"Được, không cần phải nhắc tới việc này nữa. Có một ngày chúng ta sẽ đòi lại tất cả." Thích Ngạo Sương cười nhạt nhìn Đông Phong Hầu nói: "Đông Phong Hầu, thấy ngươi bây giờ không quen tí nào."
"Lão đại, là đang khen ta hay chê ta đây?" Đông Phong Hầu bài ra vẻ mặt đau khổ nói.
"Đúng rồi, chưa giới thiệu với các ngươi. Hai vị mỹ nữ tuyệt thế là Tập Ít Kì và Tập Ít Tư, đây là Phong Dật Hiên." Thích Ngạo Sương mỉm cười giới thiệu với Đông Phong Hầu: "Còn đây là Đông Phong Hầu, Triệu Hoán Sư."
Mặt Tập Ít Kì và Tập Ít Tư đen thui, bọn họ đâu có muốn giả thành mỹ nữ đâu?
Tuy bây giờ Đông Phương Hầu đã có thể nói năng lưu loát, nhưng tính tình thì đần độn như cũ, không có giễu cợt mọi người, mà rất khí phách.
"Ngạo, Ngạo Sương!!" Kiều Sở Tâm còn có chút không với tên mới của Thích Ngạo Sương, nói với Thích Ngạo Sương bên cạnh: "Hiện tại không biết Hạ Thiên và Thủy Văn Mặc thế nào. Ta không biết làm thế nào tìm được bọn họ."
"Rốt cuộc Ma thú nào tập kích các ngươi?" Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày hỏi.
"Không biết. Đông Phong Hầu cũng không biết Ma thú đó là Ma thú gì. Nó rất đáng sợ, rất cao lớn, toàn thân đều là lửa. Dùng công kích gì cũng không có hiệu quả với nó, cho nên chúng ta không thể làm khác hơn là chạy trốn." Kiều Sở Tâm vừa nói trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thích Ngạo Sương khẽ trầm tư, nói: "Chờ sau khi chúng ta thu phục được tộc Nhân Ngư có được Thần khí rồi chúng ta đi tìm bọn họ."
"Uh." Kiều Sở Tâm gật đầu một cái thật mạnh, quay đầu nhìn xung quanh rồi nhìn nơi các người cá đang nghỉ ngơi, cảm thán đứng lên: "Bên trong thân thể con bò Mu Mu này thật thần kỳ. Có thể tránh gió bão, còn có thể đem theo chúng ta lặn xuống nước."
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gật đầu, thân thể của Ma phú này thần khỳ, giống như một chiếc tàu ngầm. Quả thật Đông Phong Hầu có chút bản lãnh.
Con bò Mu Mu nghe chỉ huy của Đông Phương Hầu, hướng sâu về biển khơi. Có lúc nổi mặt nước lấy hơi và đổi ngước biển bên trong cơ thể, bảo đảm mọi người có đầy đủ không khí, cũng bảo đảm cho các người cá có nước biển mới. Tốc độ của Mu Mu rất nhanh, trong ba ngày đã đến vùng biển sâu.
"Đến." Đông Phong Hầu đứng lên, vươn cái lưng mỏi, hướng mọi người nói: "Đi thôi, ra cửa. Tất cả thành trì của người cá đếu ở dưới nước, có thể tránh rất nhiều ma thú và con người. "Dứt lời, Đông Phong Hầu nhảy xuống trước, đứng vững vàn trước mặt những người cá không biết đang nói gì với bọn họ, họ kích động, rất nhiều người cá vây đuôi vỗ nước biển xuất hiện bọt sóng, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Đoàn người Thích Ngạo Sương đoàn nhảy xuống, Đông Phong Hầu đếm số người, sau đó phất tay triệu hoán ra 7 động vật biển đầu giống con lừa lớn nhỏ khác nhau, phần lưng của các con thú này rất rộng rãi, lỗ mũi thật dài, lỗ tai hình bầu dục, cái đuôi cuốn cuốn, cái cổ thật dài. Bảy động vật biển đứng yên tai chổ.
"Ừ." Đông Phong Hầu phất tay lần nữa, trong tay hắn xuất hiện 7 vật hình cái loa, rồi đưa cho mọi người nói: " Cái loa thú này có thể tạo không khí cho chúng ta, mặc dù không thể làm cho chùng ta tránh được nước biển, Nhưng nó có thể cung cấp không khí cho chúng ta thở được. Đeo nó ở trước ngực." Đông Phong Hầu dứt lời, đeo nó lên ngực hắn, những người khác rối rít làm theo.
"Đi." Đông Phong Hầu dẫn đầu cởi tránh nước thú, leo lên lưng động vật biển có cái đầu giống con lừa. Những người khác cũng đeo loa thú, leo lên lưng những con còn lại theo sau.
"Thần ca ca." Kiều Sở Tâm ôm cổ ma thú cúi đầu nhìn mình cái loa kỳ quái trước ngực, cái loa. Hé ra kép lại như đang hô hấp.
Thời điểm Động Phương Hầu triệu hồi những Ma thú động vật biển, trong lòng Phong Dật Hiên và Tập Ít Kì Tập Ít Tư sợ hãi, Triệu Hoán Sư rất ít, Triệu Hoán Sư cường đại như Đông Phong hầu còn ít hơn.
Con bò Mu Mu rống một tiến há to miệng, một cỗ lực lượng khổng lồ làm toàn bộ họ bay ra ngoài. Người cá kêu lên sợ hãi, theo nước biển bơi ra ngoài. Thích Ngạo Sương chỉ cảm thấy trước mắt có một cỗ xung lượng ập vào mặt, phía ngoài nước biển dâng lên.
Phốc
Con ma phú mà nàng đang cưỡi kêu lên một tiếng, xuất hiện một lớp màng mỏng giống như kết giới đem nàng và ma thú bao lại, tạo thành một không gian nhỏ. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng trên vai Thích Ngạo Sương, nhìn xung quanh.
Ơ ơ hhhh
Con thú cưỡi phát ra tiếng kêu, sau đó bơi về phía trước, tập họp lại với nhau.
Người cá kích động bơi đi, thỉnh thoảng dừng lại nhìn ân nhân cứu mình có theo sau hay không.
Đông Phong Hầu duỗi ngón tay trước mặt: "Nhìn xem, đó chính là đế đô Người cá."
"Đế đô?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ bọn họ còn có những trấn nhỏ và thôn?"
"Đúng, cách đế đô không xa." Đông Phong Hầu giải thích "Muốn đền ơn cho chúng ta phải đưa chúng ta đến Đế đô."
Ánh sáng dưới lòng biển rất mờ, nhưng tòa thị trấn của người cá thì rất lung linh, tản ra ánh sáng năm màu sắc xinh đẹp. Cả thành thị xây dựng trên những tảng san hô, xây dựng bằng một loại đá màu trắng. Mà trên tảng đá đó có khảm rất nhiều các loai khoáng thạch và vỏ ốc xinh đẹp. Có rất nhiều rong biển bám lên, theo dòng nước lay động, giống như Tiên cảnh.
"Thật đẹp!" Kiều Sở Tâm cảm thán.
Những người cá ở trước mặt, bơi vào các thành trì xôn xao. Mọi người ghìm chặt dây cường những ma thú cưỡi dừng cách xa cửa thành, bọn họ biết, cho dù bọn họ cứu người cá, nhưng tộc Nhân Ngư vô cùng bài xích loài người, tùy tiện đi vào sẽ đưa tới hiểu lầm. Cứ để cho những người cá đó bàn luận.
Cửa thành xôn xao một hồi lâu mới bình tĩnh lại, đoàn người cá nhanh chóng đi vào thành. Mọi người kiên nhẫn chờ đợi, qua thật lâu, rốt cuộc cửa thành có động tĩnh.
Một người cá nam chậm rãi bơi tới, trên người bọn họ không có bất kỳ đồ trang sức, tóc màu xanh lá cây, có người màu xanh dương, cổ tay có những lớp vảy cá thật dài, trên lưng là chiếc kỳ thật dài và bén.
"Các vị ân nhân, vô cùng cảm tạ các ngươi đã cứu bạn của chúng ta." Người cá cầm đầu mở miệng. Nói ngôn ngữ của nhân loại, cảm kích, những người cá phía sau đều cúi đầu cảm tạ họ.
Đông Phong Hầu cau mày, cảm giác có chút không đúng, nhưng không thể nói ra.
"Các vị là ân nhân của chúng ta chùng ta nhất định sẽ nhới mãi không quên Vương của chúng tôi phái chúng tôi tới đây vô cùng cảm tạ. Muốn hỏi các vị muốn trả ơn như thế nào?" Giọng điệu của người cá cầm đầu rất có lễ, đáy mắt thì lai không che giấu sự khinh thường. Nhân loại, làm sao có lòng tốt cứu bọn họ? Không có tâm tứ khác mới lạ? Đánh chết bọn họ cũng không tin.
Đông Phong hầu chân mày nhíu chặt hơn, hắn cuối cùng hiểu này cổ có cái gì không đúng là cái gì rồi. Mặc dù bọn họ cứu Nhân Ngư tộc, nhưng là Nhân Ngư tộc lại hình như không có quá lớn thành ý. Cứu nhiều người như vậy cá, chẳng những không có ý tứ mời hắn cửa vào thành, ngay cả vua của bọn họ cũng không có lộ diện, chỉ là phái một người cá hộ vệ đội trường tới đàm phán. Hình như muốn dùng một chút tài vật vì vậy chấm dứt.
Thích Ngạo Sương cười nhạt, không nhanh không chậm nói: "Các ngươi cho là chúng ta cần gì?"
"Bảo thạch? Trân châu? Quáng thạch?" Đội trưởng người cá mở miệng hỏi. Loài người không phải là luôn tìm kiếm nhữn thứ này sao? Cứu bọn họ muốn đến nơi này chẳng qua và vì những thứ này? bản tính của loài người chính ác liệt xấu xí như thế!
Những người trong đội người cá kinh thường, cũng khẽ nhăn mày lại.
"Thì ra mạng của bạn các ngươi cũng chỉ bằng những thứ đó." Thích Ngạo Sương lạnh lùng cười một tiếng.
Đội trưởng người cá ngẩn ra, tiếp sắc mặt tối xuống, trầm giọng nói: "Nhân loại không phải các ngươi thích nhất nó sao?"
"Ta có nói ta thích sao? Xem ra Tộc Nhân Ngư của các ngươi có ân không báo, tự cho mình là đúng. Đem cái ý nghĩ nông cạn ấy nghĩ về bọn ta." Thích Ngạo Sương không chút khách khí lạnh lùng nói.
"Đúng, Tộc Nhân Ngư lại tự cho mình đúng." Tập Ít Kì sớm đã khó chịu, mở miệng phụ họa.
"Ngươi!" sắc mặt đội trưởng người cá dần dần đen xuống. Tộc Nhân Ngư rất kiêu ngạo không tha chó ai xem thường họ. Hiện tại người trước mắt là thiếu niên nói họ không biết bào ơn, còn tự cho là đúng. Làm sao bọn họ có thể chịu được.
"Vậy xin hỏi các ngươi muốn gì?" đội trưởng Nhân ngư nhịn tức giận trong lòng khách khí hỏi. Bọn họ dù sau cụng là ân nhân. Thái độ quá mức cứng rắn không tốt lắm.
"Ta cứu bạn của các ngươi, chính nghĩ có báo....... Nhưng mà, ta không nghĩ muốn những thứ đó. Đi nói với Vương của các ngươi, thứ ta muốn chính là Thần Vũ. Nếu không đưa ta, ta sẽ mạnh mẽ lấy. Đừng tưởng rằng ta đang uy hiếp, ta năng lực này." Giọng Thích Ngạo Sương lạnh lẽo, đáy mắt cũng không một tia ấm.
"Ngươi!!! Người quá cuồng vọng, đừng tưởng rằng các ngươi cứu bạn của chúng ta thì có thể cuồng vọng và vô lễ như vậy!" Đội trưởng người cá nhìn Thích Ngạo Sương cuồng ngạo trước mắt, trong lòng dâng lên lửa giận, nắm chật dây cương trên tay, những người phía sau mặc dù không hiểu đội trưởng mình đang nói gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt này của đội trưởng thì cũng biết rõ mấy phần.
"Hừ!" Thích Ngạo Sương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hơi trầm xuống.
Đội trưởng Nhân Ngư cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh tới, đánh hắn lui mấy bước về phía sau, huyết khí trong lòng ngực sôi trào. Hắn rên lên một tiếng, khi thân thể nình ổn lại, là đo những người sau lưng đở hắn, toàn bộ họ đề phòng nhìn đám người Thích Ngạo Sương.
Đội trưởng Nhân ngư vươn tay ngăn lai, nhìn Thích Ngạo Sương cắn răng lạnh lùng nói: "Ta không biết Thần Vũ là gì."
"Ngươi không phải biết không đại biểu là Vương của các ngươi không biết." Thích Ngạo Sương không nhịn lạnh lùng nói: "Nếu tộc Nhân Ngư của các ngươi không báo ơn thì đừng trách ta không khách khí!"
Sắc mặt Đội trưởng người cá trắng bệt, cắn răng nhìn Thích Ngạo Sương hồi lâu lạnh lùng nói: "Các ngươi chờ ở đây, ta bẩm báo Vương."
Đoàn người cá vội vã bơi vào thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...