Tài Năng Tuyệt Sắc

(Ngôn ngữ gió của Thích Ngạo Sương)

Vậy mà không đợi nam tử áo trắng mở miệng, mỹ nữ bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng, ngước đầu lên, trong mắt nàng ta đều là khinh thường lạnh lùng nói: "Tên của chúng ta, các ngươi không cần thiết cũng không có tư cách biết. Chỉ có người cuối cùng thông qua khảo hạch mới có tư cách biết mà thôi. Mới vừa rồi người nào không có thông qua khảo hạch, hiện tại liền rời đi, đừng để cho ta phải nói lần thứ hai."

Lời nói lạnh lùng của mĩ nữ truyền đến thanh âm cũng không lớn, nhưng lại rõ ràng truyền tận lỗ tai đến mỗi người. Mà kẻ mới mở miệng vừa rồi không hiểu sao rất ảo diệu mà bay thẳng ra ngoài. Đến khi cả người đụng trúng cây đại thụ mới dừng lại. Cả người miệng phun đầy máu tươi, tới nửa ngày cũng chưa có bò dậy được.

Mà mỹ nữ lạnh lùng kia cũng chỉ khinh thường hừ lạnh một tiếng, đáy mắt đều là giễu cợt.

Khắp mặt đất trống trải lại một hồi yên tĩnh.

Cứ như vậy vẫn là một mảnh tĩnh mịch. Chẳng ai nghĩ tới mỹ nữ lạnh lùng này lại ra tay, mà còn ra tay nặng như vậy.

Có kẻ tức giận, có kẻ không cam lòng, có kẻ kinh ngạc, nhưng không ai đứng ra nói một câu nào.

Trong nháy mắt, cái vị mĩ nữ mới đến vốn là ai cũng có hảo cảm với nàng ta nhưng giờ, rất nhiều người đều bất mãn nhăn mày lại. Nữ nhân này, quá cao ngạo, lòng dạ lại lãnh khốc như thế. Nhưng cũng không thiếu người bị kích thích, nếu như có thể thuần phục một nữ nhân như vậy, quả thật là một điều thú vị. Nhưng chỉ là suy nghĩ vậy thôi. Thực lực của nàng ta còn là một ẩn số.

"Ha ha, mọi người chớ để ý, tính khí sư tỷ của ta là như vậy. Hi vọng người đã thông qua vòng khảo hạch thứ nhất đang chuẩn bị vào vòng thứ hai cố gắng lên. Người không thông qua cũng không cần nhục chí, sau này vẫn còn có cơ hội, người không thông qua xin hãy rời khỏi đi thôi." Thiếu niên kia mỉm cười như ánh mặt trời nhẹ nhàng hóa giải không khí nặng nề.

Sau này vẫn còn có cơ hội, đúng vậy, chỉ có thể hi vọng khảo hạch sang năm có thể thuận lợi thông qua thôi. Những người thất bại trong khảo hạch cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Lúc này có kẻ vẫn còn sợ hãi khảo hạch hồi nãy. Ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, có kẻ cần người đỡ, thu thập vật dụng chuẩn bị rời đi.

Đứng ở cầu thang dưới chân núi ba người kia cũng không có thấy một tia không kiên nhẫn hay gấp gáp, cũng lẳng lặng chờ đợi những người vừa rồi mất tư cách rời đi.


Trên đất trống lần nữa an tĩnh, lưu lại những người vừa rồi không bị thương chút nào. Mặc dù có người nghĩ trong đám thông qua này cũng chỉ là vàng thau lẫn lộn mà thôi, nhưng nhìn đến ba kẻ đang bên kia hỏi thăm mấy người trọng thương, thì ngay lập tức bỏ đi ý niệm này. Lừa gạt học viên của học viện Ngôi Sao, cái ý nghĩ này hình như quá ngây thơ rồi. Hơn nữa đối phương còn là thực lực tám sao.

"Người tham gia vòng thứ hai khảo hạch xin lập tức theo chúng ta." Cầm đầu là nam tử áo trắng không lạnh không nhạt  phun ra một câu nói, rồi xoay người đi về phía trước.

Mỹ nữ lạnh lùng và thiếu niên anh tuấn cũng theo sát ở phía sau. Ánh mắt mĩ nữ lạnh lùng nhìn nam tử áo trắng thoáng qua tia dịu dàng nhàn nhạt không dễ dàng phát hiện. Mà thiếu niên anh tuấn kia nhìn một màn này thì khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.

Những người khác cũng đều từ từ đứng lên, nhanh chóng cất xong đồ đi theo phía sau.

Thích Ngạo Sương vẻ mặt lạnh nhạt  đi theo phía sau.

Mọi người đi về phía trước, đi tới một nửa cầu thang thì trước mắt xuất hiện một cửa sắt cao lớn đen nhánh, cứ như vậy đột ngột chắn ngang giữa đường, đem con đường phía trước chặt đứt.

Nam tử áo trắng cầm đầu ngừng lại, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sắt to lớn kia ra. Cửa sắt phát ra âm thanh chói tai. Sau cửa sắt là cánh rừng một mảnh âm u. Đột nhiên đằng sau cửa sắt xuất hiện cái nơi không rõ thế này! Vừa rồi là không gian thuật sao? Thích Ngạo Sương hơi giật mình. Học Viện này, quả nhiên không đơn giản!

Cửa lại được đẩy rộng ra, đã có người phát ra nhỏ giọng hô: "Đó là làm bằng huyền thiếc! Nặng như vậy......" Câu nói kế tiếp không nói ra, ngụ ý, cửa sắt nặng như vậy, nam tử áo trắng đó dùng tay nhẹ nhàng đẩy ra. Có thể thấy được nam tử áo trắng này thực lực rất cường hãn.

Cửa mở ra, một làn gió nhẹ thổi đến.Làm cho người ta có chút không lạnh mà run.

Nam tử áo trắng cầm đầu xoay đầu lại, thiếu niên anh tuấn kia trên mặt vẫn như cũ không lộ vẻ gì, chỉ là lạnh nhạt nói: "Vòng khảo hạch thứ hai dĩ nhiên là tiến vào của sắt này, đi qua khu vực này, ở cuối có một cánh cửa giống vậy, chúng ta sẽ ở nơi đó dẫn các ngươi đi tiếp. Năm ngày sau người nào còn sống đến coi như thông qua. Nhớ, thời gian chỉ có năm ngày. Vượt qua thời gian này sẽ có những người khác ở đó dẫn đường cho các ngươi, mang bọn ngươi rời đi khỏi cuộc khảo hạch."

Mọi người bàn luận xôn xao. Mỗi một năm Học viện Ngôi Sao khảo hạch đều không giống nhau. Cho nên cho dù có tìm các đệ tử đã thông qua khảo hạch những năm trước để hỏi han kinh nghiệm, cũng không có bất kỳ chỗ nào dùng được

Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, sẽ đơn giản như vậy sao? Chỉ là cần đi qua khu vực này là được?


Quả nhiên, phía dưới này thanh âm lạnh lẽo của mĩ nữ lạnh lùng lần nữa vang lên: "Bên trong có đông đảo ma thú cường đại, hung tàn, có còn sống để tới của bên kia được hay không là cả một vấn đề rất lớn. Hiện tại ai không muốn tham gia liền rút lui khỏi đây. " Giọng nói của nàng ta mặc dù không hề có ý đe dọa, nhưng nội dung của lời này cũng làm cho nhiều người không cam lòng. Coi thường bọn hắn đều là hạng người ham sống sợ chết hay sao? Nếu như là vậy, còn tham gia khảo hạch của Học viện Ngôi Sao làm gì? Giống như là để phụ họa cho lời của mỹ nữ, trong cửa truyền đến một hồi âm thanh Thú hống rất đáng sợ, lực uy hiếp mười phần, kéo dài không thôi, rung động lòng người. Có người trong lòng đã giao động, còn có  người khác manh động muốn rút lui.

Mỹ nữ lạnh lùng thấy thế khinh thường cười lạnh lên tiếng: "Nghĩ kĩ xong rồi hãy bước vào. Nếu mất mạng trong đó thì chỉ trách các ngươi thực lực không đủ mà thôi”. Khảo hạch của Học viện Ngôi Sao luôn luôn là tàn khốc như vậy, chết trong cuộc khảo hạch cũng là bình thường. Nhưng hàng năm vẫn thu hút đông đảo thí sinh tham dự, liên tục không ngừng. Có thể thấy được Học viện Ngôi Sao  này không giống như học viện tầm thường khác.

Mỹ nữ lạnh lùng mang giọng điệu cứng rắn đang nói thì, Thích Ngạo Sương đã bình tĩnh chậm rãi đi qua bên cạnh nàng, trực tiếp bước chân vào cánh của sắt cao lớn nặng nề kia, tiếp đó, bóng dáng biến mất ở trong màn đêm.

Mỹ nữ lạnh lùng hơi sững sờ sau cau mày, trong mắt lóe lên một tia khinh thường. Một kẻ thô tục mà thôi, vội vã đi vào chỗ chết.

Nam tử áo trắng khóe mắt liếc về phía bóng đêm đen nhánh kia, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, cũng là thoáng qua rồi biến mất.

"Hả?" thiếu niên anh tuấn như ánh mặt trời kia khẽ nhíu mày, tiếp đó mỉm cười nói với mọi người, "Lời nói của sư tỷ ta cũng không có ác ý, chỉ là nhắc nhở các vị không cần uổng phí tính mạng. Ma thú bên trong quả thật rất cường đại. Nếu như chư vị suy nghĩ kỹ, xin mời. Hi vọng các vị cẩn thận, an toàn xuyên qua khu vực này."

Dứt lời, đã có người muốn chứng minh mình không phải hạng hèn nhát, vội vàng  bước chân vào cánh cửa sắt, tiến vào nơi âm u kia.

Tháp Lệ Na mới vừa rồi thấy Thích Ngạo Sương tiến vào cũng đã âm thầm nóng nảy, bây giờ nghe lời thiếu niên anh tuấn kia nói, liền lập tức mang theo các sư đệ sư muội tiến vào cửa sắt.

Tất cả mọi người không ai bỏ cuộc đều tiến vào cửa sắt.

Nam tử áo trắng nhìn bóng đêm mịt mờ, trầm mặc.

"Địch Thản Tư, huynh nói lần này có thể có bao nhiêu người thông qua khảo hạch?" thiếu niên anh tuấn kia cười hì hì hướng về phía Nam tử áo trắng cầm đầu mà hỏi.


"Ngươi nên gọi sư huynh, Kiều Nạp Sâm." Không đợi Địch Thản Tư trả lời, mỹ nữ lạnh lùng  mở miệng nói với thiếu niên anh tuấn kia, không khách khí lên tiếng khiển trách. Hiển nhiên đối với việc thiếu niên kia gọi thẳng tên nam tử áo trắng thì rất bất mãn.

Ai ngờ, thiếu niên kia vừa mới cười hì hì lại giận tái mặt nói: "Lan Ni, ngươi không phải lầm cái gì chứ.Mới vừa rồi ta kêu ngươi là sư tỷ, cũng chỉ là giữ mặt mũi cho ngươi, theo quy củ của học viện thì kẻ chưa thông qua khảo hạch không được phép biết tên của chúng ta. Cho nên ngươi chỉ già hơn ta một chút, ta tính toán gọi ngươi một tiếng sư tỷ thôi, ngươi đừng vì thế mà lên mặt với ta."

Sắt mặt của Lan Ni đột biến, muốn phát tác.

"Tới đây, ngươi là học viên năm ba, muốn cùng ta động thủ sao? Ngươi đừng quên, động thủ trước hoặc khiêu khích người khác sẽ bị trừng phạt." Giờ phút này vị thiếu niên anh tuấn như ánh mặt trời nay còn đây, chỉ còn lại một kẻ nói chuyện chanh chua tới cực điểm. Một câu “ học viên năm ba” khiên Lan Ni tức hộc máu.

Ba người này, thân phận đều không bình thường.Đều là học viên có thể thông qua các khảo hạch của học viện mà lên được tám sao. Là học viên tám sao. Nam tử áo trắng cầm đầu gọi là Địch Thản Tư, vĩnh viễn duy trì vị trí thứ nhất. Mà vị thiếu niên anh tuấn như ánh mặt trời kia là Kiều Nạp Sâm, mặc dù ít tuổi hơn một chút, cũng là người xếp thứ hai. Học viên năm ba là mĩ nữ lạnh lùng kia tên Lan Ni. Kiều Nạp Sâm  luôn luôn không ưa Lan Ni kiêu ngạo kia, theo lời hắn thì, nàng ta như khổng tước xòe đuôi thật xấu không chịu nổi. Tại sao, bởi vì khổng tước xòe đuôi thì lộ ra cái mông xấu xí của nó nha. Cái nữ nhân này trong mắt người khác là nữ nhân cao cao tại thượng không thể với tới, nhưng ở trong mắt Kiều Nạp Sâm chính là nữ nhân nông cạn ngu xuẩn mà thôi.

Học viện Ngôi Sao không chia cấp bậc theo việc nhập học trước hay sau, mà là theo thí luyện ngôi sao mà phân chia. Tỷ như học viên năm nay mới bước vào học viện, có thể thông qua Tầng thứ tám, chính là thực lực tám sao, những người thông qua cùng tầng thì học chung với nhau. Dù là nhập học lâu mà gặp người có thực lực tám sao cũng phải nhường ba phần. Ở cái chỗ này chỗ Cường Giả làm chủ thế giới.

"Ngươi.." trong mắt Lan Ni lóe lên tia sáng lạnh lẽo, muốn phát tác.

"Được rồi, đi thôi, qua bên kia chờ bọn họ. Không cần tranh chấp vô vị như vậy." Địch Thản Tư  nhàn nhạt cắt đứt đối thoại của hai người, vươn tay vẽ một cái, một đạo tia sáng lóe lên, một cánh cửa khác mở ra, ba người bước vào.

Địch Thản Tư vừa mở miệng, hai người cũng ngưng tranh chấp. Lan Ni nhìn Địch Thản Tư   trong mắt lóe lên một tia lo lắng cùng dịu dàng. Chỉ sợ lời nói vừa rồi của mình lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Địch Thản Tư.

Kiều Nạp Sâm thấy thế, cười lạnh một tiếng, đi theo phía sau Địch Thản Tư.

Lan Ni phẫn hận trừng mắt nhìn theo bóng lưng Kiều Nạp Sâm, sau đó cũng đi theo.

Trong màn đêm, Thích Ngạo Sương ngẩng đầu lẳng lặng nhìn màn đêm rồi bước về phía trước. Vậy nhưng, một cơn gió nhẹ nhẹ thổi qua, Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt. Gió nói cho nàng biết, trước mặt nàng là nguy cơ trùng trùng. Có quá nhiều ma thú hung mãnh rục rịch ngóc đầu dậy phía trước. Khi những người khảo hạch bước vào khu vực này thì bọn ma thú bắt đầu phát hiện.Đang không tốn sức chờ mồi ngon dâng tận miệng. Ở trong mắt ma thú, những kẻ bước vào đây đều là thức ăn ngon.

Thích Ngạo Sương ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời, bầu trời tối đen như mực, không có trăng sáng, không có mặt trời. Cùng chỗ bọn họ đứng lúc này hoàn toàn khác nhau. Hỗn Độn Thế Giới mặt trời và mặt trăng là cùng tồn tại. Mỗi ngày chậm rãi di động trao đổi vị trí, ở đây ban ngày và ban đêm là cùng tồn tại. Mà phía trước mặt bọn họ trên bãi đất trống, trên bầu trời còn có cả mặt trăng lẫn mặt trời.


"Tê tê ~~~" một cỗ gió nhẹ nhàng giống như có sinh mạng bao quanh ở người Thích Ngạo Sương, phát ra âm thanh be bé không ai nghe thấy được. Nhưng Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói thật nhỏ: "Ừ, ta hiểu rồi." Mà cơn gió nhẹ nhè này nghe như có thẻ hiểu lời Thích Ngạo Sương nói, vui sướng bay bên cạnh Thích Ngạo Sương. Nhẹ nhàng thổi tóc nàng lên. ( Chắc chắn nó là một sắc nữ. Không sai được.)

Nhưng nếu có người thấy một màn này có lẽ bị hù dọa đến hết hồn. Vị thiếu niên này, lại có thể nghe hiểu được âm thanh của gió, lại có thể cùng gió nói chuyện. Nếu như Tinh Linh Vương Tử Áo Tháp Tư ở đây nhất định cũng sẽ kinh hãi vô cùng. Phải biết rằng, hắn là tinh linh tộc cộng thêm thiên phú của hắn mới có thể cùng gió nói chuyện, nhưng thiếu niên này, chỉ trong một tháng ngắn ngủn, là có thể đạt được trình độ như vậy!

Thích Ngạo Sương thu hồi nụ cười, ngắt một chiếc lá, nhẹ nhàng giương lên, lá cây trôi lơ lững ở giữa không trung. Thích Ngạo Sương trầm ngâm nhẹ nhàng nhảy lên lá cây, bay lên, trong một nháy mắt hơi thở của nàng liền biến mất. Có thể nói hơi thở của nàng cùng không khí chung quanh tan vào làm một.

Gió nhẹ nhàng thổi lên, Thích Ngạo Sương giống như không có sức nặng, đứng ở trên lá cây, chậm rãi bay trong bầu trời đêm, biến mất trong bóng đêm.

Theo đuôi Thích Ngạo Sương mà đến nhưng Tháp Lệ Na không nhìn thấy bóng dáng Thích Ngạo Sương, trong lòng dâng lên một cỗ lo lắng. Người thiếu niên kia, cứ như vậy một mình xông vào, sẽ không xảy ra chuyện chứ?

"Sư tỷ? chuyện gì vậy?" Jacklin nghi hoặc nhìn gì Tháp Lệ Na đang mất hồn hỏi.

"A, không có gì. Chúng ta đi thôi, dọc theo đường đi mọi người không cần tách ra, cũng không cần đi xa quá. Cẩn thận làm việc." Tháp Lệ Na sau khi lấy lại tinh thần lập tức tỉnh táo phân phó.

"Vâng" chúng đệ tử đều nặng nề gật đầu. Đối với lời nói củaTháp Lệ Na bọn họ là rất tin tưởng không nghi ngờ gì cả.

Đoàn người cứ như vậy thận trọng hướng về khu rừng tăm tối kia

Một nơi khác, cánh cửa dày cộm được mở ra, Địch Thản Tư và hai người nữa bước ra.

Kiều Nạp Sâm  chế nhạo  nghiêng đầu nói: "Địch Thản Tư, có muốn đánh cuộc một cái xem người nào sẽ đến đầu tiên không? Trước tiên mở cửa ra đã."

Địch Thản Tư  vẫn không nói gì, Lan Ni đã khinh thường khẽ gắt nói: "Còn sớm như vậy mở cửa làm cái gì? hai ngày nữa mở cũng được. Ngươi cho rằng những người tư chất như vậy, có thể thông qua trong thời gian ngắn được sao?" Lan Ni bên này khinh miệt nói xong, bên kia lại cười lạnh nhìn Kiều Nạp Sâm, hình như đang cười nhạo Kiều Nạp Sâm suy nghĩ ngu ngốc.

Vậy mà, khi lời nói Lan Ni vừa kết thúc, cánh cửa sắt nặng nề chầm chậm mở ra......

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui