Ngoài cửa sổ, dạ vũ nhao nhao.Thanh Ca phường, tiếng đàn sáo, lưu luyến nhân tâm, cũng không có bởi vì trời mưa mà thiếu náo nhiệt.Thanh Ca ma ma ở ngoài cửa đem một viên "Phệ Tâm tán" đặt ở lòng bàn tay Tiểu Liên nhìn thoáng qua Tử Dạ trên giường, nói: "Nàng còn nói đau đầu không?Tiểu Liên gật đầu, nói: "Hồi bẩm ma ma, tỷ tỷ vẫn kêu đau đầu, còn bất chợt mà nôn ra máu."Thanh Ca ma ma nhíu mày hơi hơi suy tư, quay người sang, "Hầu hạ tốt, hôm nay đưa thuốc này bắt nàng ăn, ta còn chưa muốn nó thất thân."Dạ." Tiểu Liên cung kính nhìn Thanh Ca ma ma đi xa, an tĩnh lùi vào trong phòng Tử Dạ, chậm rãi đóng kỹ môn.Tử Dạ chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, thân thể càng không có khí lực, "Tiểu Liên, là ngươi sao?"Tiểu Liên bước nhanh tới bên giường, nhìn hai gò má Tử Dạ tràn đầy đỏ ửng một chút, cuống quít đem "Phệ Tâm tán" Trong lòng bàn tay uy vào trong miệng Tử Dạ, nói: "Tỷ tỷ ngươi mau ăn thuốc này đi, ta đi rót cốc nước cho ngươi.Tử Dạ thừa dịp thần trí còn rõ ràng, nuốt "Phệ Tâm tán" xuống -- đây đã là viên thứ hai rồi, kéo dài thời gian đến hôm nay, tổn thương sau ót coi như cũng khá hơn nhiều, cũng có thể hành động rồi.Tiểu Liên bưng một chén nước, đỡ Tử Dạ ngồi dậy, đưa chén đến bên môi Tử Dạ, "Tỷ tỷ, ngươi uống nhanh chút nước.Dược lực dần dần phát tác, Tử Dạ cảm thấy hừng hực trong người dần dần giảm xuống, khí lực khôi phục một ít.
Tử Dạ uống hết mấy ngụm nước, bỗng nhiên cười nói với Tiểu Liên: "Tiểu Liên, hôm nay trong phường có nhiều công tử không?Tiểu Liên trả lời: "Nhiều, cho dù tuyết rơi đầy trời, cũng có không ít công tử lui tới.Tử Dạ giơ tay lên, vỗ đầu vai Tiểu Liên, nói: "Dìu ta đến bên cửa sổ."Tiểu Liên gật đầu, đỡ Tử Dạ lên, bước tới bên cửa sổ, "Tỷ tỷ, ngươi muốn làm cái gì?""Mở cửa sổ ra, ta muốn ngồi lên." Tử Dạ phân phó Tiểu Liên.Tiểu Liên kinh ngạc nhìn Tử Dạ, "Tỷ tỷ, ngươi...!Ngươi cẩn thận gió lạnh, bị thương thân thể."Tử Dạ lắc đầu cười cười, nói: "Ta bây giờ thân thể này, coi như không bị thương, cũng tổn hại rồi, vì khả năng có thể thoát khỏi nơi đây, ta chỉ có thể liều một lần.
Dừng một chút, Tử Dạ bình tĩnh nhìn Tiểu Liên, "Nếu như ma ma hỏi tới, ngươi cứ đổ tội hết cho ta, nếu có thể làm tức giận nàng, muốn mạng của ta, cũng tốt.""Tỷ tỷ..." Tâm Tiểu Liên hơi hơi đau xót, "Ngươi hà tất như vậy..."Tử Dạ giãn mày, cười đến thản nhiên, "Cho dù ta không thể ở lại bên người Trường Cung, ta cũng không thể trở thành người hại nàng, kỳ thực ta đã sớm chết rồi...!Cuộc đời của ta, không phải là không mang mặt nạ sống...!thì cũng sống mơ mơ màng màng...!Ha haTiểu Liên mặc dù không rõ ý của Tử Dạ, nhưng cũng có thể nhìn ra được nàng đợi Trường Cung kia bằng cả chân tâm, rốt cuộc là một nam tử thế nào, có thể ràng buộc Tử Dạ như vậy?Chiến thần Đại Tề, ôn nhu vô song, có thể, còn là một hảo nam nhi có tình có nghĩa đi!Cả đời, có thể gặp được một người đàn ông như vậy, dù cho chỉ có một ngày thương yêu, cũng là một niềm hạnh phúc.Tiểu Liên si ngốc nghĩ, nhẹ tay khẽ đẩy cửa sổ.Tiếng Đàn sáo cùng tiếng mưa rơi thổi vào, lành lạnh mà dẫn dắt một nơi phồn hoa trong thê lương.Tử Dạ thử mấy lần, lại không bò nổi tới cửa sổ, "Tiểu Liên, giúp ta.""Tốt." Tiểu Liên gật đầu đẩy Tử Dạ lên cửa sổ, mấy hạt mưa bụi nhẹ nhàng phát qua, làm ướt xiêm y Tử Dạ.Tử Dạ nhẹ nhàng run một cái, hít một hơi thật sâu, giơ tay lên, đem tóc đen xõa xuống bờ vai, "Tiểu Liên, ngươi phải nhớ kỹ, có đôi khi tình trường nam tử, càng không gặp được, trong lòng càng ngứa ngáy, ngươi càng an toàn."Tiểu Liên ngơ ngác nhìn Tử Dạ, mưa bụi làm ướt tóc đen của nàng, dán trên hai má của nàng, ngược lại tăng thêm một chút mị ý yểu điệu."Ta không biết có thể thành công hay không, có thể dạy ngươi, có thể chỉ có ngày hôm nay thôi.
lời nói Tử Dạ mặc dù nói trong tuyệt vọng, nhưng trên mặt không có một tia buồn bã, ngược lại nở nụ cười đẹp như nắng ấm."Tiểu Liên, ngươi biết dạng nữ tử nào là đẹp nhất không? Tử Dạ vừa nói vừa kéo ống quần ướt nhẹp lên lộ ra da thịt trắng như tuyết, lại kéo xiêm y trên vai phải xuống, lộ ra bả vai, ở trong đêm mưa run nhè nhẹ, "Không phải loã lồ thân thể, mà là như ẩn như hiện, muốn dòm lại không dòm thấy hết, không muốn nhìn, nhưng lại không thể không nhìn.Tiểu Liên nhịn không được nuốt nước bọt xuống, vào giờ phút này Tử Dạ lười biếng cuộn tròn chân đứng lên, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên môi chính mình, si ngốc cười, "Tiểu Liên, có nhớ kỹ chưa?""...!Ừ!" Tiểu Liên chỉ cảm thấy hai gò má chính mình đang bị thiêu đến phát hỏa.
Ánh mắt rơi lên trên thân thể Tử Dạ, cũng không rời mắt được.Nữ tử còn như vậy, huống chi nam tử?Tiểu Liên bỗng nhiên hiểu, vì sao nghe đồn Lan Lăng vương lại vì nàng thần hồn điên đảo, thì ra người trước mắt nàng quả thật có tư sắc như vậy.Tử Dạ nhìn về ngôi thuỷ tạ xa xa, vũ cơ yêu dã động nhân cùng công tử có hành vi phóng đãng đang uống rượu mua vui, nam nữ đã có chút men say thân thể gắt gao sát vào nhau, lặng lẽ thiêu đốt tâm can."Trường Cung, ngươi nếu có thể tới, thì tốt biết bao?" Viền mắt Tử Dạ ẩm ướt, không biết là nước mưa hay là nước mắt, dọc theo má lăn xuống.Tử Dạ rưng rưng lắc đầu cười, lẩm bẩm: "Nếu ngươi tới, có thể không phải Trường Cung trong lòng ta rồi, ha ha"Tỷ tỷ..." Tiểu Liên ôn nhu mà gọi.Khóe miệng Tử Dạ hơi cong một chút, nửa người ướt đẫm tuột xuống bên ngoài cửa sổ, quần áo trong màu trắng dán lên trên da thịt, loáng thoáng như ẩn như hiện, chọc cho người những ý nghĩ kỳ quái."Công tử ~ "Tử Dạ đột nhiên hát bài hát, tiếng ca mị hoặc, xuyên thấu trong tiếng đàn sáo."Tiếng ca từ đâu tới?" Bọn người bên dưới nửa tỉnh nửa say tìm kiếm tiếng bài hát này tới từ chỗ nào.Tử Dạ giơ tay lên nhẹ nhàng xoa cằm, bắn tung những giọt nước mưa về phía ngôi thủy tạ, tung một mị nhãn, tiếp tục hát: "Ta nghĩ kiếp trước Ta nghĩ chúng ta nhất định là tình nhân, nếu không...!Ta sẽ không yêu ngươi sâu đậm như vậy...""Bài hát này chúng ta chưa từng nghe qua a!" Một gã công tử nhìn thấy Tử Dạ ngồi nghiêng ở trên cửa sổ đầu tiên, không khỏi liếm liếm môi, "Các ngươi nhìn xem -- ""Oa! Thanh Ca phường thì ra còn ẩn dấu một tiểu yêu tinh liêu nhân như vậy!" Bọn chúng đứng lên, tới gần Tử Dạ.Thanh âm Tử Dạ kinh động Thanh Ca ma ma ở đại sảnh đang chiêu hô công tử vãng lai, "Nàng đến tột cùng muốn làm cái gì?""Nếu như trọn đời duyên phận chỉ có thể lưu một nụ hôn, ta muốn cùng ngươi định trăm vạn kiếp sau..."Thanh âm Tử Dạ tiếp tục hát, mị nhãn như tơ, thỉnh thoảng lại hướng về công tử phía dưới mái hiên ném vài nụ hôn gió, "Ah...!kiss, kiss, kiss, chỉ cho phép mình ngươi, ánh mắt của ngươi giống như một tia chớp xẹt qua lòng ta...!Ah...!kiss, kiss, kiss, ta cầu khẩn cả đời này tất cả mộng đều trải qua cùng ngươi, một đêm trở thành sự thật..."Hát đến đây, Tử Dạ cố ý làm bộ muốn rớt xuống cửa sổ tựa như hoảng sợ, làm cho bọn người dưới mái hiên không khỏi kinh hô lên, nhao nhao đưa tay ra, muốn tiếp được nữ tử yêu mị này.Chưa từng nghe qua bài hát như vậy, cũng từ trước tới nay chưa từng gặp qua ca cơ nào hát như vậy.Mưa đêm làm ướt xiêm y Tử Dạ càng nhiều hơn, chỉ thấy nàng lắc lắc thân thể, đường cong lả lướt chiếu vào đáy mắt bọn chúng, ghẹo thành tâm hoả nóng hừng hực.Nhìn thấy Tử Dạ không té xuống, bọn chúng thở phào nhẹ nhõm đồng thời, lại thở dài một hơi vì mất mác, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.Thanh Ca ma ma đột nhiên ý thức được cái gì, gấp giọng phân phó nói: "Mau mau bắt nàng lại! Đừng cho nàng hát nữa!"Ai?" Một tên công tử trong số đó gọi Thanh Ca ma ma, Ma ma khoan đã, tối nay bản công tử muốn nghe nàng hát hết bài, ngươi không nể mặt mũi chúng ta đấy à? Nói xong, vị công tử nọ móc ra từ trong bọc một thỏi nguyên bảo, đặt ở trong lòng bàn tay Thanh Ca ma ma."Cái này..." Thanh Ca ma ma khó xử nhìn về phía gã sai vặt, ý bảo bọn họ tạm hoãn hành động, nhận đĩnh nguyên bảo.Tiếng ca Tử Dạ không có ngừng, ngược lại ngón tay còn vươn ra, ngoéo...!một cái với bọn người dưới mái hiên, ở trên cửa sổ vặn vẹo người đứng dậy, "Thiếu nữ ôm ấp tình cảm luôn là thơ, ta thích dáng vẻ của ngươi, từng tia u buồn cùng từng tia vui mừng.
Không cầu ngươi có thể theo ta cả đời, chỉ hy vọng có thể sở hữu trăm vạn kiếp sau...""Ah, bản công tử đã chấm ngươi!" Một gã công tử quát to một tiếng, lúc này cắt đứt bài hát của Tử Dạ."Cái gì? Bản công tử muốn nàng!" Một gã công tử khác không phục ngay sau đó mở miệng."Các ngươi cũng không được đoạt! Luận quan chức phụ thân, mấy người các ngươi làm sao so được với ta?" Vị công tử ra tiền ban nãy ngứa ngáy mà nhìn Tử Dạ, "Tiểu nương tử, ta mua ngươi về làm thị thiếp, chịu không?"Tử Dạ che miệng cười, cũng không trả lời, quay mặt, thấp giọng với Tiểu Liên trong phòng nói: "Dìu ta vào phòng thay y phục, tối nay dừng ở đây."Ừm..." Tiểu Liên Nhìn đến ngây dại cuống quít tự tay dìu Tử Dạ vào trong phòng, một chiêu như vậy "Cố tìm đường sống trong chỗ chết" dùng thật khéo, nếu như Thanh Ca ma ma thật tham tiền tối nay bán nàng đi như vậy thì coi như diễm danh của nàng tối nay sẽ truyền ra ngoài, Lan Lăng vương có tới, chỉ sợ cũng không kịp."Tiểu nương tử chớ a!" Bọn người bên dưới lo lắng hô hoán, lại chỉ thấy cửa sổ nhỏ đóng thật chặc lại.Thanh Ca ma ma âm thầm cắn răng, chỉ có thể khuôn mặt tươi cười tiến lên đón tiếp, "Nữ tử Thanh Ca phường có thể hát không chỉ có một mình nàng, các vị công tử có thể chọn những cô gái khác mà."Bản công tử chỉ muốn nàng!"Đúng vậy! Chỉ muốn nàng!"Thanh Ca ma ma cười âm hiểm, Lạc Tử Dạ a Lạc Tử Dạ, ta đúng là đánh giá thấp ngươi, cũng dám ở dưới mí mắt của ta động tay động chân, trong chốc lát không còn cách nào tiễn ngươi thượng kinh."Tốt...!Tốt...!Như vậy đi, đêm mai các vị công tử trở lại, ta bảo đảm có nàng ra tiếp tục hát cho các vị công tử nghe, Thanh Ca ma ma cười làm lành "Tối nay đại gia cũng nhìn thấy, nàng bị gió lạnh thổi vào, mắc mưa, cũng nên cho nghỉ ngơi một đêm, nếu không...!Nhiễm phong hàn, chỉ sợ tiếng nói hư, chư vị công tử sẽ không còn được nghe nữa."Cũng được! Ma ma, đây chính là ngươi nói, đêm mai chúng ta trở lại nghe mỹ nhân hát!""Hảo hảo." Thanh Ca ma ma ra hiệu cho nhóm ca cơ chung quanh, "Các cô nương, hãy hầu hạ các vị công tử.""Dạ." Nhóm Ca cơ nhao nhao xông tới, vây bọn họ lại, vừa mời rượu, vừa trêu chọc.Thanh Ca ma ma nhân cơ hội lui xuống, mang theo hai gã sai vặt đi tới gian phòng của Tử Dạ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...