Trong nội tâm Thích Ngạo Sương vui vẻ, thành công rồi. Bản quả nhiên đã rửa sạch oan khuất, lấy lại những thứ thuộc về mình! Trở thành Vương của Long Tộc! Nếu như là vậy, chuyện liền đơn giản hơn nhiều. Chỉ là, cái tên thủ vệ này chỉ số thông minh thật sự là quá thấp.
"Long tộc thông minh chính là như thế sao? Long tộc các ngươi có thể tùy tiền mang tên họ của mình nói cho người ngoài hả? Ngươi đi nói cho Bản biết, Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã cầu kiến." Thích Ngạo Sương hừ lạnh nhanh chóng một câu nói khiến động tác thủ vệ Long tộc cứng đờ.
Thủ vệ Long tộc sững sờ đứng tại chỗ, nhìn hai nhân loại bé nhỏ trên mặt đất. Long tộc là một chủng tộc kiêu ngạo, tên họ tuyệt đối không thể nào tùy tiện nói cho loài người được! Nhưng tên tuổi Vương của bọn họ quả thật bị nhân loại này nói ra. Lúc trước Vương bị hãm hại tất cả mọi người đã biết, cũng biết là một kẻ loài người nào đó đã cứu Vương. Nhưng người kia hình như là tóc vàng mắt xanh, kẻ trước mặt rõ ràng mắt híp bằng hạt đậu, bề ngoài thật không phù hợp.
"Loài người, ngươi thật sự là Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã sao? Nghe nói Khắc Lôi Nhã tóc là màu vàng, mà tóc của ngươi là màu xanh lá." Thủ vệ Long cúi đầu gần nhìn Thích Ngạo Sương, xác định mình không có nhìn lầm. Người trước mắt vô luận là tóc hay màu sắc ánh mắt đều không phù hợp.
"Ta chỉ là dùng bí pháp thay đổi dáng ngoài." Thích Ngạo Sương giải thích "Ngươi dẫn ta đi gặp Vương của các ngươi thì sự thật sẽ được sáng tỏ.”
"Nhưng mà, Vương bây giờ đang bế quan, tiếp nhận Long Vương truyền thừa." Thủ vệ Long tộc có chút khó xử nói. Mặc dù người trước mắt cùng người Vương giao phó không giống nhau, nhưng mà nàng lại có thể nói ra tên tuổi của Vương. Có lẽ thật sự là Khắc Lôi Nhã đã thay đổi dáng ngoài đây?
Long Vương truyền thừa?!
Thích Ngạo Sương hiểu được, trở thành Long Vương về sau, phải tiếp nhận ý chỉ Long thần ban cho, lấy được lực lượng hoàng kim, mới thật sự là Long Vương.
"Như vậy, chúng ta đợi là được." Thích Ngạo Sương nhìn thủ vệ Long tộc có chút khổ sở mỉm cười nói, "Không cần lo lắng, chúng ta sẽ thối lui khỏi Long chi mạch, ở bên ngoài sơn cốc chờ. Nếu như nghi thức truyền thừa Vương của các ngươi kết thúc, xin hãy thông báo cho ta."
"Đó là chắc chắn rồi. Vương vừa xuất quan, ta sẽ lập tức thông báo." Thủ vệ Long tộc liên tục không ngừng gật đầu, nếu như người trước mắt thật sự là ân nhân của Vương, mình cũng không muốn hồ đồ mà đắc tội với họ.
Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cứ như vậy thối lui ra khỏi Long chi mạch, ở bên ngoài ven đường mà cắm trại. Lãnh Lăng Vân dựng lều, Thích Ngạo Sương đem củi đốt chất đống một chỗ chuẩn bị buổi tối đốt lửa. Hắc Vũ và Bạch Đế ở trên vai Lãnh Lăng Vân nhảy lên. Bọn họ đang đợi Lãnh Lăng Vân nướng thịt ăn.
Ở nơi này là lối vào hẻm núi, một đội người đang đi vào. Đi tuốt ở đàng trước chính là một thiếu nữ đẹp đẽ quyến rũ, mà theo sát bên cạnh là một nam tử trẻ tuổi ăn mặc cao quý. Bên hông nam tử trẻ tuổi có một thanh bảo kiếm hoa lệ, trên chân là một đôi ủng da thượng đẳng, trên y phục hoa văn tinh xảo đã nói lên thân phận, địa vị của hắn rất quyền quý.
Đi theo bọn họ phía sau là một đám kỵ sĩ toàn bộ võ trang. Mà kỳ quái là, đi ở cuối cùng là một người trang phục cùng bọn họ hoàn toàn không thống nhất. Một thân y phục màu trắng không nhiễm một hạt bụi, cùng bọn người kia duy trì khoảng cách nhất định, không có tụt lại ở phía sau cũng không có đến gần phía trước, vẫn duy trì khoảng cách như vậy theo ở phía sau.
"Thiếu gia, trước mặt chính là Long chi mạch rồi, chúng ta dừng lại đi thôi." Đi theo nam tử trẻ tuổi phía sau là đội trưởng đội kỵ sĩ đang rất khổ tâm. Ra sức khuyên lơn. Nhưng trong lòng thì thầm mắng không dứt. Cái tên hoàng tử đáng chết có phải t*ng trùng lên não hay không, bởi vì nữ nhân kia giựt giây, liền mang theo bọn họ đi tới địa phương nguy hiểm này. Trước mặt Long chi mạch, đây không phải nơi có mấy con ma thú bình thường. Mặc dù phía sau bọn họ có một tên đệ tử Ẩn Tông bảo vệ, nhưng mà quyền cước không có mắt, nếu là thật tiến vào Long chi mạch, chọc giận Long tộc, một đội người của mình không bị ăn tươi nuốt sống mới là lạ! Toàn bộ cưỡi ngựa đi vào hẻm núi. Hắn cũng rất lo lắng không cách nào an tĩnh lại, chỉ lưu lại hai người trông coi ngựa, mà những người khác đi bộ vẫn đi về phía trước.
"Câm mồm! Đồ vô dụng." Nam tử cao quý kia quay đầu tức giận quát lớn, hiển nhiên lời nói của đội trưởng đội kỵ sĩ làm cho hắn mất mặt ở trước mặt mỹ nhân. Nam tử này không phải là người khác, chính là Bối Lỗ Khoa Tam vương tử Điện hạ của nước Tống Bỉ Ngạn. Mà thiếu nữ đẹp đẽ đó đúng là hắn vô tình gặp được ở trên đường, sau đó hoàn toàn bị mê hoặc.
Vẻ mặt đội trưởng đội kỵ sĩ đau khổ, cái này gọi là vô dụng sao? Loài người có thể chống lại Long tộc sao? Đội trưởng kỵ sĩ căm phẫn nhìn cô gái xinh đẹp đi ở phía, cũng bởi vì nàng ta, ngực lớn nhưng không có não, nữ nhân ngu xuẩn, làm cho hoàng tử bọn họ bắt họ phải đi theo đến tận nơi này. Đệ tử Ẩn Tông chỉ phụ trách bảo vệ an toàn của một người là Vương Tử Điện Hạ, thời khắc nguy cấp cũng sẽ không quản bọn hắn làm khỉ gió gì. Ẩn Tông mặc dù không màng việc đời, nhưng bọn họ cũng là người, cũng muốn ăn cơm mặc quần áo, tất cả chi phí đều là quốc gia vương thất tài trợ, mà bọn họ cũng phải phái ra vài tên đệ tử bảo vệ thành viên vương thất. Mà Bối Lỗ Khoa chính là thành viên hoàng tộc cung cấp tài chính cho Ẩn Tông. Đội kỵ sĩ mở to mắt hướng về phía đệ tử ẩn tông đang duy trì khoảng cách nhất định đi theo phía sau bọn họ, người này khí thế mười phần nhàn nhã, không nhanh không chậm đi theo, cho tới bây giờ cũng không cùng bọn họ nói chuyện nhiều. Trong lòng Đội trưởng kỵ sĩ âm thầm thở dài, hi vọng đi tới hẻm núi thì cái tên t*ng trùng lên não Vương Tử Điện Hạ có thể tỉnh táo một chút mà không đi về phía trước.
"Thân ái......" Cô nàng xing đẹp quay đầu giọng nũng nịu hướng về phía hoàng tử Bối Lỗ Khoa, cất giọng buồn nôn.
"Ừ, thế nào? Bảo bối?" Hoàng tử Bối Lỗ Khoa lấy lòng cẩn thận hỏi.
"Sắc trời tối rồi, chúng ta ở lại hẻm núi cắm trại, ngày mai lại đi tiếp có được hay không?" Cô nàng đẹp đẽ yêu kiều mở miệng, chỉ mấy câu nói đó khiến xương cốt hoàng tử mềm nhũn. Không thể từ chối yêu cầu của cô nàng.
"Được được, không thành vấn đề, bảo bối, ngày mai sẽ tiến vào Long chi mạch." Hoàng tử Bối Lỗ Khoa đắm đuối với vẻ mặt liếc mắt đưa tình của cô nàng. Nói đồng ý.
"Sẽ không có vấn đề chứ?" Nàng ta lại mềm mại hỏi.
"Làm sao lại có vấn đề gì được? bọn kị sĩ của ta là kĩ sĩ cường đại nhất Tống Bỉ Ngạn, hơn nữa còn đệ tử Ẩn Tông ở phía sau giúp ta." t*ng trùng đã lên tới não hoàng tử Bối Lỗ Khoa son sắt bảo đảm.
"Đáng ghét, đệ tử Ẩn Tông đó chỉ phụ trách bảo vệ an toàn của chàng thôi, lại không phụ trách bảo vệ cho người ta." Cô nàng đẹp đẽ nũng nịu, đáy mắt lại thoáng qua một tia thâm trầm không rõ, tiếp đó thoáng qua rồi biến mất, không có ai thấy.
"Đứa ngốc, nàng cũng là người của ta, sao hắn dám không bảo vệ nàng được." Hoàng tử Bối Lỗ Khoa thấy nàng ta làm nũng thì cảm thấy thật là thoải mái tới cực điểm. Nhưng miệng nói thì trong long hắn cũng không nghĩ vậy. Đệ tử Ẩn Tông đó cùng hắn nói chuyện với nhau không hơn ba câu. Hoàng tử cực kỳ khó chịu với thái độ của hắn, ánh mắt coi trời bằng vung của hắn khiến trong lòng Hoàng tử Bối Lỗ Khoa vẫn giống như có cái gai nhọn đâm vào.
"Thân ái, ta cũng biết chàng đối với ta là tốt nhất." Cô nàng ôm lấy cánh tay hoàng tử tới trước ngực mình không ngừng cọ xát. Hoàng tử trong nháy mắt liền có cảm giác phiêu phiêu. Nhìn sau lưng đội trưởng đội kỵ sĩ tức giận không dứt. Cô nàng kia đem vẻ mặt của đội trưởng đội kị sĩ thu hết vào mắt, trong lòng dâng lên một tia cười lạnh.
Khi một đội người đi tới hẻm núi thì bóng đêm đã từ từ phủ xuống.
"Ah, có lửa." Hoàng tử cau mày nhìn đống lửa chập phía trước mặt nói.
"Có người ở nơi đó sao" Cô nàng xinh đẹp trong lòng hơi kinh hãi, lại có người đang cắm trại nơi đó?
"Đi, đi qua đó xem một chút." Hoàng tử đi ở phía trước, cô nàng kia kéo cánh tay của hắn để cho biểu hiện một chút khí khái của nam nhi. Đội trưởng đội kỵ sĩ lại khẽ cau mày, có thể ở chỗ này cắm trại, chắc không phải là người bình thường. Cầu nguyện cho Vương Tử Điện Hạ ngốc nghếch của bọn họ tốt nhất không cần rước thêm phiền phức.
Khi đoàn người của Hoàng tử tới gần, nhìn tình cảnh trước mắt có chút ngây ngẩn cả người.
Hai tướng mạo bình thường đến không thể bình thường hơn đang ngồi ở trước đống lửa, nam tử trẻ tuổi đang nướng thịt, mà thiếu nữ mang bộ mặt tàn nhang đang pha trà? Đúng vậy, bọn họ không có nhìn lầm, thiếu nữ đó đúng là đang pha trà. Trước mặt nàng là một bộ trà cụ giá rẻ, nàng đang đứng dậy nhìn xem ấm nước trên đống lửa đã sôi hay chưa. Một đôi tiểu tình nhân tới nơi này ước hẹn? Phi Phi! Mọi người lập tức đem ý niệm này đuổi ra khỏi đầu. Có người sẽ đứt gân não hay sao mà chạy tới nơi này ước hẹn. Cho dù là ai cũng đều giống như Vương Tử Điện Hạ ngốc nghếch của bọn họ sao? Bị một nữ nhân giựt giây mấy câu đã đi tới Long chi mạch thể hiện lòng dũng cảm của mình. Để tránh tai mắt của người khác Thích Ngạo Sương không thể không lựa chọn sử dụng một bộ trà cụ giá rẻ.
"Thân ái, hai người kia là ai vậy?" Cô nàng kia làm bộ như rất ngu ngốc bộ dạng thật tò mò quay đầu hỏi Hoàng tử đang khẽ cau mày.
Ta cũng không biết. Lời như vậy Hoàng tử dĩ nhiên là không thể nào nói ra khỏi miệng được.
"Chắc là người bình dân lạc đường thôi." Hoàng tử Bối Lỗ Khoa thuận miệng nói. Hai người này tầm thường quá, hắn không có hứng thú gì.
"Nhưng hẻm núi này chỉ có một con đường a." Cô nàng giọng nũng nịu nói.
Sắc mặt của Hoàng tử Bối Lỗ Khoa hơi đỏ lên, ngay sau đó lập tức che giấu ôm chầm bả vai cô nàng nói: "Mà quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì? Chúng ta đi bên kia." Hoàng tử ôm vai cô nàng đi sang một bên đi. Hai người kia xem ra rất không tầm thường, mặc dù Hoàng tử tương đối là kẻ háo sắc, nhưng hắn cũng hiểu, có thể xuất hiện tại nơi này còn mang vẻ mặt thản nhiên như vậy, tuyệt đối không phải là người bình thường, ít đi gây chuyện đi.
"Ai yo ~" Cô nàng bất mãn bĩu môi, cùng Hoàng tử đi tới bên khác của hẻm núi. Hoàng tử phân phó bọn thủ hạ bắt đầu dựng lều, mà mình thì cùng cô nàng kia vừa ngồi vừa chọc ghẹo nhau.
Tên đệ tử Ẩn Tông đứng lẳng lặng ở chỗ không xa, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân. Hai người kia, tuyệt đối không phải là đơn giản như vẻ bề ngoài.
Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân sớm đã nhận ra đám người kia đến gần, hiện tại cũng cảm thấy ánh mắt của người kia vẫn dừng lại trên người của bọn họ. Thích Ngạo Sương khóe mắt mỡ nheo lại, khẽ nhíu mày. Người này, thật đúng là khéo, lại là người nàng gặp ở thành Phong Hoa! Giống như tên hắn gọi là Tạp Tháp Nhĩ. Nhớ tên người này cũng là bởi vì hắn cùng với Tạp Mễ Nhĩ tên chỉ khác nhau một chữ.
Y phục của người này là màu trắng, lần trước đã cảm thấy trang phục kia rất quen thuộc, hiện tại Thích Ngạo Sương nghĩ tới, đây không phải là y phục tương tự của cái lão Ân Tông gì đó sao. Thì ra người này là đệ tử Ẩn Tông. Chỉ là, làm sao lại đi theo phía sau một đám người ngu ngốc? Hình như đang hắn đang bảo vệ an toàn cho cái tên hoa hoa công tử kia.
"Có chuyện gì sao?" Lãnh Lăng Vân đã nhận ra điểm khác thường của Thích Ngạo Sương nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi cảm thấy đám người kia xuất hiện tại nơi này là vì cái gì?" Thích Ngạo Sương hạ thấp giọng hỏi.
"Cái tên ăn mặc hoa lệ nhất là hoàng tử Bối Lỗ Khoa của Tống Bỉ Ngạn. Người này nhân cách luôn không tốt lắm. Nữ nhân bên cạnh hắn thì t không biết. Xuất hiện tại nơi này là có chút kỳ quái. Hắn không thể nào có gan tới khiêu khích Long tộc." Thời điểm Lãnh Lăng Vân làm Thánh tử, cũng đã có tiếp xúc cùng các thành viên vương thất của các quốc gia. Mà trí nhớ của hắn cũng cực kỳ tốt, có khả năng nhớ cả hình dáng cùng nhân cách của họ.
"Nữ nhân kia, ngươi cảm thấy nàng xinh đẹp không?" Thích Ngạo Sương lại đột ngột hỏi một câu như vậy. Lãnh Lăng Vân ngẩn ra, sững sờ nhìn Thích Ngạo Sương nửa ngày, lại phun ra câu như vậy "Ta cảm thấy ngươi nhìn thuận mắt hơn nhiều."
Thích Ngạo Sương cũng sửng sốt, cứ như vậy ngây ngốc nhìn Lãnh Lăng Vân, sau đó lập tức phản ứng, có chút xấu hổ nói: "Ta không phải có ý này. Ta là nói, nữ nhân kia, hình như dùng dược thủy dung nhan."
"À?" Lãnh Lăng Vân lúc này mới lấy lại tinh thần chợt hiểu lời nói của Thích Ngạo Sương là có ý gì, đáy mắt của Lãnh Lăng Vân thoáng qua một tia lúng túng không dễ dàng phát giác. Khóe mắt của Lãnh Lăng Vân nghiêng nghiêng nhìn qua, thấy cô nàng xinh đẹp kia đang cùng Hoàng tử chọc ghẹo nhau. Sắc mặt Lãnh Lăng Vân hơi đổi, nếu như nữ nhân kia là dùng dược thủy đến gần Hoàng tử, như vậy đám người kia vì sao xuất hiện tại nơi này chắc là cùng nữ nhân đó có liên quan rồi. Nếu như là nữ nhân này giựt giây bọn họ đi tới Long chi mạch, mục đích là gì?
"Hiện tại đã biết được gì chưa?" Thích Ngạo Sương đem ấm nước trên bếp lửa lấy xuống, đem nước nóng đổ ra pha trà.
"Xác thực có vấn đề." Lãnh Lăng Vân gật đầu, lật thịt nướng trong tay mình nói thật nhỏ. Đang ở thời điểm hai người suy tư, đứng ở đằng xa Tạp Tháp Nhĩ lại động đậy, trực tiếp đi tới Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân.
Hoàng tử và cô nàng xinh đẹp cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tạp Tháp Nhĩ, không hiểu hắn muốn làm cái gì. Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cũng khẽ cau mày nhìn hắn đang đi tới đây.
"Hai vị buổi tối tốt lành, xin hỏi có thể để cho ta ở chỗ này hơ lửa một chút được không?" Cái tên Tạp Tháp Nhĩ lạnh lùng! Giờ phút này lại đang mỉm cười thản nhiên.
Hoàng tử Bối Lỗ Khoa mở trừng cả hai mắt, hắn không có nhìn lầm chứ? Cái tên đó cả ngày mang một bộ mặt người chết đi đi lại lại mà giờ cũng biết cười ư? Mà Hoàng tử và bọn kỵ sĩ trên gương mặt hoàn toàn chỉ có kinh ngạc. Lần đầu tiên thấy cái người cao ngạo,cường đại lại chủ động bắt chuyện với người khác, hơn nữa còn là người không quen biết! Ánh mắt cô nàng xinh đẹp bên cạnh hoàng tử khẽ chìm, hí mắt nhìn bên này.
Câu trả lời của Thích Ngạo Sương lại làm cho sắc mặt Tạp Tháp Nhĩ cứng đờ.
"Không thể được. Ngại quá, nơi này không có chỗ cho ngươi." Thích Ngạo Sương bưng ly trà nhấp một miếng trà không chút để ý hồi đáp. Một cái cũng không có nhìn Tạp Tháp Nhĩ.
"Nhưng nơi này không phải có rất nhiều vị trí sao?" Tạp Tháp Nhĩ nói một câu càng làm cho đoàn người kinh ngạc không thôi, hắn mỉm cười đặt mông an vị ở bên cạnh Lãnh Lăng Vân.
Không biết xấu hổ! Trong lòng Thích Ngạo Sương khó chịu. Nàng cũng không muốn cùng người này có bất kỳ dính líu gì. Người này tuyệt đối rất khó đối phó. Đây là trực giác của Thích Ngạo Sương. Hơn nữa nàng không muốn ở chỗ này sinh ra rắc rối gì.
Ánh mắt Tạp Tháp Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương, không có dời đi, sau một khắc chợt nhớ lại câu nói của Thích Ngạo Sương hắn lại phun ra một câu khiến Thích Ngạo Sương trong lòng khẽ run lên: "Vị tiểu thư này, giọng nói của ngươi cùng một người bạn ta biết rất giống nhau."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...