Tài Năng Tuyệt Sắc

Trời đã gần tối, gió lạnh gào thét, bão tuyết gầm rú, làm cho người ta không thể mở mắt nổi.

Đã ra khỏi An Mạt Cách Lan đi đến Lạp Cách Tạp thì nhất định phải đi qua đường này. Một chiếc xe ngựa dừng ở mảnh đất trống, có bảy tám người một thân cùng trang phục như nhau đưa lưng về phía xe ngựa, đem xe ngựa bảo vệ ở giữa, toàn thân đề phòng nhìn phía trước, kiếm trong tay cũng nắm chặt, vận sức chờ xuất chiến. Bọn họ đem xe ngựa bảo vệ thật chặt chẽ.

Trong xe ngựa một người nam tử trung niên đem hai thiếu nữ ôm thật chặt vào trong ngực. Hai thiếu nữ đều là mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, một người khoảng mười bảy mười tám tuổi, người còn lại khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hai người cũng run lẩy bẩy, trên mặt không che giấu được vẻ sợ hãi.

"Phụ thân, chúng ta có thể bình an trở về sao?” Thiếu nữ nhỏ tuổi hơn run rẩy hỏi. 

"Muội sợ cái gì, bên ngoài có hộ vệ mà." Thiếu nữ lớn tuổi hơn mặc dù giọng nói cũng mang theo run rẩy, nhưng lại cố giả bộ trấn tĩnh lên tiếng khiển trách muội muội của mình.

"Chúng ta sẽ không có việc gì." Nam tử trung niên ôm hai thiếu nữ, lòng lại trầm xuống. Hắn cũng cảm thấy không chắc chắn, bị ma thú Điện Báo cấp bốn nhìn chăm chú như thế liệu có thể thoát thân hay không. Điện Báo cũng sẽ không buông tha họ vì ma pháp Điện Chúc Tính có khả năng làm cho tốc độ bọn chúng y hệt tia chớp. Ma thú này cũng khiến rất nhiều người nhức đầu, căn bản không cách nào thấy rõ ràng thân hình của chúng, chứ đừng nói là thấy được đòn công kích! Mà Điện Báo trời sinh tính tình hung tàn, dù đã no bụng nhưng chúng rất coi trọng con mồi, nhất định phải cắn chết hết toàn bộ!

"Xẹt xẹt! A!!" Ở ngoài xe ngựa một tiếng hét thảm thương, thê lương vang lên. Một tên hộ vệ bị Điện Báo tập kích! Cánh tay đã bị cắn mất, cánh tay đó có lẽ đã tàn phế.

"Phụ thân!" Trong xe ngựa thiếu nữ nhỏ mang bộ mặt sợ hãi núp ở trong ngực nam tử trung niên, thân thể run rẩy liên hồi. Mà sắc mặt thiếu nữ lớn cũng trắng bệch một mảnh. Giờ phút này nàng ta cũng không còn dám nói những lời an ủi như vừa rồi nữa. Mặt nam tử trung niên cũng tái nhợt, chỉ có thể ôm chặt hai nữ nhi của mình trong ngực.

Ngoài xe ngựa những hộ vệ khác mặc dù tận mắt thấy một người trong đoàn khụy xuống, nhưng không hề rối loạn đội ngũ, mà là càng nhanh chóng đem xe ngựa chặt chẽ bảo vệ. Không thể để người trong xe ngựa gặp chuyện gì bất trắc.

Trong xe ngựa, nam tử trung niên càng thêm hối hận, không nên chuẩn bị sơ sài như vậy mà ra cửa, chỉ dẫn theo tám hộ vệ đóng gói đơn giản rồi lên đường. Hắn chừng này tuổi rồi chết không có gì hối tiếc nhưng hai nữ nhi của hắn không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.

"Phụ thân, con sợ......" Thiếu nữ nhỏ run rẩy, ngẩng đầu lên, đáy mắt nàng ta tất cả đều là vẻ sợ hãi.

"Không sợ, không sợ." Nam tử trung niên chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ sau lưng thiếu nữ nhẹ giọng khuyên lơn. Mà trong tim của hắn càng thêm hối hận, ban đầu vì sao lại phản đối hai đứa bé nhà mình học ma pháp Đấu Khí, hiện tại bây giờ một chút tự vệ cũng không có. Chẳng lẽ ông trời muốn cha con hắn chết ở chỗ này hay sao?

Ngoài xe ngựa lại có một tiếng hét thảm.

Hai thiếu nữ đã ôm chặt nhau, thiếu nữ nhỏ bắt đầu sụt sùi khóc: "Phụ thân, nếu ca ca ở đây thì thật là tốt."


Nam tử trung niên trầm mặc. Nhi tử của hắn, là một thiên tài, cho nên hiện tại đang ở Ẩn Tông, đã rất lâu chưa trở về.

Ngoài xe ngựa tiếng kêu thảm thiết một lần nữa vang lên, còn kèm theo âm thanh rên rỉ của người bị thương trước đó.

Nam tử trung niên nhắm mắt lại, trong lòng thở dài, hôm nay, thật là sẽ phải bỏ mạng ở đây sao?

Vừa lúc đó, ngoài xe ngựa lại có một hồi xôn xao, truyền đến dã thú gào thét, kế tiếp là âm thanh sợ hãi của bọn thị vệ vang lên.

"Đại nhân, hiện tại đã an toàn." Màn cửa của xe ngựa nhẹ nhàng bị vén lên, lộ ra khuôn mặt một người trẻ tuổi. Nét mặt hắn đã buông lỏng và còn có vẻ kinh ngạc.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Nam tử trung niên kinh ngạc hỏi. Mới vừa rồi còn trong tình thế “ngàn cân treo sợi tóc” mà hiện tại làm sao lại an toàn? 

"Là do một vị thiếu niên đã thuần phục Điện Báo!" Hộ vệ có chút kích động nói " Thuộc hạ cũng không thấy rõ ràng người thiếu niên kia ra tay thế nào, chỉ thấy một thoáng Điện Báo đã nằm ở dưới chân của hắn, kêu lên, cầu xin tha thứ”

Cái gì?

Nam tử trung niên vội vàng xuống xe ngựa, Một màn trước mắt làm cho hắn kinh ngạc mãi không thôi.

Một thiếu niên thân mặc áo màu đen, đội cái mũ màu đen thật lớn, đứng hiên ngang ở đó, bên cạnh là Điện Báo, hắn đang vươn tay vuốt ve đầu Điện Báo, Điện Báo ngoan ngoãn đứng yên vẫn không hề nhúc nhích, mặc cho thiếu niên vuốt ve. Mà nam tử trung niên càng kinh ngạc hơn nữa khi phát hiện, chân của Điện Báo, hình như khẽ run lên! Thiếu niên này, lại có thể khiến Điện Báo hung tàn thuần phục như vậy, hơn nữa nó hình như rất sợ người này. Người này quả nhiên rất mạnh!

"Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đã cứu mạng chúng ta, xin đa tạ ơn cứu mạng." Nam tử trung niên khách khí hành lễ với vị thiếu niên đó.

"Thuận đường mà thôi, vừa đúng lúc ta không có ngựa cưỡi" Thiếu niên nhẹ nhàng phất tay, ý bảo không cần để ý chuyện nhỏ. Sau đó nhảy lên lưng Điện Báo chuẩn bị rời đi.

"Đợi chút, ân nhân, trời đã tối rồi. Trước mặt không có nhà trọ nghỉ ngơi, không bằng lưu lại đây cùng bọn ta cắm trại qua đêm có được hay không? Có thể tiện chiếu cố lẫn nhau khi gặp khó khăn." Nam tử trung niên quan sát vị thiếu niên đó, người này không có mang theo bất kỳ hành lý gì. Như vậy làm sao có thể cắm trại nghỉ lại ở cái chốn “trời băng đất tuyết” này được?


Thiếu niên không trả lời, nhưng cũng không lập tức rời đi. Cái mũ thật lớn đó đã che đi mất phân nửa mặt của vị thiếu niên, nhìn không rõ lắm vẻ mặt của hắn, càng không thể suy đoán ra hắn đang nghĩ gì.

"Ân nhân, ta chưa làm gì để cảm tạ ngươi, thậm chí còn không biết họ tên của ngươi. Tối nay còn sẽ có trận bão tuyết rất dài, ngươi hãy ở lại đây, chúng ta vẫn còn dư liều." Nam tử trung niên mở miệng tiếp tục khuyên. Với thực lực rất cường đại của thiếu niên này nếu như bọn họ có thể cùng nhau lên đường, có thể chắc chắn rằng đoạn đường phía trước tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì! Mặc dù yên lặng lên đường là muốn che giấu tai mắt người khác, nhưng khó tránh khỏi những việc ngoài ý muốn. Cho nên đi cùng vị thiếu niên có thực lực cường hãn như vậy là tốt nhất, chỉ cần bây giờ có thể giữ vị này lại thì việc thuyết phục sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhất định phải đem tin tức quan trọng mà mình vô tình có được nói cho vị đại nhân kia biết.

"Cũng được." Thiếu niên lạnh lùng nói một câu, xuống khỏi lưng Điện Báo, mà Điện Báo vẫn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó không dám nhúc nhích.

"Xin hỏi tên họ ân nhân là gì?" Nam tử trung niên mỉm cười khách khí hỏi.

"Khắc Lôi." Khắc Lôi Nhã thuận miệng nói. Trong lòng nghĩ là có người dựng lều cho, chuẩn bị bữa ăn tối cho cũng không tồi. Một mình phải chuẩn bị những thứ này thật là phiền toái.

"Ta là Bố Lạp Ân. Đây là những hộ vệ của ta, trên xe ngựa là hai nữ nhi của ta, đại nữ nhi Tây Lạp và tiểu nữ nhi Mai Lạp." Nam tử trung niên tự giới thiệu mình "Lần này chúng ta vốn đi thăm người thân trở về, không ngờ lại gặp phải ma thú." 

"Vậy sao." Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt đáp một tiếng, không một lời thừa thãi nào.

Bố Lạp Ân cũng không so đo gì cả, nhiều năm kinh nghiệm nói cho hắn biết, cao nhân thì tính khí sẽ cao ngạo. Nhưng nhìn thân hình, nghe âm thanh thiếu niên này, tuổi chắc cũng không lớn. 

Tuổi còn trẻ cũng đã đạt tới thực lực như vậy, thật sự là khó mà tìm được người như thế. Thiên phú như vậy, so với nhi tử thiên tài nhà mình có khi còn lợi hại hơn.

Bọn hộ vệ bắt đầu chữa thương băng bó vết thương, những người khác cũng bắt đầu dựng lều, mà trên xe ngựa, hai thiếu nữ vừa rồi mới ở cửa sổ xe nhìn lén qua bên này, hiện tại đã xuống xe ngựa theo lời phụ thân cảm ơn vị ân nhân cứu mạng. Khắc Lôi Nhã chỉ nhàn nhạt gật đầu. Nàng cũng không muốn dính dáng nhiều tới những người này. Dự định rằng ngày mai trời vừa sáng, sẽ cưỡi Điện Báo rời đi ngay.

Người này, tuyệt đối không phải thương nhân hoặc bình dân. Trên người tản ra một cỗ khí chất cao quý. Không muốn cùng những người khác có bất kì dính dáng gì.

Hai thiếu nữ vẫn nhìn Khắc Lôi Nhã, muốn nhìn rõ khuôn mặt của nàng, nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ được. Khắc Lôi Nhã đem viền nón áp xuống vô cùng thấp. Mà trên người nàng lại tản ra một hơi thở lạnh lùng, từ đầu đến cuối không nói một câu một câu nào, bộ dạng là muốn từ chối bất kì người nào đến gần, khiến hai thiếu nữ càng tò mò đến gần mà quan sát nhưng không thu hoạch được gì.


Lửa được nhóm lên, xua đi không khí giá lạnh.

Bố Lạp Ân đem thịt nướng và rượu ngon đưa tới trước mặt của Khắc Lôi Nhã, Khắc Lôi Nhã nhận lấy rồi nhàn nhạt cám ơn một câu cũng không nói gì nhiều hơn cả.

"Ân nhân, xin hỏi ngươi định đi đâu?" Bố Lạp Ân ngồi ở bên người Khắc Lôi Nhã cẩn thận hỏi.

"Đế đô của Lạp Cách Tạp." Khắc Lôi Nhã ăn mấy thứ linh tinh rồi trả lời ngắn gọn. "Chúng ta cũng đến đó, nếu như Ân nhân không ghét bỏ thì có thể cho chúng ta đi cùng được hay không?” Trong nội tâm Bố Lạp Ân vui vẻ, lại vội vàng hỏi.

Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày một hồi đang định cự tuyệt, đối phương rồi lại bổ sung lại nói: "Ân nhân đi một mình muốn dựng trại hẳn là không dễ dàng, còn nữa nếu muốn tới Đế đô nhanh nhất, ta biết một con đường rất gần."

Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy cũng được."

Bố Lạp Ân cực kì yên tâm, vì cuối cùng cũng mời được vị thiếu niên có thực lực cường hãn cùng nhau lên đường. Mà lời nói của hắn cũng đả động đến tâm tư của Khắc Lôi Nhã. Nàng không phải bởi vì không có mang lều và những vật phẩm cần thiết, mà không muốn tự mình phải động thủ. Trong Nhẫn Không Gian cái gì mà chẳng có.

Ăn xong cơm tối, lều trại cũng đã dựng xong, Khắc Lôi Nhã cũng không rảnh mà ngồi nói chuyện phiếm, chui vào trong lều đi ngủ.

"Phụ thân, người này thật không lễ phép, không lên tiếng chào hỏi ai." Đại nữ nhi Tây Lạp khó chịu cau mày.

"Những cao nhân đều là như vậy." Bố Lạp Ân sờ sờ đầu đại nữ nhi của mình, mỉm cười!" Cho nên tính khí ca ca cũng giống vậy sao?" Tiểu nữ nhi Mai Lạp cau mày hỏi.

Bố Lạp Ân tức cười, liền nghĩ tới cá tính bướng bỉnh quái dị của nhi tử. Tính toán cả buổi mới nhớ, còn có mấy tháng nữa nhi tử mới có thể trở về. Vào Ẩn Tông cũng có nghĩa là không màng tới việc đời, nhưng mà cũng không phải là đoạn tuyệt quan hệ với người thân. Hàng năm các đệ tử Ẩn Tông đều có ngày nghỉ được trở về nhà đoàn tụ cùng gia đình.

Điện Báo nghiêm chỉnh coi chừng phía sau lều của Khắc Lôi Nhã, không dám rời xa một bước. 

Sáng hôm sau, Khắc Lôi Nhã đi theo đám người kia, băng qua một hạp cốc, quả nhiên so với con đường nàng biết thì gần hơn nhiều. Tiết kiệm được hơn nửa thời gian.

Qua mấy ngày, rốt cuộc cũng đến nơi. Trước mặt chính là Đế đô Lạp Cách Tạp.

"Đa tạ đã chiếu cố ta ở trên đường đi, hẹn gặp lại." Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt nói nhanh với Bố Lạp Ân, cũng không cần để ý phản ứng của đối phương như thế nào, nhảy khỏi người Điện Báo, vỗ vỗ đầu nó, sau đó lại chỉ chỉ phía sau, ý bảo Điện Báo có thể rời đi. Điện Báo sung sướng gầm lên một tiếng, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Nhìn một màn này bọn hộ vệ cả kinh.


Khắc Lôi Nhã cất bước đi về phía trước, không để ý phản ứng của mọi người.

"Phụ thân, người này đúng thật không được nuôi dạy đàng hoàng!" Tây Lạp tức giận cau mày.

"Không sao, chúng ta an toàn về đến nhà đã là tốt rồi!" Bố Lạp Ân vừa xoa đầu nữ nhi của mình vừa an ủi.

"Đúng vậy, vẫn là nhờ hắn mà chúng ta được cứu đấy." Ngược lại Mai Lạp đối với Khắc Lôi Nhã cảm thấy vô cùng hứng thú.

"Được rồi, được rồi, chúng ta về nhà thôi. Ta còn có chuyện rất quan trọng phải làm." Bố Lạp Ân lại xoa đầu hai nữ nhi của mình, trong lòng gấp gáp, muốn mau chóng tới phủ đệ của Phong gia, đi gặp An Lệ Toa đại nhân, nói tin tức quan trọng hắn vô tình lấy được cho An Lệ Toa đại nhân.

Bố Lạp Ân ngay cả nhà cũng không về, đi thẳng tới Phong gia. Kêu hai nữ nhi của hắn về nhà trước.

Vừa đến nhà cửa, liền thấy một bóng lưng làm cho các nàng giật mình. "Ca ca!"

"Ca ca!"

Hai thiếu nữ mừng rỡ, chạy nhanh về phía trước.

"Tây Lạp, Mai Lạp." Trên mặt nam tử trẻ tuổi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

"Ca ca, tại sao huynh lại trở về hôm nay thế? Không phải còn mấy tháng nữa mới tới ngày nghỉ của huynh sao?" Tây Lạp mừng rỡ hỏi.

Mai Lạp cũng trợn to hai mắt chờ câu trả lời của hắn.

"Lần này ta ra khỏi sư môn là có chuyện quan trọng cần làm." Nam tử trẻ tuổi mỉm cười "Cho nên thuận tiện trở về thăm hai muội." Hắn làm sao có thể nói rõ về nhiệm vụ lần này cho người khác nghe được? Lần này hắn xuất môn là đuổi theo hung thủ đã sát hại Dư Trưởng Lão! Sự tình đã có đầu mối. Đã từng có người nhìn thấy Dư Trưởng Lão xuất hiện tại thành Phong Hoa, hắn đang chờ đêm đến để ra khỏi thành. Chỉ cần chạy tới chỗ đó, bắt được hơi thở linh hồn còn sót lại của Dư Trưởng Lão, chiếu Ấn Kính Tướng Hồn lên thì có thể tái hiện tình cảnh lúc ấy, có thể tìm ra ai là kẻ đã sát hại Dư Trưởng Lão!

Nhất định phải báo thù cho trưởng lão! 

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui