Trong Thần điện Quang Minh. Giáo Hoàng đang đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng. Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Giáo Hoàng xoay người, trầm giọng nói với người ngoài cửa. Cửa được mở ra nhẹ nhàng, lộ ra bóng dáng của Lao Nhĩ.
“Giáo Hoàng đại nhân.” Lao Nhĩ đi vào, đóng cửa lại.
“Còn bao lâu nữa thì hắn tới?” Giáo Hoàng đi tới trước thư án, ngồi xuống, cất tiếng hỏi.
“Đang đi suốt đêm, chiều ngày mai sẽ tới.” Đáy mắt Lao Nhĩ hiện lên tia phức tạp. Giáo Hoàng đại nhân muốn làm tới mức này sao? Có nên không?
Giáo Hoàng thấy được tia phức tạp lóe lên trong mắt Lao Nhĩ, khẽ thở dài: “Lao Nhĩ, đây là một cơ hội rất tốt. An Mạt Cách Lan cường thịnh nhất đại lục này. Nếu An Mạt Cách Lan dưới quyền Thần điện thì ánh sáng của nữ thần sẽ trải khắp toàn bộ đại lục.”
“Giáo Hoàng đại nhân, chủ tế đại nhân đâu? Nàng là người nữ thần chỉ định. Nhất định sẽ có mâu thuẫn trong chuyện này.” Lao Nhĩ lo lắng hỏi.
“Trước đó nàng đã biến mất, bây giờ còn không thấy quay về, chỉ báo cho nhà Hi Nhĩ là đang tu luyện. Chuyện này không phải rất tốt sao? Nhân lúc nàng không có ở đây mà xử lý tốt chuyện này. Chờ nàng trở lại, nghe được đầu đuôi mọi chuyện còn có gì để nói nữa?” Giáo Hoàng tuyệt không lo lắng chuyện này.
“Có thể được không?” Lao Nhĩ vẫn còn do dự không quyết, trong lòng có sự lo lắng mơ hồ.
“Nếu người thân của người nọ thừa nhận chịu sự sai khiến của Nhị hoàng tử mà mưu hại Đại hoàng tử thì có phải càng có sức thuyết phục hơn không?” Giáo Hoàng lạnh lùng cười, giữa hai lông mày là sự tự tin và khinh thường.
Lao Nhĩ im lặng. Không sai. Nhưng chuyện có thể tiến triển thuận lợi không? Sao sự lo lắng trong lòng mình càng lúc càng tăng?
“Được rồi, ngươi lui đi. Nếu hắn đến thì dẫn tới gặp nữ nhân kia. Nhớ, phải bí mật.” Giáo Hoàng phất tay bảo Lao Nhĩ lui xuống.
Lao Nhĩ khẽ thở dài trong lòng, chuẩn bị lui ra.
“Đợi đã…!” Giáo Hoàng lên tiếng gọi Lao Nhĩ lại.
“Giáo Hoàng đại nhân còn muốn dặn dò gì ạ?”
“Ngươi tìm cách đưa Khắc Lý Phu đi chỗ khác, càng xa càng tốt, đừng để cho hắn tham gia vào chuyện này.” Giáo Hoàng cau mày nói. Ông biết Khắc Lý Phu không phải người dễ tống đi, thực lực không tầm thường, còn là sư phụ của Khắc Lôi Nhã. Mẫu thân nàng gặp chuyện không may tất nhiên ông sẽ không đứng nhìn.
“Giáo Hoàng đại nhân!” Lao Nhĩ biến sắc. Ông hiểu rằng nếu làm thế thì quan hệ của mình và Khắc Lý Phu sẽ ra sao.
“Ngươi hãy coi như không biết gì cả, tìm cách dẫn hắn đi xa chút.” Giáo Hoàng lạnh giọng phân phó, sắc mặt trầm xuống “Ta biết rõ giao tình giữa ngươi và hắn nhưng đừng quên thân phận của ngươi. Còn nữa, dù Khắc Lý Phu là Pháp Thần thì sao? Ngươi thật cho là không ai trong Thần điện có thể làm gì được hắn à?”
Lao Nhĩ im lặng. Pháp Thần, thoạt nhìn là vầng hào quang sáng chói nhưng thực lực của Thần điện Quang Minh ngay cả ông là Hồng Y giáo chủ cũng không biết rõ. Câu này của Giáo Hoàng không phải là uy hiếp mà là sự thật! Người tài trong Thần điện không ai có thể tưởng tượng nổi. Trên ông có mười hai Đại Giáo Chủ, phân bố trên Thần điện ở An Mạt Cách Lan và các nước khác. Ngoài ra còn có ba mươi Hồng Y giáo chủ nữa. Họ đều là người không mưu cầu danh lợi, có người có lẽ đã sớm tới bậc Pháp Thần nhưng chưa bao giờ bộc lộ ra.
Lời của Giáo Hoàng khiến tâm tình Lao Nhĩ nặng nề. Khắc Lý Phu là bạn thân duy nhất trong đời ông. Ông tuyệt đối không muốn bạn mình xảy ra chuyện gì.
“Dạ, thuộc hạ biết rồi thưa Giáo Hoàng đại nhân.” Lao Nhĩ đồng ý một cách khó khăn.
“Lui xuống đi, làm ngay đi.” Giáo Hoàng phất tay, ý bảo Lao Nhĩ lui xuống.
Lao Nhĩ im lặng lui ra, vừa ra cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Lãnh Lăng Vân đã lẳng lặng đứng trên hành lang trước mặt.
“Lăng Vân…” Lao Nhĩ từ từ đi lên phía trước, mở miệng một cách khó khăn.
“Sư phụ, phải làm vậy thật sao?” Lãnh Lăng Vân cau mày, cắn răng nói.
Lao Nhĩ im lặng, thở dài.
“Sư phụ, người đó là mẫu thân của Khắc Lôi Nhã. Nếu nàng trở lại thì sao?” Lãnh Lăng Vân thấy thái độ của Lao Nhĩ thì liền bối rối trong lòng.
“Lăng Vân, con cho rằng sư phụ muốn vậy sao? Chẳng lẽ ta nhẫn tâm nhìn nha đầu kia đau lòng hả?” Lao Nhĩ bất đắc dĩ, trong giọng nói tràn đầy mệt mỏi và chán chường.
“Sư phụ, đây là âm mưu, một âm mưu vô cùng rõ ràng. Tại sao lại để một người vô tội phải gánh chịu tất cả?” Tâm tình Lãnh Lăng Vân mất khống chế.
“Lăng Vân!” Giọng Lao Nhĩ thay đổi, nghiêm nghị nói “Đã nhiều năm rồi mà con vẫn ôm giấc mộng đó sao?”
Câu này như một quyền thật mạnh đánh vào lòng Lãnh Lăng Vân, khiến hắn cứng đờ ngay lập tức.
Khóe miệng Lãnh Lăng Vân nâng lên một độ cong mỉa mai. Đúng vậy, sao mình lại quên nhỉ. Thần điện Quang Minh cao thượng công chính nhưng thật ra là nơi bẩn thỉu nhất trên thế giới này. Vậy mà mình lại còn mong tìm công bằng ở đây!
“Đi!” Sắc mặt Lao Nhĩ lạnh xuống, quát khẽ với Lãnh Lăng Vân. Ông biết họ nói những lời này thì nhất định Giáo Hoàng trong thư phòng sẽ nghe được. Vì để đề phòng Lãnh Lăng Vân nói ra lời bất lợi, phải mau bảo hắn đi.
Lãnh Lăng Vân cúi đầu im lặng đi theo sau Lao Nhĩ, không nhìn rõ được thái độ của hắn. Hai người một trước một sau đi tới hậu điện.
Cách xa tiền điện, hai người vẫn im lặng.
“Giáo chủ đại nhân, Lăng Vân.” Thánh nữ Liễu Tuyết Tình với má lúm đồng tiền như hoa tiến lên đón.
“Tuyết Tình, thân thể thế nào rồi?” Lao Nhĩ nặn ra nụ cười, hỏi. Lần trước Thánh nữ trở lại, vết thương chồng chất. Thần điện Hắc Ám phục kích thiếu chút nữa khiến nàng mất mạng. Nhưng dù sao nàng cũng là Thánh nữ của Thần điện, thực lực không kém. Sau khi trở lại Thần điện thì liền tĩnh dưỡng. Nếu Khắc Lôi Nhã biết thì sẽ hiểu Thánh nữ này chẳng phải người hiền lành gì, sự tin tưởng vào Nữ thần Quang Minh cũng chỉ đến thế mà thôi. Ra khỏi rừngMộng Ảo, bị người của Thần điện Hắc Ám phục kích mà vẫn còn sống trở về thì quả thật thực lực không hề kém.
“Cám ơn Giáo chủ đại nhân đã quan tâm, đã tốt hơn rồi ạ.” Liễu Tuyết Tình nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt dừng trên người Lãnh Lăng Vân.
“Vậy thì tốt.” Lao Nhĩ gật đầu.
Lãnh Lăng Vân im lặng, lướt qua người Lao Nhĩ, muốn rời đi.
“Lăng Vân!” Lao Nhĩ lên tiếng gọi Lãnh Lăng Vân lại.
Hắn đứng lại nhưng không quay đầu.
Lao Nhĩ thở dài, nói lời sâu sắc: “Lăng Vân, ta biết quan hệ của con và Khắc Lôi Nhã không phải là ít. Nhưng lần này hoàn toàn khác. Không cho phép con nhúng tay vào chuyện này, cũng không thể nhúng tay.”
“Sư phụ, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra sao? Người cho là khi Khắc Lôi Nhã quay lại sẽ bỏ qua à?” Lãnh Lăng Vân quay đầu lại, trầm giọng nói với Lao Nhĩ, trong giọng nói có sự tức giận, “Chẳng lẽ sư phụ Khắc Lý Phu của Khắc Lôi Nhã sẽ ngồi yên sao?”
“Chuyện này không cần con quan tâm! Ta tự có chừng mực!” Sắc mặt Lao Nhĩ trầm xuống “Con không cần quan tâm. Con cũng chẳng làm gì được đâu. Yên lặng mà đợi ở Thần điện đi.” Lãnh Lăng Vân cắn môi, muốn nói gì đó thì Lao Nhĩ cau mày, rồi muốn nói nhưng Liễu Tuyết Tình lại nhẹ nhàng nói một câu: “Lăng Vân, không ai muốn thấy chuyện này xảy ra, không ai hy vọng Khắc Lôi Nhã bị tổn thương. Muội coi Khắc Lôi Nhã là muội muội nên càng không muốn thấy nàng ấy bị tổn thương. Nhưng lần này liên quan tới tiền đồ của Thần điện Quang Minh chúng ta.” Liễu Tuyết Tình thấy sắc mặt của Lãnh Lăng Vân càng trầm xuống thì nói tiếp “Huynh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Huyên Huyên.” Lãnh Lăng Vân cứng đờ ngay lập tức, ngơ ngẩn đứng tại chỗ, không thể thốt ra lời nào.
Lao Nhĩ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Lãnh Lăng Vân thì nhẹ thở dài, tiến tới vỗ vỗ lên vai hắn, từ từ nói: “Con hãy coi như không biết chuyện này. Ta sẽ thỉnh cầu Giáo Hoàng phái con đi làm nhiệm vụ. Con hãy tới nơi khác, càng xa càng tốt.”
Liễu Tuyết Tình cũng nhẹ thở dài, đi tới, giọng dịu dàng: “Muội sẽ ở cạnh huynh. Lăng Vân, chúng ta hãy sang nước khác, tới phân điện khác đi.” Lãnh Lăng Vân hất tay Lao Nhĩ trên vai mình ra, mặt đầy lạnh lẽo: “Con sẽ không làm loạn. Đừng đuổi con.” Dứt lời liền đi về phía trước, bóng dáng dần dần biến mất ở cuối hàng lang.
Liễu Tuyết Tình thấy thế thì muốn đuổi theo.
“Tuyết Tình, đừng đi. Để nó yên tĩnh một lát.” Lao Nhĩ lên tiếng ngăn cản Liễu Tuyết Tình.
Liễu Tuyết Tình dừng bước, nhìn về cuối hành lang. Đáy lòng nàng tràn ngập sự vui mừng. Huyên Huyên vĩnh viễn là lá bài chủ chốt trong tay nàng! Nàng thậm chí còn rất tò mò, trông đợi Khắc Lôi Nhã xuất hiện. Lần này nữ tử kia nhất định sẽ bị phán treo cổ. Cho dù có người nhà Hi Nhĩ ngăn cản thì nhất định nhẹ nhất cũng là lưu đày, cũng tương đương với tử hình. Nếu nha đầu chết tiệt kia ở đây thì tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra. Đến lúc đó sẽ xung đột với Thần điện, vậy hậu quả… Càng nghĩ Liễu Tuyết Tình càng mừng nhưng ngại có Lao Nhĩ nên không dám thể hiện ra. Trên mặt nàng làm bộ tràn đầy xót xa, lo lắng. Lãnh Lăng Vân bước nhanh về tiểu viện của mình, liếc nhìn Lãnh Huyên Huyên đang ngồi một mình bên bồn hoa, lắc lắc hai cái chân nhỏ như đang đợi hắn trở về. Thân thể gầy yếu, cánh tay mảnh khảnh, lòng Lãnh Lăng Vân thắt lại. Nếu không có Thần điện cung cấp dược vật thì Huyên Huyên đã sớm không còn trên cõi đời này.
“Ca ca!” Lãnh Huyên Huyên vừa nhìn thấy bóng dáng Lãnh Lăng Vân thì vui mừng nhảy xuống, xông tới. Lãnh Lăng Vân nặn ra nụ cười, ngồi xổm xuống, một tay ôm Lãnh Huyên Huyên vào lòng.
“Huyên Huyên, có ngoan không?” Lãnh Lăng Vân ôm Lãnh Huyên Huyên đứng lên, mỉm cười hỏi.
“Có ạ, có ạ.” Lãnh Huyên Huyên như đang dâng vật quý, ra sức gật đầu. Đối mắt với Lãnh Lăng Vân thì trong đáy mắt cô bé thoáng qua vẻ kinh ngạc. Cô bé vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lãnh Lăng Vân, thấp giọng “Ca ca, huynh có tâm sự à? Huynh không vui vẻ như bề ngoài.”
“Không có, Huyên Huyên đừng nghĩ lung tung. Phải uống thuốc đúng giờ, biết chưa?” Lãnh Lăng Vân cố gắng thả lỏng, mỉm cười vuốt tóc Lãnh Huyên Huyên, nói.
Cô bé không nói gì mà chỉ nghiêng đầu nhìn ánh mắt Lãnh Lăng Vân. Cô bé đưa tay quay gương mặt tuấn tú của Lãnh Lăng Vân qua, nghiêm túc khác thường mà hỏi: “Ca ca, huynh thích tỷ tỷ kia phải không?”
“Hả?” Lãnh Lăng Vân ngẩn ra, sửng sốt.
“Là tỷ tỷ Khắc Lôi Nhã đó. Huynh thích tỷ ấy phải không?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Huyên Huyên là sự nghiêm túc không giống với tuổi.
“Tiểu hài tử ngốc này, muội biết thích là gì không? Đừng nói lung tung.” Lòng Lãnh Lăng Vân căng thẳng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, nhéo mũi Lãnh Huyên Huyên.
“Muội biết mà. Dĩ nhiên là muội biết.” Lãnh Huyên Huyên gật đầu đầy nghiêm túc, vuốt ve gương mặt Lãnh Lăng Vân, trịnh trọng nói “Ca ca, huynh thật cảm thấy là Thánh nữ kia vì thích muội nên mới tốt với muội như thế à? Tỷ ấy cho là muội không biết gì à? Tỷ ấy là vì huynh nên mới như thế với muội.” Lời Lãnh Huyên Huyên vừa dứt thì Lãnh Lăng Vân liền kinh ngạc, cứ như vậy mà nhìn Huyên Huyên, không nói nên lời. Đứa nhỏ này thật nhạy cảm.
“Thánh nữ thích huynh nhưng huynh không thích tỷ ấy. Huynh thích tỷ tỷ Khắc Lôi Nhã. Sự yêu thích này hoàn toàn khác với sự yêu thích của ca ca dành cho muội…” Mặt Lãnh Huyên Huyên nghiêm túc khác thường. Lời nói tiếp theo của cô bé khiến Lãnh Lăng Vân hoàn toàn cứng miệng. Hắn nhìn cô bé trong lòng, hồi lâu không nói được gì. Lãnh Huyên Huyên luôn luôn hiểu chuyện, trưởng thành sớm nhưng hắn không ngờ cô bé lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Hài tử ngốc, muội vĩnh viễn là người ca ca thích nhất.” Lãnh Lăng Vân cười, ôm chặt Lãnh Huyên Huyên nhưng đáy lòng tràn đầy đau đớn, mất mát, phức tạp, mâu thuẫn đến mức chính hắn cũng không hiểu.
“Ca ca…” Lãnh Huyên Huyên ôm chặt cổ Lãnh Lăng Vân, đầu nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, lầm bầm “Ca ca, thật xin lỗi. Mấy năm nay vì muội nên huynh phải khiến mình uất ức.”
“Hài tử ngốc, nói lung tung gì đó.” Lãnh Lăng Vân ôm chặt Lãnh Huyên Huyên, nhẹ thở dài. Hắn không thấy được một giọt nước mắt trong suốt chảy ra khỏi khóe mắt của Lãnh Huyên Huyên, cũng không thấy được sự kiên quyết trong đáy mắt cô bé.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...