Tài Năng Tuyệt Sắc

Đoàn người rời khỏi rừng đá không tiếng động. Thích Ngạo Sương kéo kiếm yên lặng đi một mình phía trước, mọi người cũng im lặng đi theo sau. Người phía sau duy trì khoảng cách nhất định với Thích Ngạo Sương!! “Chiêm chiếp ~~” Bạch Đế đứng trên vai Lãnh Lăng Vân, nhìn bóng lăng Thích Ngạo Sương phía trước, kêu hai tiếng đầy lo lắng. (phiên dịch: Ngạo Sương không sao chứ?)

“Ôi ôi!!!” Hắc Vũ đứng trên vai Phong Dật Hiên, quơ móng vuốt nhỏ, kêu hai tiếng với Bạch Đế. (phiên dịch: ngươi lo cái rắm! Có chuyện gì được?)

Tập Thiểu Kỳ dắt hai con lạc đà, buồn rầu đi sau cùng. Thích Ngạo Sương cứ đi bộ như vậy, thẫn thờ đi về phía trước như thế. Kiếm Thương Lan tạo thành một đường dài trên đất, vết máu trên đó đã sớm khô lại. Mọi người sau lưng không tiến lên cản mà lẳng lặng theo sau.

Bóng đêm từ từ phủ xuống, Thích Ngạo Sương cuối cùng cũng dừng lại, cắm kiếm trên đất rồi ngồi xuống. Mọi người sau lưng liếc mắt nhìn nhau, yên lặng bước lên. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư bắt đầu dựng trại. Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân nhóm lửa chuẩn bị bữa tối.

“Ta đi tìm Địa Tinh (người sống dưới đất) và Ải Nhân (người lùn) là để lấy một vật trong tộc của bọn họ.” chợt Thích Ngạo Sương từ từ mở miệng.

Mọi người khẽ giật mình, cùng dừng lại động tác trên tay. Thích Ngạo Sương sai người của Thần điện Hắc Ám đi tìm nơi ở của Địa Tinh và Ải Nhân nhưng chưa từng nói cho bọn họ là mình muốn tìm những người này để làm gì.

“Ta muốn tập hợp đủ Thí Thiên Thần Vũ.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói. Giờ phút này Thích Ngạo Sương đã hoàn toàn ổn định cảm xúc. Nàng nhìn mọi người bận rộn, trong lòng nổi lên một cỗ ấm áp.

“Là cái gì vậy?” Tập Thiểu Kỳ cau mày, mặt nghi ngờ, hỏi.

Những người khác không nói gì. Bọn họ biết nếu Thích Ngạo Sương đã nói thế thì nhất định sẽ nói cho bọn họ biết đó là gì, tại sao lại muốn tìm được nó.

“Thí Thiên Thần Vũ  là một bộ thần khí của thần giết cha mẹ. Thí Thiên là một cây giáo dài, Thần Vũ là một bộ áo giáp.” Thích Ngạo Sương nói một câu rất nhẹ nhàng mà như hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, khiến sóng lòng mọi người trỗi dậy.

“Rắc.” Tập Thiểu Kỳ trực tiếp bóp gãy đồ trong tay mình. Mọi người dừng tay, im lặng nhìn Thích Ngạo Sương.

“Bộ thần khí này phân ở trong các chủng tộc. Ải Nhân và Địa Tinh có một bộ phận, Tinh Linh có một bộ phận, tộc Nhân Ngư cũng có, Thú Nhân cũng có, Long tộc cũng có một phần. Phải tập hợp đủ thì mới có thể phát huy hết uy lực của nó, có thể giết được Nữ thần Quang Minh.” Thích Ngạo Sương nhìn kiếm Thương Lan trước mặt. Vũ khí này chỉ là một nửa thần khí, không thể giết Nữ thần Quang Minh. Nhưng phụ thần năm đó chế tạo ra thần khí Thí Thiên Thần Vũ nên uy lực không thể coi thường được.


Trên mặt của mọi người hiện lên kinh ngạc.

Không đợi mọi người đặt câu hỏi, Thích Ngạo Sương tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Là thần Hắc Ám nói cho ta biết.” Thích Ngạo Sương dứt lời thì sắc mặt của mỗi người cũng khác nhau.

“Dù thực lực con người có thể vượt qua bọn họ nhưng bọn họ có cách tồn tại riêng. Cho dù có giết Nữ thần Quang Minh thì bà ta vẫn có thể dựa vào hồn phách mà sống lại lần nữa. Thần khí có thể khiến bà ta tan biến, không thể sống lại.” Trong giọng nói của Thích Ngạo Sương có chứa băng lãnh.

“Nơi này gần Ải Nhân, nên chúng ta tìm Ải Nhân trước hả?” Tập Thiểu Kỳ hỏi.

“Không, nơi đây gần tộc Nhân Ngư.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu, “Chúng ta đi tìm tộc Nhân Ngư trước.”

“À? Vậy…” Tập Thiểu Kỳ vừa định nói gì đó thì chợt nhớ ra, lập tức ngậm miệng. Thích Ngạo Sương không để thần điện Hắc Ám đi tìm nơi ở của tộc Nhân Ngư, chỉ có một nguyên nhân – đó là nàng đã sớm biết.

“Tiểu thư, những tộc người kia sẽ coi những vật này là bảo bối.” Tập Thiểu Tư vuốt cằm, rơi vào trầm tư.

“Không nhất định.” Phong Dật Hiên lên tiếng, “Mỗi Thần tộc đều có thứ mà mình quan tâm nhất. Vật này không trân quý bằng vật họ quan tâm nhất. Hơn nữa bọn họ không thể có một bộ thần khí hoàn chỉnh. Vậy thì những bộ phận đó nằm trong tay bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì. Bọn họ sẽ không đặc biệt quý trọng nó.”

“Ải Nhân thích chế tạo nhất, quý trọng nhất ria mép của bọn họ. Địa Tinh thì thích đào bới và xây dựng. Long tộc thích nhất là tiền bạc châu báu. Tộc Nhân Ngư thì không rõ.” Tập Thiểu Tư khẽ cau mày, phân tích.

“Tiểu thư, chúng ta phải đi qua sa mạc này, tới bờ biển tìm tộc Nhân Ngư à?” Tập Thiểu Kỳ nghiêng đầu hỏi.

“Ừ, ở sâu dưới biến. Tộc Nhân Ngư thích ở vùng biển sạch sẽ. Bọn họ thích nơi vắng vẻ sạch sẽ.” Thích Ngạo Sương gật đầu, trả lời.

“Nhưng tiểu thư, tộc Nhân Ngư thích gì chúng ta không biết. Còn bọn họ ghét cái gì chúng ta lại biết rõ.” Tập Thiểu Tư thở dài.


“Bọn họ ghét nhất là con người.” Lãnh Lăng Vân trầm giọng đáp.

“Việc ác mà con người làm cho bọn họ quả thật không thể diễn tả bằng ngôn từ.” Tập Thiểu Kỳ nhún vai, nhíu mày, nói: “Bởi vì nước mắt lần đầu tiên chảy xuống của bọn họ sẽ hóa thành trân châu quý giá nhất, nên bắt được bọn họ liền làm tất cả các cách để hành hạ bọn họ, khiến họ rơi nước mắt. Đã vậy còn móc mắt ra để chế thành báu vật đem bán, hoặc giết họ đem phơi khô, chế thành nến. Nhiều quá, ta lười nói.” Tập Thiểu Kỳ nhếch mép, không nói gì nữa.

Kết luận một câu, nếu muốn cầm trong tay thần khí từ tộc Nhân Ngư thì khó càng thêm khó.

“Đến đó rồi nói. Không được thì giành hoặc trộm.” mặt Thích Ngạo Sương nghiêm túc, nói đúng lý hợp tình.

Mọi người phía sau chảy mồ hôi lạnh. Có người dám nói tranh giành hoặc ăn trộm nghiêm túc như vậy sao?

“Thật ra không cần làm thế. Tộc Nhân Ngư luôn luôn cao ngạo nhưng nếu là người có ơn với họ thì lại là chuyện khác.” Lãnh Lăng Vân rủ thấp mắt, suy nghĩ.

“Có ơn?” Phong Dật Hiên đấm một quyền vào lòng bàn tay mình, hưng phấn nói, “Có. Ta biết phải làm gì rồi.”

“Làm gì?” Hai huynh đệ họ Tập cùng hỏi.

“Ở một hải cảng khuất của Vưu Ô Cát Lợi có một nơi nuôi nhốt Nhân Ngư. Nơi đó đặc biệt dành để nuôi nhốt những Nhân Ngư bắt được. Khi Nhân Ngư trưởng thành thì cho dùng thuốc để đuôi tách làm hai chân, sau đó bán cho loài người.” Phong Dật Hiên giải thích, “Tộc Nhân Ngư là Thần tộc có dáng vẻ xinh đẹp. Hơn nữa trước khi trưởng thành bọn họ không có giới tính. Sau khi trưởng thành bọn họ mới tự chọn giới tính cho mình. Mà nơi đó sẽ ép buộc Nhân Ngư theo ý của khách hàng.”

“Phong thiếu, sao người biết nhiều thế?” ánh mắt Tập Thiểu Kỳ nhìn Phong Dật Hiên đã thay đổi, âm trầm nói, “Chẳng lẽ người từng mua Nhân Ngư nữ làm sủng vật?” Lời của Tập Thiểu Kỳ còn chưa dứt đã phải đối mặt với ánh mắt giết người của Phong Dật Hiên. Hắn liền vội vàng nuốt câu tiếp theo xuống.

“Chỗ đó vốn muốn trở thành khách hàng của Phong gia chúng ta. Tuy đó là giao dịch có lợi lớn nhưng phụ thân ta nghĩ rằng chuyện này quá tàn nhẫn nên từ chối. Dĩ nhiên, chúng ta không có quyền can thiệp vào chuyện buôn bán của người khác.” Phong Dật Hiên nói đầy bất đắc dĩ.


“Ý của huynh là cứu những Nhân Ngư đang bị nuôi nhốt ở đó?” Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói.

“Nhân tiện phá hủy chỗ đó luôn.” Phong Dật Hiên gật đầu, “Ơn nghĩa lớn như thế thì tộc Nhân Ngư sẽ đền đáp. Ít nhất khi chúng ta bước vào lãnh địa của tộc Nhân Ngư sẽ không bị công kích. Dĩ nhiên cũng không cần hy vọng sẽ được chào đón nhiệt liệt.”

“Huynh biết chỗ nuôi nhốt đó ở đâu không?” Tập Thiểu Kỳ hỏi.

“Không.” Phong Dật Hiên buông tay, thành thật trả lời.

“Mẹ nó, vậy huynh nói làm gì?” Tập Thiểu Kỳ cắt lời.

“Huynh thật ngốc. Chẳng lẽ chúng ta không thể tìm được à?” Phong Dật Hiên khinh bỉ phản bác. Mặt Tập Thiểu Kỳ xụ xuống.

“Ta…” Tập Thiểu Kỳ nghiến răng, nhìn Phong Dật Hiên.

“Óc huynh quả nhiên là óc heo.” Phong Dật Hiên liếc mắt, thở dài.

“Ta liều mạng với huynh!” Tập Thiểu Kỳ nổi điên, đứng dậy đánh về phía Phong Dật Hiên.

“Huynh thắng được ta à?” Phong Dật Hiên nhẹ nhàng linh hoạt tránh qua, giọng nói đầy khinh thường.

Tập Thiểu Kỳ nhào xuống đất, mặt dính đầy cát, không ngừng phun ra.

Thích Ngạo Sương nhìn hai người ồn ào, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhàn nhạt.

Phong Dật Hiêu trêu đùa Tập Thiểu Kỳ, khóe mắt nhìn nét mặt của Thích Ngạo Sương. Thấy được nụ cười không dễ dàng phát giác của nàng, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.


Lãnh Lăng Vân lẳng lặng nhìn mặt Thích Ngạo Sương, trong mắt cũng lóe lên tâm tình khác lạ.

“Tổ chức Hắc Điện sẽ không bỏ qua như thế đâu.” Lãnh Lăng Vân chợt trầm giọng nói, “Lần đầu tiên gặp chúng ta đã nếm được sự lợi hại của bọn họ. Lần này phá được trận pháp là Ngạo Sương may mắn thấy được trận nhãn. Lần sau thì sao?”

Ánh mắt của Thích Ngạo Sương cũng lạnh xuống. Lần này gặp phải những người này, phá được trận pháp cũng là cơ duyên xảo hợp. Mình may mắn biết trận nhãn. Nếu không biết được sợ rằng sẽ bị vây ở bên trong. Giết được những người này là nhờ thực lực của mình đã cao hơn rất nhiều. Nhưng thực lực của đội nhỏ này trong Hắc Điện thế nào? Nếu chỉ là những người dưới đáy, thì rốt cuộc tổ chức này đã có thực lực mạnh mẽ đến mức nào đây…

“Tất nhiên bọn họ sẽ phái người tới truy sát.” Phong Dật Hiên cau mày.

“Mục tiêu chỉ có muội.” Thích Ngạo Sương thản nhiên nói.

“Tiểu thư, người nghĩ chuyện này làm gì.” Tập Thiểu Tư cau mày, trầm giọng nói, “Chúng thuộc hạ sẽ không để người đi về phía trước một mình.”

“Ta đi trước, các ngươi theo sau là được rồi.” Thích Ngạo Sương vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt như trước.

“Sao được!” mấy giọng nói khác nhau cùng phản đối.

“Được rồi. Mọi người uống thuốc biến tính này đi.” Thích Ngạo Sương chỉ chờ bọn họ nói câu này. Sau đó nàng lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra một chai thuốc, quơ quơ trước mặt mọi người. Mặt mọi người trắng bệch. Giờ họ mới hiểu âm mưu của Thích Ngạo Sương.

Đúng là thay đổi giới tính thì tuyệt đối sẽ không có người nhận ra!

“Hoặc là mọi người đi đi, hoặc là uống thuốc này xong rồi đi cùng ta. Ta không miễn cưỡng ai hết.” Thích Ngạo Sương mở nắp lọ, uống một ngụm lớn…

Bốn nam tử tuấn mỹ xanh mặt, xanh như quả dưa chuột giữa mùa hè….

Ha ha, xinh đẹp vô song chính là thế này. Bốn mỹ nữ siêu cấp ~~ gào khóc ~~ (cái này là lời tác giả =))

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui