“Ta đã nói là ta không biết Tư Không Lâm!” Khắc Lôi Nhã đỡ Phong Dật Hiên. Nàng đã không nhìn rõ mọi vật. Nàng – đã tới cực hạn rồi.
Chẳng lẽ hôm nay lại bỏ mạng ở đây sao?
Tình hình nguy ngập như thế mà không thấy thần Hắc Ám hiện thân. Chỉ có một lý do. Đó là thần Hắc Ám không thể tới vị trí thần bí này. Không gian này có giới hạn! Kim Liên vẫn đang ngủ say, không thể gọi ra được. Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?
“Tiểu tiện nhân, xem ra ngươi thật muốn chết!” Cô gái yêu mị cầm đầu cười lạnh, trên tay tụ lực, gương mặt vặn vẹo, nụ cười dữ tợn đáng sợ.
“Khắc Lôi Nhã…” Phong Dật Hiên dùng hết sức còn lại kéo Khắc Lôi Nhã ra sau.
Máu nhỏ không ngừng từ trên người Phong Dật Hiên, nhuộm đỏ khoảng đất dưới chân. “Phong Dật Hiên!” Khắc Lôi Nhã nhìn bóng lưng Phong Dật Hiên, giọng nói hơi run rẩy.
Hắn đã đến nỗi này mà còn che chở nàng như thế. Có một thứ gì đó đang từ từ mọc rễ, nảy mầm trong lòng Khắc Lôi Nhã.
“Khắc Lôi Nhã, thật xin lỗi, ta không thể bảo vệ tốt cho nàng…” Giọng Phong Dật Hiên càng ngày càng nhỏ, trong giọng nói chứa chán nản và đau đớn.
“Không, Phong Dật Hiên, ta…” Lòng Khắc Lôi Nhã đau đớn khôn nguôi.
“Sắp chết đến nơi còn ở đó mà liếc mắt đưa tình! Nếu tên khốn Tư Không Lâm kia không hiện thân thì các ngươi sẽ phải chết!” Người đàn ông mặt sẹo cầm đôi búa lớn trong tay, vừa quơ quơ vừa gào thét. Trong tay cô gái yêu mị đã có một quả cầu nước khổng lồ. Lần này, nàng ta chuẩn bị khiến hai người trước mắt phải thịt nát xương tan!
Phong Dật Hiên vươn tay nắm chặt lấy tay Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã nhìn vào mắt Phong Dật Hiên, nở nụ cười nhàn nhạt. Nàng trở tay nắm chặt lấy tay hắn.
Giờ phút này mọi lời nói đều là vô nghĩa. Khi Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên nhìn nhau cười, chuẩn bị tiếp đón Thần Chết thì một ánh sáng màu vàng lướt qua.
Một ông lão với khuôn mặt lạnh nhạt đứng trước bọn họ. Dung mạo ông không có chút tiên phong đạo cốt mà là cay nghiệt. Mũi như mũi chim ưng, môi mỏng, đôi mắt dài nhỏ. Vừa nhìn ông liền biết ông không phải người hiền lành gì.
Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã ngạc nhiên nhìn ông lão đột nhiên xuất hiện này. Những người đang vây quanh họ trở nên điên loạn.
“Tư Không Lâm! Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện!” “Ngươi dám xuất hiện rồi!”
“Hôm nay ta phải rửa sạch nỗi nhục trước đây!” “Chịu chết đi, lão tặc kia!”
Tiếng chửi mắng vang lên liên tiếp. Những cường giả kia không còn dáng vẻ ác độc như vừa rồi mà như những người đàn bà chanh chua đang ra sức chửi bới.
Những người này hận Tư Không Lâm thấu xương. Bọn họ có thâm thù đại hận gì? Sao Tư Không Lâm lại khiến bọn họ vây mình để buộc ông hiện thân? Chẳng lẽ là mối hận giết cha cướp vợ?
Tư Không Lâm quay đầu liếc nhìn Khắc Lôi Nhã, sờ sờ cằm, không thèm nhìn những người đang chửi bới kia mà nói: “Không tệ.”
Không tệ? Không tệ gì cơ? Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn Tư Không Lâm, trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Đây chính là Tư Không Lâm theo lời Phong Lão à? Ông còn bỉ ổi hơn cả Phong Lão nữa.
“Tên khốn kiếp Tư Không Lâm kia, không dám nhìn chúng ta à?”
“Tư Không Lâm, hôm nay ta sẽ khiến ngươi đến xương cốt cũng không còn!” “Báo thù rửa hận!”
Tiếng rống giận vang lên không ngừng nhưng không ai dám tùy tiện ra tay mà đợi người khác ra tay trước. Bọn họ lộ vẻ vô cùng kiêng kỵ Tư Không Lâm.
Chuyện gì đã xảy ra giữa họ và Tư Không Lâm vậy?
Tư Không Lâm từ từ xoay người, quét nhìn bọn họ. Bọn họ run lên, lui lại một bước. Câu nói tiếp theo của Tư Không Lâm khiến bọn họ muốn hộc máu.
“Các ngươi là ai?” Giọng ông vô cùng nghiêm túc, không có chút ý đùa giỡn nào.
Xung quanh yên lặng đến nỗi tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được. Ngay sau đó là tiếng nguyền rủa như cuồng phong bão táp.
“Tư Không Lâm, ngươi là đồ vô sỉ. Năm đó ngươi khiến ta phải quỳ xuống để liếm giày của ngươi…” Người đàn ông mặt sẹo cầm đôi búa lớn vừa nói được một nửa thì im lặng, sắc mặt thay đổi. Hắn thầm than trong lòng rằng thật nguy hiểm, thiếu chút nữa thì nói hết chuyện mất mặt của mình ra rồi.
Nhưng những tiếng chửi bới sau đó khiến người đàn ông mặt sẹo yên lòng, bởi vì đó toàn là những lời tố cáo sự hung ác của Tư Không Lâm.
Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên càng nghe càng xấu hổ. Cuối cùng thì cũng hiểu tại sao những người này lại hận Tư Không Lâm. Ông khiến họ phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, liếm giày cho ông lại còn khiến họ phải nói rằng đó là chuyện rất thoải mái rất hưởng thụ, mùi vị thật ngon nữa!
“Chúng ta liều mạng tu luyện mới có được ngày hôm nay. Phải lấy mạng của ngươi!” Thành chủ thành thứ bảy gầm thét nhưng không ai dám ra tay trước. Tư Không Lâm đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng bọn họ.
“Sợ cái gì? Chúng ta cùng lên!” Cô gái yêu mị khép hai tay lại, bắt đầu thi triển ma pháp.
“Đúng đó! Mọi người cùng lên! Chúng ta cố gắng nhiều năm như vậy là để chờ ngày này còn gì?”
“Mọi người cùng lên! Chúng ta không giống trước nữa rồi!”
Tiếng chửi bới vang lên, mọi người cùng bắt đầu công kích! Chiến sĩ hung ác xông lên, các Ma Pháp Sư thì bắt đầu thi triển ma pháp.
Thế nào là giết người trong nháy mắt? Giết người trong nháy mắt là gì?
Hôm nay Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên đã được chứng kiến. Đây chính là giết người trong nháy mắt!
Chín người khiến bọn họ chết đi sống lại kia chỉ như con kiến bị Tư Không Lâm phất tay một cái liền giết trong nháy mắt!
Chín người nằm trên mặt đất, không động đậy.
Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã nhìn nhau, đều thấy sự chấn động trong mắt nhau.
“Thật nhàm chán. Các ngươi là ai?” Tư Không Lâm tiến lên một bước, đạp lên đôi búa lớn của người đàn ông ở gần ông nhất. Đôi búa tan thành từng mảnh nhỏ trong nháy mắt!
Điều này nói lên rằng Tư Không Lâm đã làm nhục rất nhiều người đến mức ông không thể nhớ nổi mấy nhân vật nhỏ trước mắt này!
“Tư Không Lâm!” Người đàn ông cầm đôi búa lớn nặn ra mấy chữ từ kẽ răng. Ôm mối hận nhiều năm như vậy mà người trước mắt này lại không nhớ gì cả! Cảm giác thất bại tràn ngập cùng với không cam lòng bao phủ lên chín người nằm trên mặt đất này.
“Gọi đại gia có chuyện gì?” Một cước của Tư Không Lâm hạ lên miệng người đàn ông cầm đôi búa lớn, giọng nói đầy nghi ngờ “Ta đang nghĩ xem sao các ngươi lại biết tên ta? Chúng ta quen nhau à?”
“Phốc!” người đàn ông cầm đôi búa lớn tức đến nỗi phun ra một ngụm máu.
“Bẩn quá!” Tư Không Lâm cau mày, xoay người đi tới trước mặt Thất Thành chủ, đưa chân ra “Liếm giày cho đại gia thì ta sẽ thả cho các ngươi một con đường sống.”
“Khinh người quá đáng! Tư Không Lâm, lão tặc kia! A…..” Chưa dứt lời thì tiếng quỷ khóc sói gào vang lên. Tiếng kêu đó thật thảm thiết, khiến người ta rơi nước mắt, kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Tiếng kêu đau đớn như dùng hết toàn lực khiến Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên nổi da gà. Phải đau đớn đến thế nào mới kêu như vậy?
Trên người người kia không có vết thương bên ngoài nào! Tư Không Lâm vung lên một ngọn lửa màu vàng bao phủ người đó trong nháy mắt. Thân thể người kia không hề có vết thương, sao lại kêu đau đớn như thế?
“Dừng tay lại, xin người dừng tay lại! Ta liếm, ta liếm!” Thất Thành chủ không thể cử động chỉ có thể gào lên bằng hết sức của mình, nước mắt tràn mi.
Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã kinh ngạc tới mức không thể suy nghĩ được gì. Đây là cường giả vừa đẩy họ vào đường cùng, vô cùng hung hãn sao? Bây giờ còn thê thảm hơn chó rơi xuống nước nữa!
Tư Không Lâm đã làm gì khiến họ đau đớn như thế? Còn bỏ cả danh dự của mình nữa? Trong ánh mắt kinh ngạc của Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên, Thất Thành chủ liếm giày cho Tư Không Lâm. Họ vô cùng bi thương, sắp khóc thành tiếng. Trong lòng càng đau buồn hơn. Không ngờ rằng bọn họ cố gắng nhiều năm như vậy mà vẫn không phải là đối thủ của Tư Không Lâm. Ông có thể giết bọn họ chỉ trong một chiêu. Bọn họ nâng cao thực lực của mình nhưng không ngờ rằng Tư Không Lâm còn tiến bộ nhanh hơn!
“Không đủ thành kính. Làm lại!” Lời của Tư Không Lâm khiến Thất Thành chủ như sụp đổ.
“Khinh người quá đáng!” Thành chủ bên cạnh cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ.
“Aiz, ngươi nói đúng rồi đó. Ta vẫn luôn khinh người quá đáng như vậy.” Tư Không Lâm không giận mà còn giải thích rất nghiêm túc.
“Ta không cho ngươi có cơ hội vũ nhục ta nữa!” Cửu Thành chủ– cô gái yêu mị đó nhỏ giọng nói, rồi trên người nàng tỏa ra ánh sáng trong nháy mắt. Ánh sáng đó càng ngày càng rực rỡ.
Tự nổ?!
Ngay sau đó, Tư Không Lâm đã đến trước mặt Khắc Lôi Nhã trong nháy mắt, kéo tay nàng, biến mất ngay tại chỗ. Tiếng nổ lớn vang dội một góc trời. Không ai biết ở đó còn mấy người sống.
Khi Khắc Lôi Nhã lấy lại tinh thần thì thấy mình đã ở trước một tòa nhà hào hoa rồi.
“A, sao tên tiểu tử này cũng tới đây?” Tư Không Lâm cau mày nhìn Phong Dật Hiên cũng xuất hiện ở đây một cách nghi ngờ. Ông chỉ muốn đưa tiểu nha đầu tới đây, sao tiểu tử đáng chết này cũng tới? Ánh mắt Tư Không Lâm rơi vào đôi tay đang nắm chặt của hai người. Lúc này ông mới hiểu thì ra vấn đề là ở đây.
“Buông tay ra rồi cút về hay là ta giết chết ngươi, chọn đi.” Tư Không Lâm nhìn Phong Dật Hiên, lạnh lùng nói.
“Ngài không thể giết hắn. Hắn là đồ đệ của Bách Lý Cư!” Khắc Lôi Nhã đã từng thấy sự ác liệt của ông già Tư Không Lâm này nên vội vàng lên tiếng.
“Đồ đệ của Bách Lý Cư?” Tư Không Lâm sờ sờ cằm, sau đó phất tay, nói “Được rồi, không giết ngươi nữa. Bây giờ ngươi cút ngay cho ta!”
“Hắn bị thương rất nặng, cần được trị liệu. Con cũng vậy!” Khắc Lôi Nhã cố gắng chống đỡ cơ thể, cố gắng để cho mình giữ vững tỉnh táo. Nàng biết rất rõ rằng ông già xấu xa này xuất hiện là vì mình. Cho nên ông nhất định sẽ không để mình chết!
“Uống cái này đi.” Tư Không Lâm cau mày, hừ lạnh, lấy ra một bình thuốc bằng gốm, đổ một viên thuốc ra rồi đưa cho Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã nhận lấy. Viên thuốc trên tay tỏa mùi thơm nhàn nhạt. Khắc Lôi Nhã biết thuốc trị thương này không phải vật tầm thường.
Nhưng ông già đáng chết này chỉ cho có một viên, rõ ràng là không có phần của Phong Dật Hiên. Đưa thuốc xong thì ông xoay người, nghênh ngang đi vào căn nhà xa hoa.
Khắc Lôi Nhã bẻ viên thuốc làm hai không hề do dự. Nàng nhét một nửa vào miệng Phong Dật Hiên. Hắn đã bất tỉnh. Còn một nửa thì nàng nuốt vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...