn xung quanh bốn phía, Đây là một gian phòng trong nhà dân không thể bình thường hơn. Rốt cuộc là cái sự tình gì mà nàng ta lại hoảng hốt như thế.
"Hừ! Đợi đã nào...!" Mạt Lý Na không vui nói, tiếp đó kết xuất kết giới, bảo đảm lời của bọn họ sẽ không bị nghe trộm, lúc này mới ngồi xuống, trừng tròng mắt nhìn Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương nhíu mày, mỉm cười nhìn Mạt Lý Na.
"Ta muốn cầu xin ngươi giúp ta tra một chuyện, cũng chỉ có ngươi mới có biện pháp." sắc mặt của Mạt Lý Na thay đổi nói "Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm sẽ không đồng ý giúp ta."
"Chuyện này phải là một trong ba học sinh đứng đầu làm mới được?" Thích Ngạo Sương suy đoán, lại đoán không được Mạt Lý Na rốt cuộc muốn nàng giúp gì.
"Đúng." Mạt Lý Na gật đầu, tiếp trầm giọng nói, "Mặc dù ta hiểu biết rõ để cho ngươi làm chuyện này rất khó khăn cho ngươi, thậm chí có lẽ còn có chút nguy hiểm, nhưng mà ta lại không thể chờ biện pháp khác được."
"A, ngươi cũng biết ta không giúp được, vậy coi như xong." Thích Ngạo Sương nhạo báng nhìn Mạt Lý Na, tiếp đó làm bộ đứng lên.
"Đừng, đừng. Đợi chút một chút a." Mạt Lý Na cuống quít đứng lên, trên mặt cư nhiên xuất vẻ mặt cầu khẩn, "Ta van cầu ngươi, nhất định phải giúp ta, nhất định phải giúp ta việc này. Ta nợ ngươi ân tình, van ngươi!" Mạt Lý Na nói xong, trong mắt cư nhiên nổi lên nước mắt, sau đó lại còn quỳ xuống trước mặt Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ Mạt Lý Na dậy, cau mày nghi ngờ hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng trước đã. Ta có thể giúp ngươi thì nhất định sẽ giúp."
"Thích Ngạo Sương, ngươi giúp ta đi, nếu như ngươi không giúp ta, ca ca ta liền......" trong mắt Mạt Lý Na nước mắt lăn lộn, van xin nhìn Thích Ngạo Sương.
"Nói rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Thích Ngạo Sương nhìn Mạt Lý Na vẻ mặt như vậy, trong lòng cũng hiểu, nhất định là có chuyện gì đại sự rồi.
"Gia tộc của ta là một quý tộc ở Thành Cụ Phong, phụ thân ta không đem ca ca đi Học Viện Ngôi Sao, bởi vì cha ta cảm thấy theo ca ca rất có thiên phú, vào trường học sẽ cản trở việc tu hành của ca ca. Cho nên, ca ca vẫn tự mình tu hành. Huynh ấy là một thiên tài, cũng là một nhi tử hiếu thảo, và còn là một ca ca tốt." Mạt Lý Na trong mắt nén lệ hoa, bắt đầu nói, "Không phải chỉ thông qua thi luyện ngôi sao mới có thể vào Phá Toái Hư Không, rất nhiều người hiểu lầm điều này, cho là chỉ có ở Học Viện Ngôi Sao mới được. Thật ra là Tháp kia ở Học Viện Ngôi Sao làm cho người ta dễ dàng vào Phá Toái Hư Không hơn thôi."
Thích Ngạo Sương không cắt đứt lời nàng, buông Mạt Lý Na ra sau đó trở lại trên ghế sa lon, lẳng lặng nghe Mạt Lý Na nói. Trực giác của nàng tự nói với mình, Mạt Lý Na hình như biết rất nhiều.
"Ca ca ta thật sự là thiên tài ngàn năm có một, huynh ấy sẽ vào được Phá Toái Hư Không." Mạt Lý Na nói tới đây, đáy mắt hiện lên vẻ tự hào.
Bước vào Phá Toái Hư Không, đây không phải là chuyện tốt sao? Nhưng là tại sao sắc mặt Mạt Lý Na càng ngày càng khó coi thế?
"Nhưng người của Học Viện Ngôi Sao đã tìm tới cửa, bắt ca ca ta phải vào Học Viện." Trong mắt Mạt Lý Na xuất hiện tức giận, sợ hãi, vô cùng lo lắng ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương vội vàng nói, "Thích Ngạo Sương, ca ca ta có vào được Phá Toái Hư Không hay không cũng không quan hệ tới Học Viện, nhưng họ tới tìm huynh ấy, thái độ rất cứng rắn, muốn ép huynh ấy tới Học Viện Ngôi Sao. Ngày mai huynh ấy phải đi rồi."
" Học Viện Ngôi Sao muốn thu thập cường giả? Để lôi kéo thế lực, cũng cố địa vị?" Thích Ngạo Sương khẽ cau mày thử dò xét tính suy đoán nói.
"Không! Bước vào Phá Toài Hư Không rồi sẽ đến thế giới khác. Căn bản không dây dưa ở đây.Từ thế giới kia xuống đây rất khó khăn, nhưng nói thế nào cũng không phải không thể. Lúc này Học Viện lại muốn ca ca ta tới đó là ý gì?" Mạt Lý Na có chút kích động.
"Đúng vậy, nghe ngươi nói như vậy, hình như không có ý nghĩa gì rồi." Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ.
" Tại sao Học Viện Ngôi Sao luôn bồi dưỡng nhân tài mà lại không có người tiến vào được Phá Toái Hư Không? Ngươi không thấy kì quái sao?" Mạt Lý Na cắn răng nói, "Ngươi không có cảm thấy Học Viện Ngôi Sao tồn tại chính là để bồi dường nhiều cường giả vào được Phá Toái Hư Không sao?"
"Này?" Thích Ngạo Sương cau mày, hồi tưởng lại. Hình như, Mạt Lý Na nói là sự thật. Học Viện Ngôi Sao có tháp thí luyện được xây dựng giống như để đặc biệt bồi dưỡng cường giả vào Phá Toái Hư Không vậy. Như vậy, như vậy Học Viện rốt cuộc có lợi ích gì?
"Đã từng có người muốn vào Phá Toái Hư Không nhưng đã bị Học Viện dẫn đi, sau đó không có tin tức nữa. Học Viện nói là người đó đã đến được Phá Toái Hư Không. Cho nên không thể gặp lại người thế giới này" Nét mặt của Mạt Lý Na càng ngày càng nặng nề cùng nóng nảy, "Nhưng Thích Ngạo Sương, ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút, nếu muoond bước vào Phá Toái Hư Không là có thể tự động đi, vì sao Học Viện muốn tới nhúng một tay? Để làm gì? Người khác muốn ở nhà mình bước vào Phá Toái Hư Không thì có liên quan gì tới Học Viện?"
Thích Ngạo Sương nghe Mạt Lý Na nói, vẻ mặt cũng dần dần nặng nề. Hình như nàng cũng đánh hơi thấy mùi vị không tầm thường ở đây.
" Cách làm của Họ Viện Ngôi Sao thật làm cho người ta nghi hoặc. Cho nên ta liền đến học cái Học Viện này, vẫn muốn tra được nguyên nhân gì. Nhưng là, ta cái gì cũng không có phát hiện được. Cho dù ngày nào ta cũng tiến vào tháp. Hơn nữa vào tháp cũng có giới hạn vì chỉ có những ngày thí luyện mới có thể tiến vào. Thực lực của ta cũng không thể lên tầng cao nhất, nên ta muốn người giúp ta." Mạt Lý Na vội vàng nói xong, trong mắt tràn đầy cầu xin.
"Chỉ là, ta hiện tại cũng không cách nào đạt tới tầng thứ chín." Thích Ngạo Sương khẽ cau mày. Khó trách Mạt Lý Na vốn là thực lực sáu sao, lại ngụy trang như vậy.
"Nhưng là, ngươi bây giờ nhưng có thể tùy ý ra vào ngày tháp, hơn nữa ngươi có thể vào tầng thứ tám được. Ngươi nhất định có thể tra ra chút dấu vết." Mạt Lý Na chỉ sợ Thích Ngạo Sương không đồng ý, nhỏ giọng sụt sùi khóc, cầu xin, "Thích Ngạo Sương, ta van cầu ngươi, giúp ta một chút, ta cảm thấy được chuyện này tuyệt đối không đơn giản, ta cảm thấy được ca ca sẽ xảy ra chuyện. Ta cảm thấy được cuối cùng ca ca ta sẽ không vào được Phá Toái Hư Không mà sẽ gặp chuyện chẳng lành."
Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, trong lòng trầm tư.
"Thích Ngạo Sương, ta van ngươi, ca ca ta, ta không thể mất đi ca ca ta. Ta không có mẫu thân, phụ thân vội vàng công sự, không có thời gian trông nom ta. Ca ca ta vẫn chăm chỉ tu hành nhưng vẫn dùng rất nhiều thời gian tới chăm sóc ta, quan tâm ta. Ta không thể mất đi ca ca của ta." Mạt Lý Na nét mặt đau khổ.
"Ta…. đừng khóc, ta sẽ giúp ngươi tra một chút." Thích Ngạo Sương nhìn Mạt Lý Na khóc, lại nghe Mạt Lý Na nói, trong lòng nổi lên ghen tuông. Bởi vì nàng nhớ lại một người. Cái tên đó đã lắng đọng ở trong lòng nàng thật lâu người —— Khải Sắt Lâm. Người phụ nữ đó đã dùng cả tính mạng bảo hộ nàng. Cho dù biết linh hồn của nàng không phải con gái của bà, bà vẫn bảo hộ nàng.
"Nhưng ngày mai ca ca sẽ phải đi đến Học Viện, nếu như, nếu như mà ta sẽ không còn được gặp lại ca ca làm thế nào đây?" đáy mắtcủa Mạt Lý Na đều là hoảng sợ.
"Ngươi không phải gấp gáp, ca ca ngươi trước tiên khoan đã vào Phá Toái Hư Không, nếu tin tưởng Học Viên Ngôi Sao quả thật có vẫn đề. Cho ta tranh thủ chút thời gian, ta sẽ hết sức giúp ngươi tra rõ ràng." Trong lòng Thích Ngạo Sương dâng lên một cỗ cảm giác chẳng lành.Học Viện Ngôi Sao, thật như lời Mạt Lý Na nói là có vấn đề sao? Nếu như là thật, như vậy mình cũng là một mục tiêu của bọn hắn sao? Bởi vì Thích Ngạo Sương lúc này chợt nhớ tới thời điêm Viện Trưởng nói chuyện với nàng. Nếu như Mạt Lý Na suy đoán là thật, không chỉ chính mình, bọn Địch Thản Tư cũng là mục tiêu sao?
"Ta, ta thật sự rât sợ. Ta cảm thấy Học Viện Ngôi Sao có vấn đề. Học sinh đầu tiên được tám sao lạ phản bội Học Viện, thiếu chút nữa hủy diệt ngày tháp. Nghe nói học sinh kia có thể đã thông qua cả tầng thứ chín. Nói cách khác hắn có lẽ đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không! Nhưng tại sao phải chuyện khác thường như vậy? Hơn nữa Học Viện lại lao thẳng đến những chỗ có người sáp bước vào Phá Toái Hư Không để thu về Học Viện, là vì cái gì? Ta không phải suy đoán, ta quả thật khẳng định nhất định không có chuyện gì tốt ở đây!" Mạt Lý Na thân thể khẽ run lên, sắc mặt bắt đầu có chút tái nhợt.
"Mạt Lý Na, không nên như vậy, ca ca ngươi bây giờ còn chưa có chuyện gì. Ta sẽ mau sớm tra được thôi." Thích Ngạo Sương cau mày trịnh trọng nói, "Nếu như là thật, như vậy chuyện này cũng không dừng lại là ngươi và ca ca ngươi, mà là quan hệ quá nhiều người rồi, trong đó cũng có ta."
"Cái gì? Ngươi?" Mạt Lý Na mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Thích Ngạo Sương, "Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bước vào Phá Toái Hư Không? Không cần, Thích Ngạo Sương, không cần!" Mạt Lý Na gầm nhẹ, xông về phía trước ôm lấy Thích Ngạo Sương.
"Không nên kích động, Mạt Lý Na." Thích Ngạo Sương vội thử đẩy ra Mạt Lý Na, Mạt Lý Na vẫn kích động, ôm gắt gao, thế nào cũng không chịu buông tay. Thích Ngạo Sương không thể làm gì khác hơn là dịu dàng dụ dỗ nói, "Đừng khóc, ta sẽ không để chuyện gì xảy ra. Ta thề, nhất định sẽ không. Hơn nữa ta bây giờ còn chưa có đạt tới thực lực đó."
"Không cần, không cần bước vào Phá Toái Hư Không......" Mạt Lý Na khóc sụt sùi.
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng than thở, không nói gì thêm.
Phòng yên lặng xuống, chỉ có Mạt Lý Na nhỏ giọng khóc lóc. Hồi lâu, Mạt Lý Na rốt cuộc ngưng khóc thút thít, Thích Ngạo Sương lại an ủi nàng. Mạt Lý Na mới dần dần hòa hoãn lại, lúc này mới xin lỗi buông lỏng ra tay của mình.
"Yên tâm, ta sẽ rất nhanh tra được. Ngươi nhớ trở về nói cho ngươi ca ca, nói hắn làm chậm tốc độ tu hành, không cần vào Phá Toái Hư Không nhanh như vậy." Thích Ngạo Sương dặn dò.
"Được, ta đều nghe lời ngươi." Mạt Lý Na gật đầu như gà mổ thóc. Đem tên tuổi ca ca nói cho Thích Ngạo Sương, đưa cho Thích Ngạo Sương một dây chuyền bảo thạch, dùng cho chứng minh thân phận của nàng.
Trên đường phố, Thích Ngạo Sương đưa mắt nhìn Mạt Lý Na rời đi, nhưng trong lòng loạn thành một đoàn.
Phải xử lý thế nào đây? Hay là mai mình lặng lẽ đi theo ca ca của nàng ta tới Học Viện? xử lí thế nào đây?
"Không nên đi, ngươi, không nên đi mạo hiểm. Rất nguy hiểm, cho ta chút thời gian, để cho ta tới giải quyết."
Đang ở lúc Thích Ngạo Sương trong lòng phiền loạn, một thanh âm quen thuộc truyền đến lỗ tai Thích Ngọa Sương. Con ngươi của Thích Ngạo Sương chợt phóng đại, cái thanh âm này, nàng đã nghe qua.
Là thanh âm của người đã ngăn cản mình đi tầng thứ chín.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...